Tình ca

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

1.

Gần đây Lâm Ngạn Tuấn cảm thấy thái độ Trần Lập Nông đối với mình có chút kỳ lạ...

Bám người quá rồi đó Trần Lập Nông!

Luyện tập thì bám bên cạnh, ăn cơm thì cũng ngồi chung bàn, đến cả hoạt động cũng tìm cơ hội để ngồi cạnh mình.

Chỉ sợ cậu thầm mến tôi rồi đó Trần Lập Nông.

Lâm Ngạn Tuấn bị chính suy nghĩ của mình doạ sợ.

Mình đã không còn là thiếu niên đơn thuần nhìn thấy tình yêu đồng tính thì nghĩ là tình anh em nữa rồi.

Thời gian thật sự có thể thay đổi một người rất nhiều.

Không biết có phải do trong lòng đã có kết luận hay không, nhưng anh cảm giác như mình đã dùng kính vạn hoa nhìn ra thế giới, tất cả đều mang những màu sắc khó hiểu.

Đột nhiên Trần Lập Nông đến gần, đập vào mặt là nụ cười ấm áp, ánh mắt chân thành tha thiết và những hành động kỳ lạ ngốc nghếch như đang đánh vào trái tim thẳng nam cứng rắn của Lâm Tiểu Quất.

Sao lại đáng yêu thế hả Trần Lập Nông.

Lớp vỏ phòng bị của Lâm Ngạn Tuấn bị ánh nhìn vô thức của Trần Lập Nông phá vỡ hoàn toàn.

Thích thì phải nói thẳng ra chứ!

Con trai không có gì phải sợ.

2.

Mọi người đều biết, Trần Lập Nông tựa như đứa con của nước.

Trong ánh mắt luôn mang theo chút óng ánh như giọt nước, bờ môi cũng thường bị bản thân vô thức liếm đến lóng lánh. Hơn nữa Trần Lập Nông còn không chịu được nóng, nhiệt độ xung quanh cao một chút sẽ ướt đẫm mồ hôi, tựa như đứa nhỏ vừa được vớt từ dưới nước lên.

Trọng điểm là đây.

Trần Lập Nông thật sự rất rất sợ nóng.

Hoàn toàn trái ngược với anh, Lâm Ngạn Tuấn đúng thực là máy điều hoà di động. Trước tiên không bàn đến năng lực kể chuyện có thể khiến cả phòng lạnh cóng, chỉ cần để gương mặt "Tôi không dễ chọc" thôi cũng đủ để người khác cảm nhận được khí lạnh đang toát ra trên người anh, cảm giác chỉ trong khoảng thời gian ngắn cũng khiến không khí xung quanh trở thành những hạt tuyết.

Cái tên Lãnh Ngạn Tuấn không phải để gọi chơi đâu!

Trong một lần đang luyện tập vô cùng nóng nực Trần Lập Nông vô tình liếc nhìn Lâm Ngạn Tuấn, cậu có cảm giác như cả người mình mát mẻ hẳn ra, sau đó cứ nhìn chằm chằm vào Lâm Ngạn Tuấn.

Thoải mái hấp thụ khí lạnh ấy!

Tập cũng nhìn, không tập cũng nhìn, ăn cơm cũng nhìn, hoạt động bên ngoài cũng vẫn nhìn. Vì muốn hấp thụ nhiều khí lạnh hơn mà bình thường cậu vờ như vô tình đứng gần Lâm Ngạn Tuấn. Khi nhiệt độ tăng cao, Trần Lập Nông đổ mồ hôi đứng gần Lâm Ngạn Tuấn, tìm Lâm Ngạn Tuấn trò chuyện, chờ Lâm Ngạn Tuấn kể cho nghe những câu chuyện cười chưa kịp chuẩn bị, thể xác và tinh thần thoả mãn trong nháy mắt.

Lâm Ngạn Tuấn không phải cục lâm nghiệp, là sơn trang nghỉ mát.

Chỉ mình cậu khai hoang, cũng chỉ mình cậu biết rõ đó là sơn trang nghỉ mát.

3.

Trần Lập Nông cảm giác hình như Lâm Ngạn Tuấn giận mình rồi.

Lúc trước mỗi khi cậu nhìn qua, mặt Lâm Ngạn Tuấn thường mang theo chút lạnh lùng, nhưng dạo gần đây tầm mắt của cậu và Lâm Ngạn Tuấn thường hay chạm nhau, biến thành những tia lửa. Hơn nữa trên mặt Lâm Ngạn Tuấn còn hay mang theo nét cười.

Sau đó mặt Trần Lập Nông nóng lên một cách khó hiểu, trong đầu khó chịu như bị cảm nắng.

Lãnh Ngạn Tuấn biến thành túi giữ ấm, dốc hết sức để Trần Lập Nông cảm nhận được sự ấm áp.

Ông trời ơi, có phải anh đã biết mình xem anh như máy điều hoà di động rồi không?

Dạo này nhiệt độ ở sơn trang nghỉ mát có hơi cao, trên người Trần Lập Nông lại đổ nhiều mồ hôi hơn rồi.

Cậu đã cố gắng để không lén nhìn Lâm Ngạn Tuấn nữa nhưng người kia cứ thường xuyên bám lấy cậu, không góc chết mà tiến hành bức xạ nhiệt. Còn gượng gạo trò chuyện với cậu, bốn câu thì hết một câu mang ý tâm tình, khiến tim Trần Lập Nông liên tục đánh trống, mồ hôi rơi như mưa.

Trần Lập Nông khóc không ra nước mắt, chỉ đành dùng mồ hôi rửa mặt.

--- Em thích anh ở điểm nào?

--- Em thích anh tránh xa em một chút!

4.

Chế Bá không thẹn với thanh danh.

Đàn ông chân chính làm việc gì cũng phải dứt khoát.

Thích một người thì phải làm sao?

Dõi theo người đó

Mỉm cười với người đó

Trêu ghẹo người đó

Nếu may mắn bạn đẹp trai, vậy thì đã thành công 1 nửa. Nếu đối phương có hảo cảm với bạn, vậy thì trực tiếp bảo bạn thân chuẩn bị tiền đi.

Nhưng mọi việc không thuận lợi như Lâm Ngạn Tuấn tưởng tượng, dạo này Trần Lập Nông luôn trốn anh, một hai lần chạm mặt là thẹn thùng, ba bốn lần đổi chủ đề là sở thích, nhưng năm sáu bảy tám lần nhìn thấy mình sẽ bỏ chạy, anh cũng chẳng còn cách nào để giải thích.

Chế Bá nhìn bóng người đang dần biến mất khỏi tầm mắt, nhướng mày, phát hiện mọi chuyện cũng không đơn giản.

5.

Trần Lập Nông vẫn không trốn được, bây giờ cậu đang rất hối hận. Là điều hoà không đủ mát hay cơm trong tủ không đủ ăn? Tại sao cậu lại lén mua kem ăn giải nóng? Còn lén trốn dưới cầu thang ăn nữa...

Trần Lập Nông đứng thoi thóp giữa bức tường và Lâm Ngạn Tuấn.

"Em có muốn giải thích một chút không?"

Lâm Ngạn Tuấn lạnh lùng mở miệng

"???"

Trần Lập Nông mở to mắt ra vẻ vô tội.

Lâm Ngạn Tuấn nhích lại gần hơn, nhìn chằm chằm vào cậu.

Mặt hai người gần hơn, hô hấp hoà vào nhau, thời gian dưới cầu thang như không dám chạy tiếp.

"Mẹ ơi, sao cái người này cao dữ vậy!"

Trong lòng Tiểu Quất đang gào thét.

"Trời ơi, sao Lâm Ngạn Tuấn đẹp trai dữ vậy!"

Trong lòng Nông Nông bồn chồn.

Lông mi Lâm Ngạn Tuấn run run, Trần Lập Nông căng thẳng liếm môi

"Trần Lập Nông, anh nghĩ là hôm nay nên nói rõ mọi chuyện của chúng ta."

Khí chất của Chế Bá cao đến 1m9 rồi!

"Anh thích em, em có thích anh không?"

Là đàn ông, muốn gì phải nói thẳng ra

"Hả?" Trần Lập Nông cảm giác mình sắp tèo rồi, đầu như mất đi khả năng suy nghĩ. Bên tai vang lên tiếng o..ng...ong..., nhưng âm thanh trong lồng ngực lại nghe vô cùng rõ ràng.

Môi Lâm Ngạn Tuấn khép khép mở mở như đang nói gì đó, thoạt nhìn tâm trạng không tệ, má lúm đồng tiên như chứa mật ngọt, ngọt hơn cả kem nữa.

Đang nói gì vậy!

A a a không nghe được!

Phiền anh nói lớn chút được không!

"Cạch--" Cánh cửa của thế giới như bị phá mở.

Đôi môi mềm mại đặt lên, mang theo mùi vị tươi mát của bạc hà, lạnh hơn cả que kem lúc nãy.

"Không nói thì hôn em đó." Đột nhiên Trần Lập Nông kịp phản ứng với lời nói lúc nãy của Lâm Ngạn Tuấn.

6.

"Ngạn Tuấn, nóng quá..."

Nếu nóng thì xin hai người đừng ôm nhau cứng ngắc như vậy nữa được không!

Thầy Vưu liếc nhìn đầy khinh bỉ.

Hôm nay phòng tập cũng khiến cẩu đơn thân lạnh thấu tim rồi.

-END-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net