oneshot

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Em út của nhóm đang trong mối quan hệ yêu đương với ai, và đã trải qua ngày Thất tịch cùng ai.

“Anh có cảm thấy Lưu Diệu Văn kỳ lạ không?”

“A?” Đinh Trình Hâm giấu hoa sau lưng đi, “Sao em ấy lại lạ?”

“Em ấy bảo từ hôm qua đã bắt đầu hưng phấn dị thường.” Hạ Tuấn Lâm lại suy nghĩ một chút, “Hơn nữa, em còn thấy em ấy đặt hoa qua app.”

“Tiểu hài tử mà, thích hoa cũng là điều bình thường.”

“Hôm nay là Thất tịch, em ấy không phải là đang yêu đương đấy chứ.”

Đinh Trình Hâm có chút chột dạ, “Hẳn là… không phải đâu.”

Đột nhiên có cảm giác bị hoa hồng phía sau đâm xuyên.

“Dựa trên kinh nghiệm nhiều năm của em, thích một người là sẽ không kìm được mà cười ngây ngô với đối phương, chúng ta sẽ xem xem em ấy có cười ngây ngô với cái di động hay không.”

Đang nói thì đương sự xuất hiện.

“Đinh nhi.”  Lưu Diệu Văn điên cuồng chạy tới, cười rạng rỡ đến đôi mắt sáng ngời, giống như chú chó con đáng yêu.

“Không chệch đi đâu được, chính là loại tươi cười này.” Hạ Tuấn Lâm vỗ vỗ bả vai Đinh Trình Hâm, “Nếu em ấy lộ ra nụ cười như thế này khi xem điện thoại, vậy thì người đang nói chuyện với em ấy chắc chắn là người em ấy thích.”
“Anh biết.”

“Chúng ta đều cần chú ý quan sát.” Hạ Tuấn Lâm vừa nói vừa liếc mắt nhìn người bên cạnh vẫn còn đang cười, “Tuổi còn nhỏ không lo học cho tốt.”

Sau khi Hạ Tuấn Lâm rời đi, Lưu Diệu Văn nắm tay Đinh Trình Hâm nghi hoặc nói: “Hạ nhi nói ai học không tốt cơ?”

“Không nói em.”

“Ồ~”

Trải qua hai tiếng quan sát vô cùng nghiêm túc, Hạ Tuấn Lâm cũng không phát hiện Lưu Diệu Văn cười ngốc nghếch với chiếc điện thoại, chỉ là một mực trên sô pha cùng Đinh Trình Hâm đẩy đẩy, chơi vài trò chơi ngây thơ hồi nhỏ, chẳng lẽ mình thực sự đã suy nghĩ quá nhiều.

Nhưng rõ ràng cậu đã thấy Lưu Diệu Văn đặt hàng hoa hồng.

Đang suy nghĩ thì cảm giác bị ai đó xô đẩy, Hạ Tuấn Lâm ngẩng đầu nhìn thấy Lưu Diệu Văn đang đứng ngay trước mặt mình, “Làm sao đấy?”

“Cái bóng đèn này…”

Còn chưa nói xong đã bị Đinh Trình Hâm che miệng lại.

“Bóng đèn? Đây có phải từ lóng nào mới ở trên mạng không?”

“Bong bóng… bong bóng… bong bóng….. .” Hàm hồ lại nói ra từ cuối cùng.

“Gì cơ?”

“Không có gì hết, em ấy nói sẽ đi thổi bong bóng.” Đinh Trình Hâm lặng lẽ sờ tay trấn an Lưu Diệu Văn, “Anh sẽ đi xem em ấy thổi bong bóng.”

Nhìn bóng lưng hai người đã rời đi, Hạ Tuấn cảm giác được có chút không thích hợp, nhưng lại không nói được chỗ nào không đúng.

Mười mấy phút sau hai người trở về, Lưu Diệu Văn thoạt nhìn tâm tình rất tốt, môi hồng nhuận, lỗ tai phiếm hồng, vừa nhìn đã biết chính là kiểu người được yêu đương xoa dịu.

“Có phải là lén đi gọi video với đối tượng nhỏ hay không.” Hạ Tuấn Lâm ở trong lòng suy đoán như vậy, ngoài mặt lại không để lộ ra.

Làm bộ như tuỳ ý hỏi: “Diệu Văn nhi à, em có mẫu người yêu thích không?”

“Có a.” Lưu Diệu Văn nói xong liền nhìn thoáng qua người bên cạnh đang dùng ánh mắt nhu hoà nhìn mình chăm chú.

Hạ Tuấn Lâm tiếp tục, “như thế nào a?”

“Da trắng.”

“Còn gì nữa không?”

“Đôi mắt phải đẹp, tốt nhất là lúc cười mắt phải cong lên.”

Đều chi tiết đến mức cười híp cả mắt, hẳn là trong lòng có ai đó rồi, “Vậy em thích cao bao nhiêu?”

“Khoảng 1m8.”
“Cái gì?” Hạ Tuấn Lâm giật mình.

“Tốt nhất là lớn hơn em ba tuổi.” Lưu Diệu Văn tiếp tục nói, “Có nhân cách tốt, phải thiên vị em, yêu em.”

“Sau đó thì sao?”

“Có thể chơi bóng rổ với em và đi xe đạp cùng nhau.”

“Được, chi tiết đến thế.” Hạ Tuấn Lâm trong lòng nghĩ, “Tuổi tác và chiều cao cũng đều đã có, xem ra còn cùng nhau chơi bóng rổ, đi xe đạp, đây khẳng định không phải mới bắt đầu mối quan hệ.”

“Rất chi tiết sao?” Lưu Diệu Văn còn chưa thoả mãn, “Em còn thể nói cho anh thêm một ít chi tiết.”

“Chi tiết nào?”

Nhận thấy em út đang làm bộ chuẩn bị tán gẫu ba ngày ba đêm với mình thì chợt bị Đinh Trình Hâm cắt đứt.

Bốn người còn lại ở bên cạnh xem náo nhệt đến là vui vẻ, Hạ nhi bình thường rất thông minh, trong chuyện này cớ sao lại mãi không thông suốt như vậy, thức ăn cho chó đều bị nhét vào đầy miệng mà còn không biết là gì.

Hạ Tuấn Lâm canh giữ trong phòng khách, xem tối nay Lưu Diệu Văn còn có thể ra ngoài hẹn hò hay không, đến 7:30 quả nhiên người nào đó ăn mặc chỉnh tề từ trong phòng đi ra.

“Em đi đâu đấy?”

“Em đi ra ngoài lấy đồ ăn mang đi.”
“Takeaway có thể được giao mà.”

“Kỳ thật em ra ngoài đi chơi.”

“Em đi một mình?”

Lưu Diệu Văn thoạt nhìn muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn gật đầu.

“Em nhất định là đi hẹn hò.” Hạ Tuấn Lâm vừa nói xong liền nhìn thấy Đinh Trình đi tới, vội vàng giữ chặt anh, “Đinh ca, Lưu Diệu Văn đi ra ngoài hẹn hò.”

“A?”

“Anh xem em ấy rõ ràng đã rất tỉ mỉ lựa chọn quần áo.” Hạ Tuấn Lâm đến gần ngửi ngửi, “còn xịt cả nước hoa nữa, hương vani.”

“Em ấy đi hẹn hò.” Không đợi Hạ Tuấn Lâm nói thêm, Đinh Trình Hâm đã hôn Lưu Diệu Văn trước mặt cậu một cái, “Hẹn hò với anh.”

“Ồ, ra thế.”

Khoảnh khắc cánh cửa đóng lại, mấy người khác tiến lại gần, cười lớn:

“Đinh ca đang vội, người ta cũng không muốn ở đây với cậu lãng phí đêm thất tịch tốt đẹp đâu.”

“Mọi người đều biết hết?”

“Đúng thế.”

Hạ Tuấn Lâm nhớ lại mọi chuyện, hận không thể đập đầu vào tường, rõ ràng là tất cả manh mối đều hướng đến Đinh Trình Hâm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net