Oneshort (Yami x Yuugi): Tôi Yêu Em Đấy Tốt Hơn Là Em Nên Nhận Lời Part 5 + 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

PART 5

Joey loay hoay trong mớ thông tin mình vừa kiếm được , chạy qua chạy lại sắp xếp thông tin trông đến là tất bật

Cũng phải thôi , hôm nay nó dậy hơi bị trễ , và mớ thông tin đến ngay từ lúc năm giờ sáng kia lại quá bất ngờ , cộng thêm lát nữa nó phải đến lớp và trình diện một mớ bài tập tổng hợp quỷ quái nào đó mà nó biết chắc rằng nửa chữ nó còn chưa ghi thì , không tất bật mới là chuyện lạ ()

- Thưa sếp , cái này tính sao ạ ? _ Một nhân viên chạy lại chỗ hắn cùng với mớ hồ sơ trong tay hỏi han , nhưng với tình trạng rối như tơ vò của bản thân , nó đơn nhiên không quan tâm mấy về việc cỏn con ấy , cũng chỉ có thể tùy tiện buông gọn một câu nói đểnh đảng :

- Để trên bàn ấy

Cậu chàng ma mới cũng rất nghe lời , ngay lập tức để cuốn tập với một đống giấy tờ lên bàn , kính cẩn cúi nhẹ người rồi lui ra ngoài , ại tiếp tục cuộc chạy maratong với các nhân viên hỗn loạn bên ngoài khác

Không gian bỗng chốc im lặng thấy rõ , chỉ còn nghe thấy tiếng đánh máy vọng đều vào không gian , cùng tiếng " cồm cộp " khe khẽ của những nhân viên nháo nhào chạy đua với thời gian bên ngoài , nó biết rằng cuối cùng nó cũng có sự yên tĩnh mà nó cần có vào lúc sáu giờ sáng như này

Ừ , ít nhất thì đó là những gì nó đang nghĩ , đã nghĩ , và gần như tưởng là thật

Nhưng , lại quên mất , hôm nay không phải ngày chủ nhật _ cái ngày nghỉ yêu thích của nó , mà là ngày thứ hai _ ngày đầu tuần , kiêm luôn cái ngày nó tẩy chay nhất trong tuần

Là ngày công việc bình thường vốn đã nhiều không kể xiết của nó , được dịp nhiều gấp hai lần , ừ

- Thưa sếp , văn kiện này ..._ lại một nhân viên khác nhào vào phòng nó như đang chạy giặc , gấp rút hỏi

Nó như cũ lại thờ ơ trả lời :

- Trên bàn...

- Thưa sếp ... còn mớ thông tin về ...

- Thưa sếp , cài này

- Thưa sếp còn cái kia ...

Nó chính thức hết sức chịu đựng , đứng dậy đập bàn một cái rõ to :

- RA NGOÀI HẾT !!!!

- Nhưng ... nhưng đây ...

- Gửi đến Boss , bảo hắn ta hoàn thành , ta đi học _ Joey chính thức bơ đẹp mấy tên cấp dưới của mình , xách cặp leo cửa sổ nhảy ra ngoài

Ừ , không đánh máy lộn đâu , chính là nhảy ra ngoài thiệt đấy

Với một cái văn phòng năm ở độ cao 500 mét cách từ mặt nước biển ( ui chúa tui T^T) , nó ung dung nhảy ra mà không vướng bận một chút nào âu lo

Đơn nhiên dọa cho mấy tên cấp dưới một phen hoảng sợ , cả bọn nháo nhào chạy đến bên khung cửa sổ được mở toang lộng khí trời , thảng thốt kêu lên :-

 SẾP !!!

Thì đến một chút tung tích cũng đã tàn .Không một bóng người trên bầu trời xanh thẳm . Không một vệt đen nơi mặt đất quạnh hiu

Tất cả dường như cháy đi trong không khí , còn lại chỉ là tàn tro không hình cùng câu nói phảng phất như có như không trong không khí đầy vẻ bỡn cợt

- Gửi cho ta văn kiện thứ 148 về tên ấy , còn tất cả đưa cho Boss xử lí , ta về Nhật , các người tự lo liệu

Bọn ma mới ngơ ngác mắt trân trối nhìn vào những đám mây bồng bềnh trôi trên bầu trời một mảng xanh biêng biếc đẹp đẽ , có lẽ mong một chút nào đó sẽ tìm ra tên sếp vô trách nhiệm của bọn họ sẽ trốn trong đó chăng ?

Còn bọn nhân viên làm việc đã nhiều năm cùng nó , nói chung à ma cũ đi , thì chỉ thở dài chán nản với những ánh mắt " nai " không thể nào nai hơn của những nhân viên mới vào nghề , không nặng không nhẹ nói một câu :

- Mấy chú còn ở đó ngơ ngác làm gì , còn cả núi văn kiện đây này ! Tin anh đi , đây không phải lần đầu tiên sếp tỏ vẻ vô trách nhiệm vậy đâu ! Đừng quá ngạc nhiên về sếp , Boss thậm chí còn vô tâm và thoái thác trách nhiệm nhiều hơn !

Một anh khác tiếp lời , cầm trên tay là một sớ dài đằng đẵng nhưng từ và chữ dày đặc , giọng chán nản lắm :

- Nói mấy chú nghe , rốt cuộc người xử lí mớ dữ iệu này không phải các sếp lớn , chúng ta mới phải chịu khổ nè !

Thột xong câu đó , người con trai đó cùng hàng loạt những con người đồng cảnh ngộ khác , một hơi cùng thở dài ngao ngán

Kiếp làm trâu làm ngựa cho người khác sai khiến đúng là khổ mà ~

______________________#*#___________________________Văn kiện thứ 148 * Họ tên : Atem Yami ** Tội phạm cấp S ** Đặc điểm nhận dạng : chưa ai từng thấy mặt hắn , nhưng chỉ cần cảm thấy ớn lạnh sống lưng mỗi khi nhìn ai đó , người đó đích thị là hắn ** Tội danh : Giết người , buôn vũ khí , v...v... ** Quá khứ : Khá mờ mịt ** Tuổi hiện tại : không xác định được , khoảng 17 **...*_______________________#*#___________________________Nó nhận được cái mail sau đó vài phút , trong khi đang trên đường đến trường , bên cạnh là một Yuugi tươi tắn mỉm cười nhìn nó

- Sao hả ? Có phải lại trốn nợ đến chỗ tớ tá túc hay không ? _ Cậu híp mắt cười , lộ hàm răng bé tí xinh xinh tinh nghịch _ Và tớ đoán không lầm , một chút nữa Boss sẽ gọi và " xạc " cho cậu một trận tơi bời ~~

Rồi còn khuyến mãi cả tràng cười nghiêng ngả cả người , tiếng cười lanh lảnh như tiếng gió lùa bên tai khiến Joey thật muốn giận cũng chẳng giận đượcNó cười nhẹ tênh , lắc lắc cái điện thoại trên tay :

- Đừng lo ~ Tớ đã khóa máy rồi ah ~

- Ừ ~ _ Yuugi cười điệu , khóe mắt khẽ nhếch lên tinh ranh mãnh , dường như đã biết trước mọi điều _ Cậu đánh giá quá thấp Boss rồi đó a ~~

Joey gần như méo cả miệng sau khi nghe câu này

Nó gần như đã biết chuyện gì sắp xảy ra với số tiền lương yêu dấu mà nó để dành từ mấy nhiệm vụ cả năm nay rồi

- Yo ~ _ Âm giọng hàn khí từ đâu vọng tới , ngay lập tức khiến da gà nó dựng đứng cả lên

Ôi trời , nhanh vậy sao ??

Nó thầm khấn rằng khi mình quay người lại , thứ đầu tiên đập ào mắt không phải là một thứ gì đó có màu bạc

Bất cứ thứ gì có màu bạc , làm ơn hãy biến mất đi ~ _ nó ca thán trong đầu như tụng kinh , và chậm rãi xoay người lại

Nhưng không , không những không biến mất hết đi , mái tóc màu bạc tối của người đó còn đập vào mắt nó một cách cực kì khoa trương thứ màu hắc ám nhất mà nó từng thấy

Giờ chạy đi ... còn kịp không ta ?

- Ngay khi cậu nghĩ về chuyện đó , cậu Joey Jounouchi , cậu nên biết rằng _ Gã cười tà ác , rảo từng bước nhỏ về phía nó , tiện tay tháo bỏ lớp kính râm vướng mắt , âm giọng hàn khí tỏa ra thứ cảm giác thật đáng sợ _ thì một mớ dữ kiện phiền phức nào đó mà cậu cố tình né tránh hiện tại đang chất đầy văn phòng của tôi tại Ý đấy , cậu Jounouchi à

Hắn ta dài giọng , càng khiến yuugi một trận muốn nônThôi kiểu đó đi , Boss ơi ~ Ngài cũng chẳng là đang trốn nợ mà tới tận Nhật Bản này đấy ư ?

- Chào Boss ạ ~ _ Yuugi lại cười điệu , khe khẽ cúi nhẹ đầu tỏ lòng kính cẩn]

Người này tuy vừa ác khẩu vừa xấu tính , nhưng suy đi nghĩ lại vẫn chính là người đã cưu mang nuôi nấng cậu từ nhỏ . Cũng chính người này đã một tay rèn luyện cho cậu trở thành một sát thủ , biết cách tự phòng vệ cho bản thân . Cũng là người đã cho mình cơ hội gặp Joey , người mà cậu nghĩ là người bạn tốt nhất trên đời . Chỉ là , số lần gặp người này dạo gần đây phải nói là đếm trên đầu ngón tay luôn ấy chứ , thế nên , bất ngờ gặp người này ở đây , chắc không phải chỉ vì cái tật làm biếng của người đó đây chứ ?

Hi vọng là có , Yuugi nghĩ vậy , vì mỗi lần gặp người này , những thông tin được biết từ người đó toàn là mật tin , biết được và bảo toàn những thông tin đó , là một chuyện vô cùng khó khăn

Vậy mới nói , gặp người này , không phiền phức này , cũng phiền toái nọ , chán ~Nghe thấy tiếng Yuugi thở phào lén sau lưng mình , gã khì khì cười khoái chí , nói :

- Đúng như ngươi nghĩ a ~ Yuugi , ta nói ngươi nghe ~ Lần náy quả thật không chỉ tới đây vì " nợ nần " nhiều quá ~

Cái cười gượng trên môi Joey càng thêm méo móYuugi lặng thầm đổ mồ hôi hột

- A anou ... Bakura - sama , Ý lộn , Boss , là ... là chuyện gì vậy ?

- Có tin mới về hắn _ Người nam nhân tên Bakura chỉ đáp gọn lỏn như vậy , không một chút nào gọi là quan tâm lắm về " người đó " trong câu nói của bản thân , chìa trong tay ra một cuộn băng , cười vẻ phức tạp lắm

Yuugi ghét cái cười đó , đối với những người tâm tư đơn thuần của cậu , nó dường như là một câu hỏi đầy bí ẩn để đoán được tâm trạng của người kia đang ra làm sao và như thế nào ...

Bakura là một người phức tạp , và mình thì ghét cái phức tạp đầy rắc rối đó , Joey và Yuugi , không hẹn mà cùng nghĩ một câu như vậy . Joey nhận nhanh cuốn băng từ tay gã , rồi nhanh chóng kéo Yuugi đến trường . Nó không muốn phải đối mặt với tên Boss cao cao tại thượng nào đó , kiêm là nguyên nhân chính đe dọa sự yên bình của nó cùng cái bóp tiền đáng thương của bản thân , ừ

- Bye bye Boss , bọn em đến trường ah ~

Nó quăng lại một câu gọn lỏn , xong cùng Yuugi tháo chạy . Con cầu xin Chúa , nó thấm khấn trong tâm trí , làm ơn hãy để con thoát khỏi tên phiền phức kia ~ . Nhưng có vẻ Chúa không nghe thấy lời thỉnh cầu của nó . Nó nghe thấy giọng gã vang sau tai , tiếng nói hàn khí mà nhỏ nhẹ , trong tai nó đích thị là tiếng trời long đất lở , mà rằng :

- Hey ! _ Nó nghe thấy giọng của gã dường như pha lẫn tràng cười nín nhịn nào đó , ồ ề thấy mà ghê _ Gặp lại sau nhé

Và nó chính thức biết , mình sẽ còn gặp con người phiền phức này dài dài ...

Yuugi cười cười với vẻ mặt thất thần của Joey suốt quãng đường đến lớp , tự hỏi có phải " cha nuôi " của mình thực sự quá đáng sợ trong mắt nó hay không ?

******************************************************- Sao rồi ? _ Bakura nhướn nhẹ một bên mày , thì thào hỏi

- Ồ , cậu ấy vẫn ngỗ nghịch như xưa ~ _ Người đó trả lời , nghe có vẻ thỏa mãn lắm_ Có vẻ chả biết chuyện gì đâu ...

- Bày tất cả mọi trò như vậy , lại còn đem " hắn " ra làm mồi nhử như vậy , ta thật không hiểu nổi , chỉ vì cậu ta thôi sao ? Có đáng không ? _ Gã cười khinh khỉnh một cái , lại đem cái kính râm đắt tiền của mình đeo lên mắt , chán chường buông lơi một câu

- " Hắn " nhất định sẽ đem ngươi ra mổ xẻ nếu biết chuyện này ...

- Dù sao , ta cũng đã giao trả lại cho hắn người hắn cần , như thế là huề _ Người đó bất cần trả lời

- Ta chẳng quan tâm , cũng chẳng cần phải quan tâm chuyện các người , chỉ cần các người đừng lôi tôi vào mấy chuyện tình yêu nhảm nhí đó , sao cũng được

- Ồ ~ _ Người đó dài giọng mỉa mai _ Là ngươi nói đó , chuyện yêu đương nhảm nhí ~Bakura cười gằn , lạnh nhạt cúp máy cái rụpNgười đó ...201187520

Để xem ngươi rốt cuộc có lòi đuôi hay không ?

Vì , người ngươi xem thường , chính là con trai nuôi cùng cánh tay phải đắc lực nhất của ta đó ~

Rồi ngươi sẽ phải hối hận


END PART 5


PART 6_____________%*%___________________________________

Yuugi nhìn chằm chằm vào Joey , trong đầu đầy những dấu chấm hỏi to tổ bố

Joey lại nhìn đau đáu vào cái điện thoại , đưa tay nhấn nút " off" , đầu cũng trống rỗng theo luônKhông gian chìm vào tĩnh lặng

Hoàn toàn tĩnh lặng

...

Cậu thậm chí còn có thể nghe thấy tiếng chim ríu rít những lời ca tươi đẹp của mùa xuân , nhưng tiếc thay , giờ cậu không có tâm trạng để nghe nó

Đoạn băng mà Boss đưa cho , cậu thậm chí còn không hiểu một chút gì , vậy thì nói gì đến chuyện có thể bắt tên Yami Atem nào đó chứ . Thật thất vọng , Yuugi thở dài chán nản , lia đôi mắt về phía Jounouchi :

- Sao ? Cậu nghe thấy điều gì khác không ?

Đáp lại cậu , chỉ là cái lắc đầu chán nản của nó . Mái tóc của nó sáng lên trong bầu không gian khá mờ tối do bầu trời đêm rạng sáng , khiến lòng cậu càng cảm thấy rối bời . Nghe đâu , ngay ngày mai hắn sẽ hoạt động trở lại . Thông tin duy nhất mà hai người có được , là cuộc hội thoại giữa hắn ta và một người nào đó mà tổ chức của họ chưa biết được danh tính

Tưởng như mọi thứ đều sẽ được tiết lộ một cách dễ dàng , hoặc khó hơn là đoạn băng được gài mật khẩu , thì đối với Yuugi , những cái khóa nhỏ bé ấy chẳng là gì , chỉ cần vài phút mã hóa , như vậy là xong

Nhưng không , đoạn băng đó không gài mật khẩu , càng không bị mã hóa thành những mật mã khó đoán đầy cao siêu , mà chính là , một đoạn hội thoại " đơn giản " giữa hai con người không - phải - là - con - người , Yuugi dám chắc luôn

- 201187520 là gì nhỉ ? _ Joey nằm ườn ra bàn mà nhìn vu vơ đâu đó tự vấn , mắt nó bình thường vui vẻ là mấy , hòa đồng là mấy , tươi đẹp là mấy thì bây giờ lại nhuốm một màu tâm tư u buồn đến lạ

- Haizz , cậu nghĩ xem , có khi nào nó sẽ viết ra thành một từ nào đó khi viết ra giấy không ? _ Yuugi hiến kế , mắt sáng rực lên một niềm hi vọng mong manh nào đó , nhưng rồi ngay sau đó liền bị dập tắt bởi câu nói " hồn nhiên " không thể nào hồn nhiên hơn được nữa của một người nào đó cạnh bên :

- Tớ thử rồi , nhưng vô nghĩa

- Hay là sóng âm _ Không từ bỏ , Yuugi lại tiếp tục đăm chiêu nghĩ ngợi _ Có khi nào sóng âm khi phát âm ra dãy số này sẽ tạo ra một hình thù nào đó ? Hoặc ít nhất là một chữ cái ?Nó nghe thấy giai điệu chiến thắng vọng lại bên tai , gần như đã giải ra được điều gì đóNhưng không , bạn nó , Joey , cái con người phũ phàng ấy , lại lắc đầu :

- Bạn hiền à , mình đã kiểm tra tất cả những gì có thể kiểm tra được , và kết quả hầu như là con số không !

Yuugi chán ngán xoay người trên chiếc ghế màu gỗ bóng nhẵn , trân trối nhìn tấm bảng màu xanh rêu , lại suy nghĩ lần nữaSao cảm thấy dãy số này có cái gì đó quen quen ?

105'19135

..Dãy số này nghĩa là gì ?Mình một chút cũng không hiểu nữa ?

Ngốc quá ...

Yuugi nghe thấy giọng nói trẻ con nào đó vang lanh lảnh bên tai , dường như vọng lại từ một miền kí ức xa xôi nào lắm

Ồ , nhớ ra rồi

Hình như ngày xưa , cậu từng chơi trò này rồi thì phải ?Với tên nhóc đó ...

Nhưng mà , cậu nói coi , có ai thông minh như cậu đâu chứ ?

Mà cũng không được nói tớ ngốc nha ~ Tớ không ngốc , chỉ mỗi cậu quá thông minh thôi !Vậy chính là ngốc đấy

Trên cánh đồng cỏ xanh mướt tựa thiên đàng nơi trần gian đầy những giả dối , cậu thấy có hai thân ảnh nhỏ nhắn tựa gốc cây liễu già mà ngồi , những câu hàn huyên tâm sự xen lẫn những tiếng cười giòn tan dường như làm bầu không gian càng lúc càng thêm rộn ràng

Những kí ức mờ nhạt này ...

Tưởng chừng đã bị cậu quên lãng từ lâu ....

Kí ức về mối tình đầu đẹp đẽ ấy ...

Vậy , cậu thử giải nghĩa cho tớ nghe đi ?

Ha ha , cũng được thôiChỉ sợ cậu nghe lại không hiểu ~Đứa bé nhỏ hơn cùng đôi mắt màu ruby hờn dỗi bĩu môi , nhưng vẫn chăm chú lắng nghe lắm , mắt chú sáng lên một màu vừa tò mò vừa thích thú , trong sinh động đến lạÀ , là như vầy ......

- Joey , có khi nào ... _ Yuugi choàng tỉnh khỏi giấc mơ giữa ban ngày của mình , vội vàng lôi trong cặp ra một xấp giấy , viết lấy viết để , nghệch ngoạc cả ra

Joey nhướn mày tỏ vẻ ngạc nhiên lắm , rồi cũng cùng cậu bạn chúi mũi vào tờ giấy trên bàn

- Gì vậy Yuugi ? Cậu ghi bảng chữ cái tiếng Latin ra để làm gì ?

Trong bảng chữ cái tiếng LatinA , B , C , D là một con số ....

- Trong bảng chữ cái tiếng Latin , A , B , C , D là một con số ... _ Yuugi vẫn miệt mài viết ra giấy , khoanh khoanh , gạch gạch tứ tung lên tờ giấy nhỏ ban đầu trắng phau trông đến đẹp đẽ , còn bây giờ , lại chi chít những vết ghi vẽ rồng vẽ rắn chồng lên nhau , miệng vô thức lặp lại câu nói cứ vang vọng trong tâm trí bản thân nãy giờ

Và mỗi chứ cái đều không có nghĩ lí gì khi đứng một mìnhKhi 1 , 2 , 3 là A , B, C Thì chuyện gì sẽ xảy ra nào ?

- Khi 1, 2 , 3 là A , B, C ...

Yuugi cuối cùng cũng ngừng bút , mỉm cười đắc thắng với tên bạn thân

- Bí mật đã được giải đáp !!

Vậy ...105'19135 sẽ có nghĩa là ...Jet ' aime ? 201187520 ...Ta cuối cùng cũng đã biết được chân tướng của mi rồi ~

- Hử ? Đoán ra rồi ?_ Joey có vẻ nãy giờ vẫn chẳng hiểu mô tê gì cả , nó làm bộ tỉnh bơ trước vẻ mặt đáng ghét của tên bạn , xoay qua xoay lại mảnh giấy nhỏ đang dày đặc những chữ và chữ , nghiêng nghiêng đầu _ Gì đây ?

- Cậu nhìn mà không hiểu sao ?_ Yuugi sốt sắng trước vẻ mặt của nó , tươi cười giải thích cặn kẽNó nhìn bản mặt tự đắc của Yuugi , dám lắm trong lòng cậu ta hiện giờ đang tự tán dương bản thân ghê lắm

Có phải ngày nào Joey cũng nghiêng đầu ngu ngốc như này đâu chứ ?

Trong lĩnh vực giải mật thư , Joey là người giỏi nhất trong hộiNhưng hôm nay , lại bị chính ngốc tiểu tử mà mình vẫn luôn trêu chọc hằng ngày phá được một đoạn mật mã mà đến mình còn giải không ra , trong lòng có 2 phần nể phục tên kia , ba phần còn lại chính là ăn Gato tên này ... ()

- Rồi , là như vầy nè , trong bảng chữ cái tiếng Latin , cho mỗi con chữ A , B , C theo thứ tự là những con số 1 , 2 , 3 . Như vậy là , các con chữ còn lại cũng sẽ được gắn số theo thứ tự lớn dần như vậy

Joey lúc bấy giờ mới hiểu ra Nó ồ ên một cái rõ to , rồi nhanh nhảu tiếp lời :

- Vậy là dãy số 201187520 sẽ là những con số B , 0 , A , A , H, G , E , B và 0 ? Sao nó chẳng có nghĩa gì nhỉ ? (*)

(*) Số 0 không có chữ cái nên Joey đã giữ lạiYuugi vẫn tiếp tục cười cười vẻ thâm hậu lắm Lần đầu tiên Joey được chứng kiến vẻ mặt thú vị này của cậu chàng , tránh không khỏi có chút ngạc nhiênHể ? Làm sao cậu biết được đó là từ Jet ' aime ?Cậu chẳng đã nói sao ?

- Trong đoạn hội thoại , cậu còn nhớ ngoài dãy số này ra , hắn còn nói gì khác chứ ?

- Ồ ! Có ! Hắn nói với tên đồng bọn một câu khác nữa , là " Ráng thêm một chút nữa , 201187520 sắp lộ diện rồi " ? , nhưng tớ nghĩ câu này bình thường mà ? _ Joey bật lại đoạn hội thoại , dù biết chắc rằng có nghe đi nghe lại bao nhiêu lần thì kết quả vẫn như cũ thôi , đều không thu được gì nhiều ngoài những câu chử đầy bí ẩn

Tớ đã nói gì nhỉ ?

Đứa bé đăm chiêu , tự nghĩ mình đã làm gì sơ suất , sao có thể để tên ngốc này một lần liền có thể phát hiện ?

Đứa bé kia chỉ cười khanh khách khoái chí , đáp

Cậu đã nói " ráng lên một chút nữa " đó

- Ráng lên môt chút nữa , ám chỉ việc kết hợp các con số lại với nhau _ Yuugi vừa nói , vừa chỉ vào tờ giấy _ Nè cậu coi , số 2 và số 0 , số 2 ta có thể nghĩ là chữ B trong bảng chữ cái , nhưng còn lại số 0 thì không có chữ nào đúng không ?

Joey gật đầu đồng tình

- Vậy ta có thể kết hợp số 2 với số 0 lại thành số hai mươi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net