wonsoon_vous êtes tous

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

wonwoo có một thói quen rất lạ, mà cũng không lạ lắm, đó chính là rúc sâu mặt vào phần cổ non mịn của soonyoung ngửi ngửi rồi gặm gặm. mới đầu như thế nhột lắm nhưng sau này thích nghi dần cũng quen, nên mỗi khi wonwoo bất ngờ từ đằng sau ôm eo bạn vục mặt vào chỗ nhạy cảm ấy soonyoung cũng chỉ hơi rụt cổ lại. hai đứa yêu nhau lắm, nhưng yêu nhau mấy cũng không tránh khỏi việc cãi nhau, mà cãi nhau thì sẽ giận nhau, mỗi đứa một nơi.

"hai mấy tuổi đầu rồi mà cứ như đứa trẻ con không bằng, định giận nhau đến bao giờ hả?"

anh jisoo tay cầm văn kiện nhìn giám đốc jeon mệt mỏi nằm vật vã trên sofa.

"soonyoung nó có biết nấu ăn đâu, không có em thế nào cũng lại để mặc bụng đói cho mà xem."

anh jeonghan thở dài, wonwoo im lặng mông lung nhìn trần nhà ảm đạm. wonwoo không cố ý, mà soonyoung cũng không sai nhưng hai đứa cứ không chịu gặp mặt nói chuyện đàng hoàng nên mọi chuyện cứ kéo dài hàng tháng như vậy rồi. wonwoo nhớ soonyoung. đến cái áo sơ mi mình đang mặc wonwoo cũng có thể nhớ đến bộ dạng ngái ngủ cố tình mặc áo ngoại cỡ của soonyoung, đến cái cốc uống nước tròn tròn màu xanh ngọc có mấy cái sticker xinh xinh này cũng chính là soonyoung mang đến để ở đây, rồi chậu cây xương rồng kia, soonyoung một lần bị gai đâm chảy máu ngồi đó mếu máo không dám làm phiền wonwoo đang làm việc. wonwoo thở dài. wonwoo nhớ soonyoung sắp phát điên lên rồi.

wonwoo như thế, soonyoung cũng đâu có khá hơn là bao. soonyoung ăn uống vớ vẩn tạm bợ rồi bị rối loạn tiêu hóa, thêm cả bệnh đau dạ dày tái phát làm anh jeonghan phát hỏa lên khi mà biết được. soonyoung cũng nhớ wonwoo lắm, mùa đông lạnh tới thấu xương nhưng soonyoung cũng chẳng bận tâm, ngày ngày lăn lộn trên cái giường của cả hai ôm khư lấy gối của wonwoo, đi đâu cũng ôm theo. mà soonyoung nào có đi đâu xa, cùng lắm chỉ lượn vài vòng quanh nhà, tiện chân đạp đổ mấy cái bình hoa làm nó vỡ tan không thèm dọn thôi. dạy nhảy ở studio soonyoung cũng đã xin nghỉ hẳn từ cái hôm cãi nhau với wonwoo. soonyoung chẳng còn thiết tha gì nữa, đồ ăn khi nào anh jeonghan mang tới thì ăn, còn không thì mặc kệ luôn. chết dần chết mòn thế này biết đâu wonwoo lại thấy thương wonwoo về nhìn lần cuối nhỉ?

hai tháng này đối với wonwoo và soonyoung dài dằng dặc như hai thế kỉ, đến cuối cùng soonyoung không chịu nổi nữa, quyết định đến tận công ti làm hòa với wonwoo. mà đã đi thì đâu thể đi tay không được, phải chuẩn bị gì đo để thể hiện lòng thành chứ.

"anh jeonghan, cảm ơn anh."

soonyoung từ trước đến nay chưa bao giờ biết nấu ăn là gì nay lại nhờ anh jeonghan dạy cho mấy chiêu để còn đi dỗ người yêu. anh jeonghan cười hiền, một trong hai đứa thông suốt là ổn rồi, chúng nó thương nhau vậy nên không nỡ ngược nhau thêm nữa đâu.

hôm ấy trời gió tuyết thổi vù vù, soonyoung cố ý mất tới nửa tiếng đem biến mình thành một cục lớn lăn trên đường. soonyoung biết, wonwoo mà nhìn thấy soonyoung không mặc đủ ấm là nổi giận ngay. soonyoung biết, nếu không mặc nhiều thế này sẽ để lộ rằng soonyoung đã gầy đi tới vài vòng, thế nào wonwoo cũng sẽ nổi giận. soonyoung nghĩ tới đây thôi đi đường cứ tủm tỉm cười đến là thích.

soonyoung đến được công ti đã là chuyện của giữa trưa, gió càng mạnh hơn và soonyoung thì liên tục hắt xì. soonyoung đáng thương đứng trước thang may loay hoay không biết làm sao. khổ quá đi mất, soonyoung có biết gì về công nghệ đâu, nhất là khi công ti của wonwoo sản xuất trò chơi điện tử, đến cả cái thang máy nó cũng khác thang máy bình thường nữa, wonu ơi là wonu, thông minh quá dừ lại một ít cho soonyoung đi. soonyoung đứng ở sảnh đang xuýt xoa vì lạnh định bụng hỏi tiếp tân thì cửa thang máy thình lình mở ra, bên trong là cô gái lạ mặt, đang ở trên người của wonwoo. soonyoung chết trân đứng đó, mở to mắt nhìn. 

wonwoo rất khó chịu với cái đứa con gái không biết ở đâu ra tự nhiên lợi dụng không gian chật hẹp của thang máy ôm khư lấy anh, muốn gỡ cũng không nổi. mệt mỏi quá, ăn cũng thiếu bữa nên wonwoo mặc kệ, cùng lắm lát nữa cho cô này vào cũi, đúng là đồ điên, quá trưa bố mẹ ở nhà chờ cơm lại đi ve vãn một thằng con trai. wonwoo nhắm mắt lại tựa đầu ra đằng sau thầm nghĩ không biết soonyoung đang làm gì, nên không hay biết cửa thang máy đã mở ra từ bao giờ.

"wonu..."

soonyoung vô thức gọi tên wonwoo thành công làm wonwoo giật mình mở mắt, đứng đó nhìn soonyoung mà không kịp đẩy cô gái nọ ra. soonyoung đảo mắt một vòng rồi ôm chặt hộp cơm màu hồng đáng yêu, mắt mở to ra như cố không để rơi lệ, soonyoung chậm chạp rồi nhanh chóng, bỏ đi. 

ngay từ giây phút wonwoo trông thấy soonyoung, trái tim cứ như muốn vỡ nát vậy, chân wonwoo như đông cứng lại, wonwoo không đuổi theo soonyoung vì anh cảm thấy lúc đo bản thân chả có tư cách gì mà đuổi theo cả.

soonyoung mặt kệ trời tuyết mạnh cứ thế lao về nhà, còn không thèm bắt taxi mà chậm chạp lết thân về nhà mặc cho gió tuyết tạt vào mặt tới không thở nổi. gió tuyết cũng là một phần thôi, một phần khác khóc nhiều quá đã bịt luôn cái mũi hồng xinh rồi, khỏi thở. jeon wonwoo vậy mà còn không thèm đuổi theo, đồ đáng ghét, jeon wonwoo là đồ con cáo. soonyoung tủi thân thật sự...

soonyoung trút hết đống quần áo ướt nhẹp vì dính tuyết ở một xó nhà xông vào bồn tắm ngâm mình trong đó, nước mắt nước mũi hòa lẫn với nước tắm ấm ấm.

"wonu rõ ràng đã hết thương soonyoung rồi... wonu đi với gái... wonu để gái ôm...wonu không cần soonyoung nữa...huhu...soonyoung ghét wonuu....soonyoung thương wonu..."

cũng may ở nhà chỉ có mình soonyoung không thì người ta nghĩ bạn bị điên quá. soonyoung lẩm bẩm chán chê rồi ngủ quên luôn ở đấy, mãi đến khi không chịu nổi nữa mới dám bước ra. nóng quá, soonyoung nóng quá.

"wonu, nước..."

ồ, soonyoung quên mất wonu đang cặp với gái...


soonyoung chỉ kịp mặc vội cái áo của wonwoo, không sao hết bình thường soonyoung vẫn mặc mà, rồi lăn lên giường nằm cuộc chăn lại, để mặc cổ họng đáng thương bỏng rát vì khát. bạn vừa thấy nóng lại vừa thấy lạnh, đầu như muốn vỡ nứt ra vậy. đau đầu vậy rồi mà vẫn cuộn chăn ư ử như mèo, tủi thân quá, đã gặp wonu đi với gái lại còn bị bệnh sắp chết. wonu có đi với gái hay gì thì soonyoung vẫn yêu wonu lắm, kể cả khi soonyoung sắp chết rồi, huhu TvT.

wonwoo sau khi bị anh jeonghan giáo huấn cả một buổi trưa cũng bắt đầu sốt sắng đi về nhà, cơm trưa cũng chưa ăn. wonwoo khi về đến nhà tim đập cái thót, bởi vì cảnh tượng khủng hoảng vô cùng. hộp cơm màu hồng hồi nãy soonyoung mang đến cho wonwoo bị ném lên trên tủ giày, góc nhà chính là đống quần áo ướt nhẹp của soonyoung rồi xa xa là mấy bình hoa vỡ tan. wonwoo sinh lo, soonyoung đâu rồi.

wonwoo thực sự đã sợ muốn thòng tim khi mà phát hiện ra soonyoung đang nằm nóng hổi một cục trên giường, còn mê sảng nữa. dòng họ vốn có truyền thống làm bác sĩ nên wonwoo coi như cũng có chút hiểu biết về lĩnh vực này, ít nhất là đối với người đang sốt như soonyoung. wonwoo vội vàng cởi cái áo ướt đẫm mồ hôi của soonyoung ra lau sạch sẽ người rồi thay lại chăn mới cho soonyoung nghiêm chỉnh nằm. wonwoo dán tạm miếng hạ sốt cho soonyoung rồi chạy vội đi mua thuốc.

mùi thơm của hành đánh thức khứu giác của soonyoung. bạn mơ màng tỉnh dậy trong tình trạng thoải mái nhiều, nhìn thấy túi thuốc bên cạnh đã lọc sẵn liều lượng cần thiết không hiểu sao miệng lưỡi thấy chua vô cùng. làm đến thế này chỉ có thể là wonwoo thôi. wonwoo biết rõ soonyoung ghét đến bệnh viện nên mỗi khi cậu bị bệnh đều sẽ có một chút dung túng nhẹ tự điều trị ở nhà cho. soonyoung nhiều khi nghĩ cái tên bác sĩ jeon khá là hợp với wonwoo, bao ngầu nè. bỏ đi, wonwoo có gái rồi...

wonwoo trong lúc soonyoung ngủ đã dọn dẹp sạch sẽ đống hổ lốn soonyoung bày ra rồi mới đi nấu cháo. lúc lên lầu wonwoo có nghe thấy tiếng sụt sịt của bé hamster nào đấy môi vẽ lên một nụ cười nhàn nhạt, nụ cười đầu tiên trong ngày.

"soonyoung..."

biết ngay mà....soonyoung nhìn thấy cảnh tượng trong thang máy thế nào cũng không vui rồi giận anh đây. bạn trùm chăn kín mít chỉ để lộ cái mũi hồng hồng vì lạnh, mắt nhắm nghiền, chỉ thiếu mỗi quay lưng lại với wonwoo nhưng mà soonyoung nào có nỡ làm thế, giận thì giận nhưng vẫn thương nhau lắm. wonwoo áy náy, dù là không cố ý hay vô tình thì sự thật vẫn là wonwoo để cho đứa con gái đó ôm, khiến cho soonyoung bị tổn thương, đều là lỗi của wonwoo hết...

"soonyoung à..."

"youngie..."

"bảo bối.."

wonwoo thở dài, thôi thì tránh xa tầm nhìn của bảo bối không thì còn khuya mới khỏi ốm cho được. kết quả mười phút sau wonwoo lên kiểm tra, bát thìa sạch bóng sáng loáng, còn thuốc vẫn gọn gàng nguyên vẹn như ban đầu... wonwoo thở dài, dỗi thì dỗi nhưng cũng có phải em bé hai chủi đâu mà ghét cay ghét đắng uống thuốc vậy? thực ra chỉ cần uống nước rồi nuốt thuốc xuống là xong nhưng soonyoung ghét quá thành ra cứ bị dắt ở cổ, đắng với ngang tới kêu cha gọi mẹ, mà cứ lúc như thế khổ nhất vẫn là wonwoo, phải dỗ dỗ mãi mới được. bình thường dỗ đã khó muốn chết giờ người ta còn đang dỗi thì làm sao bây giờ.

"youngie à, giận lắm cũng dậy uống thuốc đi, nếu không khỏi thì phải đi bệnh viện đấy."

"..."

wonwoo thở dài lần thứ không đếm được trong một buổi chiều, định bụng đi ra ngoài uống chút nước thì góc áo bị ai đó nắm lại.

"..."

"..."

cả hai cứ nhìn nhau mà không nói gì, đến cùng wonwoo không nhịn được mới cúi xuống ôm lấy bóng hình nhung nhớ lâu nay, xoa xoa mấy cái.

"xin lỗi, là anh sai, là anh khiến em bị tổn thương."

đâu có, wonwoo nào có làm sai điều gì đâu, là soonyoung ích kỉ trẻ con quá mới đúng. soonyoung đáng lẽ phải là người hiểu rõ nhất wonwoo sẽ không bao giờ phản bội soonyoung, nhưng lại vẫn đi ghen tuông vớ vẩn. chắc là do nhớ nhau quá rồi,thiếu hơi nhau lâu quá rồi. soonyoung cứ lắc đầu nguầy nguậy dụi dụi ướt cả vai áo wonwoo, wonwoo cũng biết soonyoung đã nguôi giận rồi nên vòng tay lại siết thêm lực. nhưng cái gì đến thì cũng đến, tình cảm mùi mẫn chán chê, wonwoo xoay mặt soonyoung ra ngoài rồi dịu dàng lấy tay lau nước mắt cho bạn.

"soonyoung, bây giờ uống uống thuốc."

y như rằng, lời vừa dứt thì soonyoung giãy nảy lên trong lòng wonwoo hết quậy phá lại đến làm nũng lấy lòng.
"hông uống được hông wonu?? điiii màaaa wonuuu, wonuuu thương soonyoung nhất mà phải hôngggg?"

"..."

wonwoo không bao giờ có thể bình tĩnh nghiêm túc trước một loạt aegyo lấy lòng của soonyoung nhưng vẫn quyết tâm né thính, dỗ soonyoung uống thuốc bằng được.

"wonu không thương-"

soonyoung vừa mới quay lưng đi đã cảm nhận vật ấm nóng mềm mại áp lên môi mình, lát sau soonyoung cũng trầm luân vào nụ hôn ấy, còn quàng tay lên cổ wonwoo kéo sâu hơn. rồi vị đắng chát làm soonyoung nhíu mày muốn đẩy wonwoo ra mà wonwoo nào có để yên, cứ bắt nạt người ta mãi, thuốc đã trôi vào thực quản rồi vẫn cứ hôn miết, lại còn cắn cắn rách mấy đường nữa.

"wonu..."

mắt soonyoung hơi mờ ảo, mà giọng wonwoo cũng khàn đi mấy phần.

"nghỉ đi, ngủ một giấc rồi sáng mai khỏi ốm."

soonyoung mơ màng gật gật rồi theo tác dụng của thuốc ngủ đến tận tối mới dậy, cũng bởi vì wonwoo nấu ăn thơm quá chứ nếu không soonyoung nào có dậy nổi.

"wonuu"

soonyoung ngái ngủ ôm wonwoo từ đằng sau dụi vào lưng người ta chép chép miệng.

"đói quá wonu ạ."

"thế ăn nhiều vào, gầy quá rồi đấy."

"wonu chũng nhầy ếi." (wonu cũng gầy ấy >.<)

wonwoo quay lại bóp má phính đã hơi bớt phính một xíu của soonyoung bật cười nhìn bạn đang cho môi lên nói, cái miệng hồng hồng này, ầy, sao mà xinh quá, muốn cắn quá vậy nhỉ?

bởi vì ngày ngủ quá nhiều nên đêm đến soonyoung quậy không chịu được, cứ đòi wonwoo kể chuyện cho nghe mà wonwoo có biết gì đâu, bảo thực hành còn thú vị hơn. đấy, nói là làm, wonwoo mặc kệ soonyoung vẫn chưa hết cảm hẳn đè ra làm cho ngất xỉu luôn. 

kết quả, soonyoung khỏi cảm hẳn, truyền toàn bộ lại cho wonwoo...











end.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net