wonsoon_witch

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

ai cũng chỉ biết khóc thương cho nước mắt của công chúa mà ghẻ lạnh sự đau buồn thống khổ của phù thủy đáng thương...


__________________________________________________________


soonyoung nghịch nghịch cuộn len làm chúng rối thành một đống hỗn lộn rồi thả từ trên cao xuống, cuộn len màu đỏ ối lăn một đường dài trên sàn gỗ lạnh lẽo rồi lung tung dừng lại ở vuốt mềm trắng muốt.

'meoo'

"mừng ngươi về nhà."

em mỉm cười tái nhợt, ngón tay xinh đẹp thon dài khẽ quấn sợi len mỏng mảnh quanh tay, rối loạn như một đường tình duyên nát bét. con mèo béo dùng vuốt của nó ôm khư lấy cuộn len kia hừ hừ rên không thèm để ý đến soonyoung ngồi trên ghế bành đang làm động tác vặn vẹo nào đó bằng ngón tay đầy len. độc ác ư ? nếu có thì em đã có thể bóp chết bé mèo trước mắt thành một đống thịt máu đáng sợ rơi vãi khắp sàn nhà tinh tế từ lâu, nhưng em sẽ chẳng bao giờ làm điều ấy. anh nghĩ rằng em độc ác và máu lạnh chỉ qua mấy trò mèo của con ả ấy ư ? anh mới đúng là đáng sợ đấy, jeon wonwoo.

soonyoung khoác một cái áo choàng đen dài trùm kín người lặng lẽ dạo bước trên phố xá vắng người. ngập ngừng một cái, em mỉm cười rồi lại bước tiếp, để lại ánh mắt kinh ngạc của người ăn xin tội nghiệp trong bộ quần áo mới thơm tho. tiến vào một quán cafe mèo mà trước đây từng chan chứa bao nhiêu kỷ niệm đẹp đẽ giữa 'một thứ đồ' cô độc là em và người ấy, soonyoung cười nhạt ánh mắt chỉ có nhu hòa yêu thương vuốt vuốt bộ lông dày và mềm mại kia. đáng yêu quá, đây chính là thứ đáng yêu nhất trong mắt em. soonyoung cũng đã từng là cậu bé đáng yêu nhất của ai đó, nhưng giờ thì chắc chính là trăm ngàn sự uất hận chán ghét nhất rồi.

"em vẫn đến đây nhỉ, wonwoo dạo này có việc bận nên gần như còn không thèm ghé qua luôn."

chị quản lý thuận tay vuốt ve con mèo cạnh đó rồi nhìn qua soonyoung, ánh mắt có chút phức tạp một lời khó tường. tay soonyoung khựng lại một cái, wonwoo chắc là cố tình nói vậy để xua đuổi soonyoung đi ? rồi em lại trầm ngâm nựng cái tai mềm mềm kia.

"wonwoo có bảo sau này có thể không đến chỗ này nữa."

haha, chị quản lý biết tạo bất ngờ ghê, cái quan trọng nhất chính là dành nói cuối cùng.

"em biết, em muốn tới đây cũng không phải vì anh ấy."

soonyoung cắn môi thủ thỉ một câu nói dối đơn giản rồi vội thả cho em mèo kia chạy biến sau tiếng 'ngoéo' không mấy êm tai. thì ra trong vô thức, em đã hơi dùng lực, đủ mạnh để sinh vật bé nhỏ kia cào một vệt dài lên mu bàn tay trắng hồng. chị quản lý vội vã chạy đi tìm băng cứu thương đem cửa hàng giao cả cho soonyoung.

"đến cuối cùng vẫn chỉ nghĩ đến người ta..."

từ bao giờ mà kwon soonyoung đạp trời đội đất không coi ai ra gì lại trở nên nhu nhược vạn phần như thế chứ ? có lẽ là do gặp được người ấy. tiếng chuông vang lên nơi đầu cửa, soonyoung theo bản năng đứng dậy.

"chào mừng quý--"

"..."

đằng nào cũng đã đến rồi, cố nhân ôn lại một vài "kỷ niệm xa xưa" chắc cũng chẳng chết được ai.

"dạo này sống tốt không ?"

"chưa chết, đều đội ơn anh cả."

soonyoung được hỏi đến rõ ràng thích muốn chết, hệt như vừa được ôm ấp xoa dịu những rối ren trong lòng vậy, nhưng vẫn cứ một mực tỏ ra lạnh lùng.

"xin lỗi, ngày ấy tôi đã hơi quá phận, nhưng chung quy vẫn là từ em mà ra. dù sao tôi vẫn thành thật xin lỗi. cái này, ra đời rồi em vẫn là nên chú ý hành vi một chút nhé."

soonyoung nhếch mép, khinh bỉ có đau xót có thất vọng cũng có.

"cảm ơn lời khuyên của anh. sự ngu ngốc của tạo hóa, tôi nguyền rủa anh đời này sẽ bị dày vò trong nuối tiếc tuyệt vọng."

em đau đớn, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt xinh đẹp lần đầu tiên mà có khiến wonwoo ngồi đối diện phát ngẩn người. rất kiều diễm đáng yêu, nhưng tâm anh lại khẽ siết một cái. chẳng lẽ anh đã làm sai điều gì ?

sau nửa ngày wonwoo mới lấy lại tinh thần, nhưng tứ chi thì căng cứng vì ánh mắt đầy oán hận đau đớn của soonyoung. wonwoo vẫn nghĩ, sai lầm của cả hai bắt đầu chính là từ soonyoung.

phù thủy dù có xinh đẹp đến đâu thì vẫn cứ là phù thủy, những ngày tháng sau đó của wonwoo như chìm trong hố đen không lối thoát. công ti phá sản, người yêu phản bội, jeon wonwoo từ đỉnh cao danh vọng tụt xuống vũng lầy không đáy, vừa dơ dáy bẩn thịu lại đáng thương đến tội nghiệp. rượu chè nghiện ngập làm anh trở nên tệ hại như một thứ cặn bã đáng xấu hổ người quen không muốn nhận mặt. wonwoo tìm mãi nhưng cũng chẳng thấy bóng dáng đơn độc kia đâu.

hẻm nhỏ vắng vẻ ấy, wonwoo bị đánh cho dập nát lục phủ ngũ tạng nằm vật vờ trên đường như một tên nghiện thuốc phiện lên cơn ngáo đá. chậc, thảm hại quá rồi. nếu như ngày ấy jeon wonwoo anh hãy thôi mù quáng suy xét kỹ một chút liền phát hiện mưu đồ của con điếm kia, nghĩ kỹ một tí sẽ không đối xử với soonyoung như con cóc ghẻ, đúng, tệ bạc đến nỗi wonwoo còn chẳng dám nhớ đến nữa. ánh sáng trắng xanh lóe lên lặng lẽ, nhưng wonwoo cũng chẳng buồn mở mắt ra, chỉ nghe thấy giọng nói có chút quen thuộc, quen lắm nhưng càng muốn lại càng không nhớ ra là giọng của ai.

___________________________________________________


"..."

"anh tỉnh rồi."

wonwoo nhu mi rồi nhìn qua một lượt căn phòng xa lạ, thân thể tuy không có bất kỳ vết thương nào nhưng mệt mỏi đến lạ, chân tay đều mềm nhũn bủn rủn.

"cậu..."

"anh tối qua bị thương nặng nên em mới đem về đây, anh cứ tự nhiên đi vì nhà này chỉ có mình em làm chủ, quanh khu này, có lẽ cũng chỉ có mình em."

wonwoo mờ mịt nhìn cậu trai trắng trẻo lạ lẫm một thoáng rồi bị tiếng kêu dài của con mèo nào đó làm cho tỉnh ra.

"đừng nghịch."

em cười ôm nó lên rồi đặt vào cạnh anh.

"anh muốn thì có thể ở lại đây đến khi khỏe hẳn."

"anh buồn chán cứ đem nó mà nghịch."

"hân hạnh làm quen, em là hoshi."

như một phản ứng tự nhiên, hốc mắt wonwoo nóng bỏng và cay xè, tâm cũng không nhịn được nhói lên, chỉ không biết nguyên nhân vì sao thôi.





phù thủy cô độc muốn nguyền rủa hoàng tử nhưng lại thương xót, đến cuối cùng chịu đựng tất cả vẫn là em lẻ loi đáng thương.

hãy học cách yêu thương cả phù thủy nữa, vì họ đáng thương lắm. đáng thương, vì không thể sắm một vai chính vạn vật yêu mến như công chúa.









end.








Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net