ông anh trai nuôi là bựa nhân 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 91: Quá khứ của anh (12)

Trong một tháng này dù biết rất rõ em đang ở đâu, tôi không có đủ dũng khí để đi tìm em.

Tôi sợ... em buông mấy lời cay nghiệt chà đạp lên tình cảm của tôi.

Ngược lại, em thường xuyên về nhà thăm bố. Nhưng không có nổi một lần em chịu gặp tôi... Nhiều lần đi làm về bố bảo em có qua nhà, về chốc lát mà đi cũng rất nhanh...

Tôi hiểu điều đó có nghĩa là gì... em không thích nhìn mặt tôi, thậm chí là ghét nữa.

Chắc em chẳng biết tôi nhớ em cỡ nào đâu ha? Em còn bận nghĩ tôi đùa cợt em kia mà!

Nhưng Sơn Ca này! Chẳng có thằng đàn ông nào kìm chế dục vọng trong người khi ở bên

người mình yêu cả. Nếu có người nào nhịn được thì anh ta không phải là đàn ông! Tôi cũng thế, mỗi lần cạnh em là một loại khảo nghiệm xem sức chịu đựng của bản thân nó tới đâu. Và kết quả em biết rồi đấy, tôi không chịu được nên đã dùng cách bỉ ổi nhất chính là bỏ thuốc vào chai nước của em.

Sau khi ăn em, nếm trải cảm giác thăng hoa nhất vào lúc lên đỉnh trong cơ thể em... tôi lưu luyến mãi cảm giác đó và không nhịn được đi tìm em.

Em sau một tháng đã gầy đi nhiều. Hình như em rất lười nấu ăn thì phải, thám tử tôi thuê hay nói rằng em rất ít ra ngoài mua thực phẩm tươi sống, toàn tích trữ đồ hộp và đồ ăn liền. Tình trạng này cứ liên tục kéo dài, em rất dễ mắc bệnh lắm đấy có biết không?

Tôi dẫn em đến ngôi biệt thự vừa xây cất xong từ vài tháng trước. Có lẽ em không biết ngôi biệt thự này có ý nghĩa thế nào đối với tôi đâu. Tôi nói rõ nhưng em chẳng tin, còn chê tôi thừa tiền nữa mới bực!

Thôi vậy, em không tin cũng được... mai sau về chung một nhà em sẽ tự khắc hiểu ra... Còn giờ, tôi thiết đãi em một bữa tối lãng mạn dưới đèn cầy. Có nến, có rượu vang, có sơn hào hải vị... em không hào hứng lắm, mặt mày ỉu xìu như đang có tâm sự giấu kín ở trong lòng.

Em nói mình bị lộ clip và ảnh nóng ở trên mạng. Tôi không hiểu thứ em đang nói đến là gì, ngay ngày hôm sau tôi hỏi thám tử chuyện như vậy xảy ra từ khi nào, sao lại không nói gì với tôi.

Thật chẳng ngờ... thám tử tôi thuê để theo dõi em đã bị cô ta mua chuộc từ lâu.

Người trả lời ở đầu dây bên kia là Tăng Cẩm Khê! Cô ta hẹn tôi ra ngoài nói chuyện, nói rằng nếu tôi cố tình tránh mặt cô ta sẽ tung lên mạng những thứ bất lợi về em.

Tôi đành nhân nhượng, hẹn cô ta cuối ngày gặp mặt, lấy cớ là ở bệnh viện đang trong giờ làm việc tôi không được phép đi ra ngoài. Tăng Cẩm Khê đồng ý, người phụ nữ này như âm hồn bất tán, khiến tôi rất khó chịu vì chẳng thể nào đuổi cô ta đi được.

Giờ tan tầm, cô ta hẹn tôi ở một quán cafe nhỏ theo phong cách hoài cổ. Tôi im lặng ngồi quan sát xem cô ta định giở trò gì. Tăng Cẩm Khê của bây giờ đã khác đi rất nhiều so với 10 năm trước. Người con gái ngây thơ và đơn thuần đã lột xác thành một con người mới hoàn toàn khiến tôi lạ lẫm.

Mọi hành động của cô ta đều được tính toán tỉ mỉ từ trước.

Tăng Cẩm Khê không nói nhiều, cô ta đưa điện thoại cho tôi xem, miệng cười bí hiểm nói: "Em có một thứ vô cùng đặc sắc muốn anh xem thử."

Trong điện thoại là clip tôi và em đang ân ái cùng nhau cách đây một tháng trước...

"Tại sao cô lại có đoạn clip này?" Tôi không kìm được bật dậy to tiếng hỏi.

"Suỵt! Quán này rất nổi tiếng là đông khách đấy, anh mà to tiếng người ta sẽ biết người trong video là anh đấy!"

Tôi khó hiểu trước động tác mờ ám của cô ta, hỏi: "Cô nói vậy là có ý gì?"

"Em biết anh thể nào anh cũng lật lọng nên cho người phát tán video này lên mạng xã hội rồi. Nhưng anh yên tâm, em đã che mặt anh rồi, không ai biết anh là người đàn ông đó đâu!" Cô ta ung dung cầm ly cafe, thưởng thức một cách ngon lành.

"Cô!"

"Bình tĩnh! Đừng nóng vội, anh nóng vội là hỏng hết bánh kẹo đó nha!"

Đã đến đây rồi mà không nghe hiểu ý định của cô ta thì tôi đúng thật là thằng ngu! Biết thì biết vậy nhưng việc hỏi thì vẫn phải hỏi.

"Rốt cuộc cô muốn gì?"

"Điều em muốn đơn giản lắm! Hãy kết hôn với em!" Nói đến câu này Tăng Cẩm Khê cười tươi như hoa.

"Cô đừng có mơ!" Tất nhiên tôi không có bị điên mà đi đồng ý lời đề nghị vô lý của cô ta.

"Anh không đồng ý cũng được... nhưng chú chim Sơn Ca của anh... sắp không chịu nổi nữa rồi! Cô bé đang bị đả kích từ những lời rủa xả của cư dân mạng, anh không biết sao?" Biết không thể nào làm lung lạc ý chí của tôi, cô ta bèn tung một đòn chí mạng. "À em quên không nói cho anh nghe một thông tin, Sơn Ca đã rời khỏi thành phố này ngay sau khi gặp em tại đây. Tưởng thông minh thế nào, hóa ra cũng chỉ là một con nhóc ngu ngốc tin vào mấy lời xảo biện."

"Tôi cấm cô không được phép động chạm vào em ấy!"

"Nhưng em lỡ động chạm mất rồi, làm sao bây giờ?"

"Vậy thì tôi sẽ cho cô nếm trải cảm giác thế nào gọi là sống không bằng chết."

"Anh đừng quên, trước khi anh kịp làm điều đó, Sơn Ca của anh sẽ bị miệng lưỡi thế gian vùi dập không ngóc đầu lên được!"

Chương 92: Kết thúc viên mãn
Hóa ra từ trước đến giờ, anh yêu thầm tôi đó hả?

Thế mà tôi không biết gì hết, vẫn tin anh chỉ đùa giỡn tôi cho vui thôi. Ai mà nghĩ đằng sau đó là cả một câu chuyện dài như thế chứ!

"Vậy là Veronica ép anh lấy chị ta thật hả?" Tôi rất ngạc nhiên khi nghe anh kể đến khúc gặp mặt chị ta.

Anh giơ tay vuốt tóc tôi, vừa chăm chú nhìn tôi vừa gật đầu "Ừ thật, cô ta đã lấy video nóng của hai đứa mình đe dọa anh. Nếu anh không đồng ý sẽ công khai mối quan hệ anh em nuôi giữa chúng ta."

"Bảo sao chiều hôm đó em thấy anh cùng chị ấy mở cổng đi vào trong... " Tôi cúi xuống nhìn sàn nhà lát gạch hoa, miệng lẩm bẩm.

"Em nói gì cơ?"

"Không có gì. Nhưng làm sao anh lại biết em nhập viện?" Tôi tránh né hỏi sang chuyện khác.

"Tối hôm qua lúc hai bố con ngồi ăn cơm, có một số điện thoại nặc danh báo em đang nằm viện. Người đó còn nói em đang có thai và ông ngoại muốn bỏ đứa con của chúng mình."

"Có phải người gọi có giọng nói lạnh lùng đúng không anh?" Nghe anh nói tôi đã đoán ra là ai gọi cho anh rồi, chẳng qua là tôi muốn xác nhận lại thôi.

Anh mỉm cười khẳng định. "Ừ, lạnh lắm. Lạnh như gió mùa ngoài kia vậy."

"Người gọi là Châu Mặc Lâm, anh họ của em đấy." Tôi mỉm cười vui vẻ.

"Lần sau gặp anh nhất định phải cảm ơn một tiếng mới được."

"Thôi khỏi đi. Anh ấy không phải là người thích báo đáp."

Nhớ những gì anh kể, tôi bắt đầu tra khảo anh như tra khảo phạm nhân.

"Anh Vũ này, em thấy anh cần thay tên đổi họ dần đi là vừa đấy! Họ "Lươn" tên "Lẹo" ạ! Từ bao giờ anh dùng chiến thuật thao túng tâm lý trên người em thế?"

"Đâu có đâu..."

"Hử? Anh định lừa em tiếp à?"

Lại thế nữa, cái thói lừa phỉnh người khác nó ăn sâu vào trong máu anh rồi... Bảo sửa chắc không sửa ngay được đâu...

"Nào, anh nói thật đi."

Anh Vũ hôn nhẹ lên trán tôi một cách trịnh trọng, rồi ngửa lòng bàn tay lên... Tôi hiểu ý đặt tay lên lòng bàn tay ấm áp ấy. Lập tức mười ngón tay khăng khít đan vào nhau, không thể tách rời.

"Sơn Ca à, anh không nghĩ đó là nghệ thuật thao túng gì ở đây. Khi ấy trong đầu anh nghĩ đơn giản lắm, chỉ ôm mộng hão huyền rằng em sẽ yêu anh... yêu anh giống như anh cuồng nhiệt yêu em vậy."

Tôi lặng người... Ôi, nào có biết đâu... Sao tôi không tinh tế nhận ra tình cảm của anh từ sớm nhỉ? Đầu tôi... ông trời phú cho tôi một cái đầu chậm tiêu quá.

"Anh nói vậy, em thấy mình sống thật hời hợt... Nếu em phát hiện ra sớm hơn, có phải chúng ta không hiểu lầm nhau nhiều đến vậy không?"

"Đối với anh, không có hai từ "muộn màng". Anh chỉ lo sợ em không thương anh yêu anh mà đi yêu người khác thôi." Anh nắm tay tôi chặt hơn.

"Nghe anh kể, em thấy lấn cấn điều này lắm. Chính xác là anh phát hiện mình có tình cảm với em từ lúc nào?"

"Hồi em lên lớp 9."

"Hả? Sớm thế á?"

Anh nửa đùa nửa thật ghẹo tôi một câu. "Nếu không phải lúc ấy em chưa lớn, anh đã đè em từ lâu rồi!"

"Cái đồ bựa *** chết tiệt này! Thì ra lúc em chưa trưởng thành đã có suy nghĩ lệch lạc như thế à?"

"Thì trái tim là thứ khó điều khiển nhất ở trên đời này mà. Có thể anh thích em sớm hơn và mãi khi em lên lớp 9 anh mới phát hiện."

"Bố Sơn cũng biết chuyện đúng không ạ? Em nghe anh kể em liền có cảm giác như thế." Tôi nói ra điều mình đang thắc mắc.

"Ừ, bố biết hết đấy, em thấy có chuyện gì qua mặt bố chưa?"

"Đúng nhỉ?" Tôi gật đầu công nhận. Nhưng chợt nhớ ra một điều mình cần giải đáp, tôi hỏi:

"Mà sao bố lại biết tới trại trẻ mồ côi Tâm An gần hiện trường xảy ra vụ tai nạn năm xưa thế hả anh?"

"Em ngốc thế! Một năm sau có dịp đi qua chỗ đó nên bố mới tiện mồm nhắc đến để cô nhóc là em không hỏi nhiều khi biết mình là trẻ mồ côi."

Mọi khúc mắc đã có câu trả lời, tôi hạnh phúc sà vào lòng anh, ôm chặt.

Anh mỉm cười trìu mến, ánh mắt cũng có những biểu hiệt giống hệt tôi.

Hai người chúng tôi ở lại biệt thự đến chiều rồi ra về, anh Vũ dẫn tôi về nhà bố Sơn. Anh nói, ông ngoại tôi đang ở đấy trò chuyện với bố.

Anh ôm tôi đi vào nhà, tôi bèn lễ phép chào hai người lớn. Họ là hai bậc trưởng bối mà tôi kính trọng nhất.

"Con chào ông ngoại, con chào bố!"

"Nào cháu gái ngoan của ta, lại đây cho ta xem đứa chắt vàng này nào!" Ông ngoại cười hiền từ, vẫy tay tôi ngồi xuống cạnh ông.

"Dạ." Tôi ngoan ngoãn ngồi xuống, còn anh ngồi cạnh bố Sơn.

"Sơn Ca và Vũ, hai con đã có dự định tiếp theo chưa?" Bố Sơn mỉm cười đôn hậu hỏi.

Tôi bèn ra hiệu anh Vũ đừng lên tiếng vội, để tôi nói trước.

"Dạ. Bọn con sẽ đi đăng ký kết hôn trước ạ, đám cưới sẽ được tổ chức ngay sau khi con tốt nghiệp và lấy được tấm bằng đại học..."

"Không được. Anh muốn rước em về nhà ngay và luôn." Anh Vũ nóng vội nói.

"Đừng có lo mà anh Vũ. Em nói chúng ta đi đăng ký kết hôn rồi về sống với nhau là một cặp vợ chồng, điều này anh cũng không chịu?"

"Em nói thế còn nghe được."

"Hai đứa quyết định như thế nào là ở hai đứa, ông không cấm cản." Ông ngoại mỉm cười nói với chúng tôi.

"Bố cũng thế." Đến bố Sơn cũng gật đồng tán đồng.

Tôi và anh, nhìn nhau... Hai mắt tràn ngập bóng hình của đối phương...

Vậy là qua bao hiểu lầm, chúng tôi đã có thể bên nhau vĩnh viễn... Vĩnh viễn không thể chia cách...

___HẾT___


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#readoff