ông anh trai nuôi là bựa nhân 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 61: Hương vị tình thân (2)
Trái ngược với không khí lạnh buốt ở bên ngoài, hình như trong này có hệ thống lò sưởi hay sao ý, vừa theo chân chú Trung đi qua cánh cửa nạm vàng tôi đã thấy nóng nực...

"Nếu nóng quá cháu có thể cởi áo đưa cho chú cầm hộ." Chú Trung đi bên cạnh ngỏ lời.

"Vâng ạ!" Tôi nghe lời kéo khóa cởi áo khoác hoodie ở trên người. Bên trong tôi mặc một cái áo len giữ nhiệt nhưng vì ngại tôi không dám cởi tiếp, cứ để vậy và đi theo sự dẫn dắt của chú. Sau đó, chúng tôi băng qua một đài phun nước tiến vào sảnh đón khách.

Đại sảnh chính rộng lớn được dát vàng trên trần nhà. Tất cả đèn chùm bằng pha lê đều sáng đèn đang tỏa ra thứ ánh sáng màu hoàng kim gây cảm giác dễ chịu cho người nhìn, bộ sofa rộng lớn gồm hơn hai mươi ghế được thiết kế tinh xảo, bọc một lớp da đắt tiền xung quanh. Ở dưới là thảm trải sàn cao cấp dài khoảng mấy chục mét được dệt thủ công và nhập khẩu từ Thổ Nhĩ Kỳ. Sở dĩ tôi biết tấm thảm này xuất xứ từ một đất nước liên lục địa Á - Âu như Thổ Nhĩ Kỳ là bởi: những họa tiết hình giọt nước mô phỏng sự lấp lánh của các viên kim cương trang trí trên bề mặt thảm theo kiểu đối xứng nhau, nhìn trông rất cầu kỳ và tỉ mỉ khá giống với ảnh chụp trong cuốn giáo trình "Lịch sử văn minh thế giới" tôi học hồi năm nhất.

Xung quanh người giúp việc, vệ sĩ đứng trên dưới trăm người. Khung cảnh uy nghiêm, xa hoa và tráng lệ khiến tôi choáng ngợp. Cảm giác như đang mơ, tôi còn không tin bản thân mình đang ở một nơi sang trọng, hào nhoáng vội lén cấu một cái vào đùi mình... Ây đau thật! Và tôi, không muốn tin cũng phải tin những thứ đang đập vào mắt mình là hiện thực.

Tôi có cảm giác mình đang lạc vào thế giới cổ tích ở đời thực...

Nhà bố Sơn tuy giàu nhưng không phải dạng thích phô trương thanh thế như tòa lâu đài này. Chỉ là một ngôi nhà ba tầng nhỏ nhắn, xinh xắn nằm khép mình vào một góc phố nhộn nhịp. Nhớ tới đây, tôi có chút hoài niệm những ngày tháng sống trong ngôi nhà đó. Dẫu sao tôi đã rời đi hơn một ngày nay, tối qua không thấy tôi gọi điện, chắc bố lo lắng lắm. Nhưng biết làm thế nào đây? Tôi không còn cách nào khác ngoài tự ý rời đi mà không báo trước với ai một tiếng. Tôi đã hứa âm thầm rời xa nơi đó thì phải thực hiện ngay... Có lẽ giờ này chị Veronica và anh Vũ đã tái hợp, họ sẽ hạnh phúc khi không có tôi chứ?

"Cháu gái ngoan của ta, cuối cùng cháu đã quay trở về."

Một giọng nói khàn khàn đã kéo tôi quay về thực tại. Tôi ngước nhìn nơi phát ra âm thanh đó.

Từ trên cầu thang rẽ đôi theo kiểu châu Âu bằng đá cẩm thạch rộng lớn, một ông lão tóc bạc trắng tầm bảy tám chục tuổi chống một cây gậy bằng gỗ bóng loáng đang đứng nhìn tôi một cách hiền từ.

Một cảm giác ấm áp len lỏi vào trái tim đang đập liên hồi trong lồng ngực tôi, là cảm giác thân thuộc, máu mủ mà tôi lần đầu tiên cảm nhận được.

Ông cụ đang đứng trên đó... là ông ngoại của tôi thật sao? Là người thân duy nhất của tôi còn tồn tại trên đời này ư?

"Cháu ngoan, lại đây với ông." Ông cụ ăn mặc bộ Pijama tối màu được cắt may tinh xảo gấp gáp chống gậy, bước xuống tiến về phía chỗ tôi đang đứng.

Cảm nhận chân ông cụ bị tật, di chuyển chậm chạp không nhanh nhẹn như người thường, tôi nhanh chân chạy lên cầu thang đỡ lấy ông cụ, thảng thốt gọi một tiếng:

"Ông ngoại! Từ từ thôi ạ!"

Sau tiếng gọi vừa phát ra từ tôi, bàn tay già nụa đang vịn lên cánh tay tôi bỗng run nhè nhẹ... Tôi cảm nhận ông đang xúc động, sự quan tâm của tôi khiến vui vẻ cười lớn: "Giỏi, giỏi lắm. Nào, đi xuống đây, để ta ngắm con cho kĩ nào."

Tôi nghe lời, cẩn thận dìu ông bước xuống từng bậc cầu thang một. Chú Trung muốn giúp tôi một tay nhưng ông cụ từ chối, bật cười ha hả: "Cứ để cháu gái bảo bối của ta dìu!"

Tiến đến gần bộ sofa không phải cứ có tiền là mua được, tôi ngồi sát ông cụ nhanh chóng tìm lá trà và bình nước nóng định bụng pha một ấm trà. Hai cô hầu gái đứng kế bên muốn làm thay, ông cụ đưa mắt ra hiệu bảo họ đứng im, tùy ý cho phép tôi pha trà.

Ở nhà tôi thường xuyên giúp bố Sơn pha trà xanh nên động tác thuần thục khiến ông cụ hơi bất ngờ. Hãm xong ấm trà, tôi cẩn thận rót mời ông và chú Trung thưởng thức tách trà tôi vừa pha.

"Trà ngon!" Ông cụ sang sảng cười khen tôi. Được khen, tôi ngại ngùng nhìn xuống tấm thảm Thổ Nhĩ Kỳ ở dưới chân mình.

Ông cụ ôm cả người tôi vào lòng, vuốt mái tóc xoăn tít thò lò nhuộm màu xám khói của tôi, sau đó nheo mắt ngắm nhìn tôi thật kỹ: "Cháu gái bảo bối của ta nhìn rất thông minh, ăn mặc nữ tính hơn một tí chắc sẽ rất xinh đẹp. Nhìn ngắm thế nào đều thấy cháu rất giống Ngọc Châu của ta, từ cái cằm đến đôi mắt và cái mũi dọc dừa này giống Ngọc Châu thật đấy."

Vâng, ông khen thế nào thì khen, chứ cháu biết mình thiếu nữ tính rồi ạ!

Chương 62: Người anh họ Châu Mặc Lâm

Ông phì cười, nhéo mũi tôi một cái.

"Nói thật, mới gặp thấy cháu theo đuổi phong cách tomboy cũng rất xinh đẹp rồi, không cần phồng má tru môi như thế đâu! Điều hạnh phúc nhất của con người là được theo đuổi phong cách mình yêu thích, cháu không cần phải ngại."

Mấy lời động viên của ông ngoại, tôi thấy ấm lòng...

"Đúng rồi, Hoàng Trung! Cậu mau đi vào phòng ngủ của ta, cầm hộp quà ta để trên bàn mau đem ra đây."

"Vâng ạ!" Chú Trung đứng dậy, đứng thẳng lưng cúi chào ông cụ, theo y lời đi vào lấy hộp quà bí ẩn.

Tôi hết nhìn bóng lưng rời đi của chú Trung, rồi lại nhìn sang ông ngoại, thắc mắc không hiểu ông cụ muốn làm gì.

Như hiểu ánh mắt của tôi, ông ngoại thân thiết vỗ vai tôi cười trìu mến:

"Nhân dịp cháu trở về, ông có món quà nhỏ muốn dành tặng cho cháu."

À ông định tặng quà cho mình, đến lượt tôi tò mò về món quà ông định tặng cho tôi.

Một lát sau, chú Trung quay trở lại phòng khách, trên tay chú là một hộp quà bọc giấy trơn ánh nhũ màu xanh lá mạ, bên ngoài còn thắt thêm cái nơ ruy băng nhìn trông rất đẹp. Chú kính cẩn cầm hộp quà bằng hai tay rồi đưa cho ông ngoại. Ông cụ vui vẻ nhận lấy bèn nói với tôi rằng:

"Như lúc trước ông đã nói, đây là món quà nhỏ nhân dịp gia đình chúng ta đoàn tụ. Cháu hãy nhận lấy cho ông vui lòng!"

"Vâng ạ!"

"Không cần giữ kẽ, cháu mở ra xem đi."

"Vâng."

Trước sự chứng kiến của bao con mắt đổ dồn về phía mình, tôi có chút lo lắng và cảm nhận một áp lực vô hình phát ra từ hộp quà đặt trên đùi mình.

Cởi nút thắt từ chiếc nơ ruy băng, tôi nhấc nắp hộp để lên cái ghế sofa bên cạnh. Bên trong là một tập tài liệu, tôi cầm lên đọc thử xem trên đó là cái gì.

Đây là... tôi hoa mắt nhìn đi nhìn lại tập tài liệu trong tay... Ông ngoại tặng tôi một khu chung cư hạng sang và một dự án bất động sản sắp hoàn thành vào đầu năm sau. Tất cả... người chủ sở hữu đều đứng tên tôi!

"Ông ngoại... tập tài liệu này?" Tôi hoang mang, lắp bắp hỏi ông cụ.

Tôi vốn biết ông ngoại là ông trùm về bất động sản, nhưng hào phóng đến mức tặng tôi một khu chung cư và một dự án là quá lớn so với những gì tôi tưởng tượng rồi...

Thấy tôi nghệt mặt nhìn tập tài liệu, ông ngoại hào sảng cười lớn:

"Cháu gái bảo bối của ta! Những thứ này có là gì so với toàn bộ tài sản cả đời ta tích cóp. Đừng ngẩn người như thế, rồi cháu sẽ quen ngay với những thứ này thôi. Ta chỉ mong cháu có thể vui vẻ sống cùng ta, để đến khi ta mất rồi thì hợp sức cùng Mặc Lâm phát triển cơ ngơi đồ sộ của dòng họ này!"

"Ông ngoại, Mặc Lâm là ai thế ạ?" Nghe cái tên này, tôi tò mò đánh bạo hỏi ông.

"Nó là một đứa cháu ngoại khác của ta, lát hai đứa sẽ được gặp nhau sớm thôi. Ta không có cháu nội, nhưng đổi lại có tận hai đứa cháu ngoại! Đây chính là một bù đắp lớn từ ông trời ban cho ta!"

Hai tay vô thức nắm chặt vào nhau, chẳng hiểu thế nào trong lòng tôi dấy lên một dự cảm bất an về người anh họ chưa từng gặp mặt này.

Nói chuyện thêm một lúc, ông đích thân dẫn tôi đi lên phòng.

Căn phòng nằm ở tầng hai, phía bên tay phải, ở phía đối diện là phòng của một ai đó và tôi mạnh dạn đoán đó là căn phòng của người tên Mặc Lâm kia. Căn phòng không chỉ rộng thênh thang mà còn được bày trí vô cùng xa hoa và tráng lệ. Căn phòng như một căn hộ thu nhỏ, với phòng khách rộng lớn, phòng giải trí, phòng ăn, phòng thay đồ cùng mấy gian quần áo và phụ kiện, phòng làm việc... và phòng ngủ lớn với cửa sổ kiểu Pháp nhìn ra hồ bơi lộ thiên nằm phía sau tòa lâu đài. Tất cả các gian phòng đều sơn phết màu sắc tươi sáng, đem lại cảm giác thoải mái cho người nhìn.

Sau khi để tôi thăm quan nhìn ngắm cho đã mắt, ông ngoại liền nói:

"Nếu có chỗ nào không ưng ý cháu cứ bảo người làm, họ sẽ thay đổi đến khi nào cháu hài lòng thì thôi. Ta cho người sắp đặt phòng cháu tương tự phòng Mặc Lâm nên chắc có nhiều thứ cháu không thích. Riêng màu sơn, ta nghĩ dùng màu sắc tươi sáng là hợp với tính cách năng động của cháu hơn."

Tôi vội lắc đầu quầy quậy, thiết nghĩ ông ngoại đã có lòng cất công chuẩn bị cho tôi những thứ tốt nhất rồi mà còn mặt dày đòi hỏi này nọ thì thật không nên!

"Cháu thích lắm ông à! Tiện nghi trong phòng quá xa hoa rồi, cháu chưa bao giờ nhìn thấy nơi nào xa hoa đến vậy."

"Cháu quá khiêm nhường rồi! Ta chỉ muốn những thứ tốt đẹp nhất dành cho cháu... "

Tiếng gõ cửa cắt ngang lời nói của ông cụ, hai ông cháu liền nhìn ra phía cửa phòng đang mở toang. Ở đó, chú Trung đứng nghiêm chỉnh thông báo:

"Xin lỗi chủ tịch và Sơn Ca vì đã cắt ngang, cậu Mặc Lâm đã về và đang đợi ở dưới đại sảnh ạ."

Tôi dìu ông ngoại đi xuống cầu thang, người đàn ông đứng ở dưới lạnh lùng nhìn chúng tôi...

Anh cao cao tại thượng như một vị vua, dùng ánh mắt trên vạn người nhìn người khác...

Anh ta chính là Châu Mặc Lâm!

Chương 63: Căng thẳng
Sợ khiếp vía! Đó là cảm giác của tôi khi chạm phải ánh mặt lạnh băng của Châu Mặc Lâm...

Như cảm nhận được sự sợ hãi mơ hồ từ tôi, ông ngoại vỗ nhẹ lên mu bàn tay không ngừng run rẩy của tôi, nói khẽ:

"Cháu đừng sợ! Mặc Lâm bề ngoài tuy lạnh lùng, nhưng đối với người nhà nó không phải hung thần ác sát nên cháu đừng sợ nó."

Tôi mấp máy môi muốn nói "Vâng!" một tiếng lắm, nhưng cái ánh nhìn khiến người đối diện dựng hết tóc gáy là tôi không thể đáp lại câu xoa dịu của ông ngoại.

Giờ tôi đã hiểu nguyên nhân vì sao mình có dự cảm không tốt về người anh họ 'đáng quý' này rồi. Tôi chẳng mong anh ta thích mình, sau cái nhìn ám ảnh đó tôi lại mong anh ta đừng như tảng băng di động là tốt rồi.

Trời đang đông lạnh buốt thế kia bắt tôi phải đứng gần tảng băng lạnh toát... Chẹp! Tôi không chịu đựng nổi quá 2 phút hơn đâu!

"Mặc Lâm! Thu liễm một chút đi! Đừng dọa con bé sợ!" Ông cụ giọng điệu từ tốn nhưng có uy lực rất lớn khiến người người phải tuân theo.

"Vâng!" Ngắn gọn đáp một từ, Châu Mặc Lâm vẫn giữ sự lạnh giá nhưng đã tăng nhiệt thêm vài nấc. Lúc này tôi mới lén thở dài một cái đánh phào.

Châu Mặc Lâm rất đẹp. Đẹp đến mức phải nghẹt thở... Tôi âm thầm tán dương nhan sắc của anh ta.

Châu Mặc Lâm có cặp lông mày hình lưỡi kiếm, đôi mắt màu đen tuyền huyền bí, vẻ đẹp khiến người đối diện phải thốt lên câu tán thưởng. Chiếc mũi cao, đôi môi mỏng, gương mặt hoàn hảo toát ra vẻ ngông cuồng độc tôn. truyen bjyx

Người mang vẻ đẹp ma mị và đầy lạnh lẽo như thế thành ra lại có sức lôi cuốn kỳ lạ với phái đẹp, chắc tại giống hình tượng tổng tài bá đạo trong thế giới ngôn tình quá ý mà. Anh ta mà không lạnh lùng thì chắc hợp gu khối người (bao gồm có cả tôi) nhưng đáng tiếc, ông trời đã phong ấn vẻ đẹp đó bằng khí chất băng lãnh, khó gần.

Cổ nhân có câu: Thứ nào càng đẹp thì càng độc, một khi chạm vào là chỉ có thiệt mạng. Cô gái nào phải xui xẻo lắm mới bị người này nhìn trúng. Tôi không biết anh ta có giữ người phụ nữ nào ở bên mình hay không, nhưng tôi có thể nhìn thấy trước một điều: người con gái nào trót lòng yêu anh ta... sẽ nhận một cái kết cực đắng!

"Mặc Lâm cũng đã đến đây rồi, cháu quay về phòng tắm rửa và sửa soạn đi. Tầm một tiếng nữa bữa tối sẽ bắt đầu." Ông ngoại vỗ nhẹ lên vai tôi giúp tôi thoát khỏi không khí lạnh buốt đang tràn ngập khắp đại sảnh.

"Vâng." Tôi nghe lời đi lên tầng chuẩn bị.

...

"Mấy file ghi âm cậu gửi là thế nào?" Ông cụ nén cơn giận khi thấy chú Trung đi vào.

"Thưa chủ tịch, cháu đã làm theo lời chú dặn là bóp méo sự thật trước mặt cô Hoàng My." Biết mình gây ra họa lớn, chú bình tĩnh nói một câu ngắn gọn.

"Nhưng không phải là cái đó! Cậu có hiểu ý và nghe ta dặn không đấy? Đúng! Ta dặn cậu phải bóp méo sự thật, nhưng không phải giữ nguyên trạng tới 80%! Nói thế nào để con bé không còn vương vấn nhà họ Hoàng mới phải, đằng này cậu làm ngược lại ý của ta." Không giận mà uy, đó là thần thái ngút ngàn của một người đứng đầu gia tộc.

"Thưa chú, cháu cũng muốn làm thế lắm... nhưng việc giấu những mặt tối của nhà họ Phan và không cho tiểu thư biết đã là không nên rồi. Cô bé rất shock khi biết bố mẹ mình hằng mong gặp lại đã sớm không còn tồn tại trên cõi đời... cháu không nỡ làm cô bé tổn thương thêm... "

"Cậu có đưa ra bất kỳ lý do nào, ta không chấp nhận! Con bé là cháu gái thất lạc nhiều năm của ta! Ta không cho phép bất cứ người nào đưa con bé rời khỏi đây kể cả nhà họ Hoàng!"

Vốn là người nổi tiếng là độc đoán trong thế giới ngầm, ông Trung biết trước thể nào ông cụ cũng sẽ phản ứng gay gắt như vậy nên ngoài việc im lặng, ông không có thêm phản ứng thừa thãi nào.

"Lần này cậu khiến ta rất thất vọng, những điều cậu nói trong đoạn ghi âm đáng lẽ ra phải nói rằng: Hoàng Thiên Vũ là người tông xe vào xe của Ngọc Châu! Như thế con bé sẽ hết lưu luyến và căm hận cậu ta tới tận xương tủy!"

"Chú! Tiểu thư rất thông minh, chuyện có quá nhiều điểm vô lý cô bé sẽ nhận ra ngay!" Ông Trung bàng hoàng, nếu để Sơn Ca nghe thấy không biết cô bé sẽ có những suy nghĩ tiêu cực gì về người ông ngoại cô vừa mới đoàn tụ.

"Đầu óc thông minh, sáng suốt của cậu là để trưng bày à? Tôi thừa biết tài ăn nói của cậu có thể hô biến chuyện giả thành thật. Nói thẳng ra cậu không nỡ con bé buồn là tốt, nhưng làm ơn! Hãy suy nghĩ cho đại cục, ta không muốn cháu ta phải lưu lạc ở bên ngoài thêm một lần nào nữa!"

Chú Trung hiểu ông cụ vô cùng lo lắng cho Sơn Ca. Chuyện cô bé bị người xấu giở trò hãm hại sau lưng như một giọt nước tràn ly, ông cụ tức nước vỡ bờ mới tính đến cách cực đoan nhất. Cho nên, ông cụ muốn tuyên bố với dư luận rằng: con bé là cháu gái của Phan Chấn Phong ta, không ai được phép làm tổn thương con bé!

Chương 64: Lai lịch của Veronica
"Chuyện này kết thúc tại đây, ta mong lần sau cậu không tái phạm giống như lần này."

"Vâng."

"Vậy còn chuyện ta giao cho cậu giải quyết đến đâu rồi? Thằng đó đã khai ra người đứng sau chưa?"

"Dạ, sau một trận đánh thừa sống thiếu chết hắn đã khai ra toàn bộ rồi ạ."

"Kể cả kẻ chủ mưu?"

"Vâng, đúng như chú dự đoán, người chỉ thị cho tên đó làm là người yêu cũ của cậu Hoàng Thiên Vũ ạ." Chú Trung cung kính cúi đầu báo cáo.

Ông cụ đang cầm tách trà nóng trong tay, đưa lên môi định nhấp một ngụm liền dừng lại vài giây. Sau đó Phan lão gia tiếp tục động tác dang dở, đưa tách trà lên môi nhấp một ngụm, chép miệng tán thưởng:

"Đúng là trà cháu gái ngoan pha, ngon hơn bình thường!"

Ông chỉ cảm thán một câu, bình thản thưởng thức vị chát nhẹ của tách trà, ngoài ra không có phản ứng nào thêm.

"Chủ tịch?" Ông Trung đứng bên cạnh không khỏi rùng mình một cái.

Biểu cảm bình thản này... đây chẳng phải là sóng yên biển lặng trước cơn bão tố đó sao!

"Cô ta tên Veronica nhỉ? Ta nhớ kĩ tên này! Hãy nói những gì cậu điều tra được, và nhớ không kể sót một chi tiết nào!"

Ông Trung nhận lệnh, với trí nhớ siêu phàm của mình ông lưu loát kể cho Phan lão gia nghe.

"Vâng, cô gái tên Veronica này tên thật là Lại Cẩm Khê. Cách đây 10 năm trước, cô ta theo học ngành thiết kế đồ họa và sang nước ngoài du học vì nhận được học bổng toàn phần của một trường đại học danh giá bên Mỹ. Không biết do cuộc sống hào nhoáng ở xứ cờ hoa quá hấp dẫn hay bản chất cô ta là người tham lam, thực dụng... Học ở bên đó nửa năm, cô ta bỏ học mà đi cặp kè với một đại gia Việt kiều. Không biết bằng cách nào Hoàng Thiên Vũ đã phát hiện và mối tình 4 năm kết thúc chóng váng ngay sau đấy. Cô ta cặp kè với đại gia đó không được lâu, vài tháng sau cô ta tiếp tục tìm một đối tượng khác. Lần này, cô ta còn lừa đảo chiếm đoạt tài sản của rất nhiều người và bị tố giác, tống vào tù mất mấy năm."

"Thế sao giờ người phụ nữ đó về đây và làm phiền cháu ta?"

"Dạ, theo thông tin cháu điều tra được... Lúc ở trong tù cô ta có quen một thành phần bất hảo và sau khi tên côn đồ kia được phóng thích hắn đã bảo kê cho cô ta ra tù trước thời hạn một năm. Những tưởng ra tù xong sẽ được ông chồng côn đồ yêu chiều, nhưng không, ở với nhau vài năm không có nổi một mụn con. Hắn nghi ngờ bèn lôi người phụ nữ đó đi bệnh viện khám, kết quả là cô ta bị vô sinh do quá nhiều lần nạo phá thai."

"Đúng là nghiệp chướng!" Ông cụ thản nhiên uống trà, cười khinh miệt. "Khá khen cho cô ta! Giữ được mạng sống để trở về Việt Nam đúng thật không dễ dàng!"

"Vâng quả thật không dễ dàng. Tạo cho mình một vẻ ngoài hào nhoáng rồi tiếp cận bác sĩ Hoàng, cháu nghĩ... cô ta sắp sửa đạt được mục đích của mình." Ông Trung nêu cảm nghĩ của mình.

"Hừ! Mối tình đầu là mối tình khó quên nhất, nếu cô ta biết lợi dụng điều này thì chẳng mấy chốc thành công. Vào thời điểm này, tách Hoàng My ra khỏi ngôi nhà đấy là lựa chọn sáng suốt nhất mà ta từng làm."

Chương 65: Bữa cơm gia đình
Có một điều đã nằm ngoài dự đoán của Phan lão gia...

Thông qua cuộc nói chuyện với Sơn Ca lúc trưa nay, ông Trung lờ mờ đoán ra được điều gì đó...

Cô bé... có tình cảm nam nữ với anh trai mình... và đang trên đường trốn chạy thứ tình cảm đó.

Nếu Sơn Ca không tìm đến trại trẻ mồ côi Tâm An... có lẽ giờ này Sơn Ca không có mặt ở đây! Vì vụ lùm xùm hồi trước, cô bé cứ ở lỳ trong phòng trọ không chịu đi ra ngoài, cơ hội để ông gặp riêng cô bé là hoàn toàn không có.

"Cậu sắp xếp dần đi, ta dự định khoảng một thời gian nữa sẽ cho cháu ta thừa kế một nửa tài sản của ta. Chuẩn bị sẵn thủ tục và giấy tờ, con bé phải đổi tên càng sớm càng tốt."

"Có gấp gáp quá không ạ?" Hiện giờ mọi chuyện chưa đâu vào đâu nên ông Trung có chút lo lắng hỏi.

Phan lão gia ung dung uống hết hớp trà, ông cụ vui vẻ bật cười:

"Không, nói đúng hơn là quá trễ. Đáng lý ra Hoàng My phải được hưởng những đặc quyền của nhà họ Phan sớm hơn. Từ giờ Hoàng Sơn Ca sẽ đổi tên thành Phan Hoàng My!"

"Vậy thì để cháu cho người liên lạc với ông Hoàng Sơn... "

"Không cần, cứ lấy giấy khai sinh gốc của cháu ta đi làm lại giấy khai sinh khác. Nếu đã không muốn dính dáng tới nhà họ Hoàng thì không cần phải làm phiền tới họ."

"Vâng, vậy còn hai kẻ đã bôi nhọ danh dự của tiểu thư... "

"Trên đời này, kẻ bán rẻ lương tâm để đổi lấy đồng tiền, không thiếu. Trong một ngày vui như hôm nay, không nên đổ máu, cậu giao nộp cả người lẫn bằng chứng cho bên công an để họ giải quyết. Còn người tên Tăng Cẩm Khê, ta vẫn cần lợi dụng sự đeo bám Hoàng Thiên Vũ từ cô ta. Xong chuyện tống nốt cô ta vào tù cho đỡ ngứa mắt. Tội đăng tải ảnh và video riêng tư nhạy cảm của người khác, tuyên truyền văn hóa phẩm đồi trụy ăn cơm tù không ít đâu." Ông cụ lên tiếng cắt ngang.

"Dạ, cháu đi làm ngay." Chú Trung cúi đầu chào, đi nhanh ra khỏi phòng.

...

Cảm giác cơm bưng nước rót là như thế nào?

Lúc tắm rửa tôi đã rất choáng váng vì có hai cô hầu gái giúp tôi tắm rửa, thay quần áo, chải tóc rồi. Đến lúc ăn bữa cơm tối tôi còn thấy choáng váng hơn.

Mỗi lần tôi dùng xong một món ăn là có người giúp tôi lấy tiếp món khác. Cách phục vụ này giống hệt hôm tôi đi ăn ở nhà hàng với anh Vũ, không sai biệt một tí nào.

Tôi cảm thấy cứ cứng nhắc kiểu gì ấy, kiểu không được tự nhiên chọn món mình muốn thưởng thức...

Đã vậy, tôi còn ngồi gần tảng băng di động nữa chớ! Tôi không muốn ngồi cùng với không khí lạnh đâu, khó tiêu lắm!

"Cháu gái ngoan, thức ăn có hợp

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#readoff