CHƯƠNG 1.1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


CHƯƠNG 1.1

Sau khi Úc Ngư và Lục Phái tốt nghiệp đại học, Lục Phái không kế thừa công ty của cha Lục mà lựa chọn khởi nghiệp từ năm 2 đại học. Vào năm ngoái công ty khoa học kĩ thuật của hắn đã thuận lợi niêm yết.

Lục Phái không thích cậu đi làm, cho nên cậu nghe theo, hơn nữa vui mừng hớn hở trở thành con sâu gạo Lục Phái nuôi. Dù sao từ nhỏ đến lớn, tiền tiêu vặt của cậu hết rồi cũng là tiêu của Lục Phái, lần nào Lục Phái đều đưa cho cậu tiêu trước. Cái kiểu "tính toán" của hắn đã nuôi cậu hơn hai mươi năm trời, nửa sau cuộc đời cậu không cần phải lo gì thêm. Hơn nữa, Lục Phái cũng vui vẻ chịu đựng.

Năm ngoái, Lục Phái mua một tòa biệt thự tại trang viên Phỉ Sơn, năm nay mới chuyển vào. Phòng ốc và đình viện rộng hơn căn penthouse ở tòa nhà Thế Mậu không biết bao nhiêu lần (ai xem Penthouse chắc biết penthouse nó như thế nào rồi ha =))) ). Úc Ngư oán trách chuyển nhà đi rồi thì sẽ không ăn được bún chua cay của quán dưới lầu nữa, bạn tốt trợn mắt liếc cậu một cái hỏi cậu có biết một tấc đất ở trang viên Phỉ Sơn đắt hơn cả vàng không hả?

Úc Ngư không có khái niệm về tiền bạc, trước khi cha của Lục Phái phát tài, Lục Phái còn không đủ tiền để nộp học phí, Úc Ngư không chần chừ đưa hết toàn hộ học phí của mình cho Lục Phái để hắn nộp cho nhà trường. Về nhà nói rằng tiền đánh rơi rồi, bị mẹ Úc cầm chổi lông gà đánh cho nhảy tán loạn khắp phòng. Sau này, cha Lục đổi nghề phát tài rồi, kẹo trong túi Úc Ngư đều là Lục Phái mua cho.

Khi Úc Ngư tỉnh dậy vào sáng sớm, Lục Phái đã ra ngoài từ lâu, chắc là buổi sáng có cuộc họp nên không gọi cậu dậy.

Úc Ngư vừa tỉnh liền cảm thấy toàn thân đau nhức, eo giống như bị xe tải cán qua một lần vậy, Lục Phái tên nam nhân mặt người dạ thú này! Tại sao hồi nhỏ cậu không rửa sạch mắt rồi nhìn cho rõ cơ chứ?

Tuy rằng người đau nhưng lại rất sạch sẽ, còn có mùi thơm sữa bò của sữa tắm. Tối qua sau khi làm xong, Lục Phái ôm cậu đi tắm rửa, còn thoa cho cậu sữa dưỡng thể, thay đồ ngủ mới hình gấu con. Sáng nay còn thoa thuốc giảm sưng cho mặt sau của cậu, vì vậy cho dù tấm thân mỏng manh này của Úc Ngư đều được Lục Phái hầu hạ đâu vào đấy, cậu vẫn muốn gây sự.

Úc Ngư vừa đánh răng, vừa ngắm nghía mấy vết xanh tím trên eo trên lưng trong gương, hôm nay là 520 đó!! Hôm qua đã nói là hôm nay cậu sẽ làm cơm hộp tình yêu cho Lục Phái!!! Lục Phái thế mà còn làm ác như vầy!!

Trước khi đi Lục Phái đã nấu đồ ăn sáng cho cậu. Biệt thự không mời người làm, bởi vì Úc Ngư lúc nào cũng thích tùy tiện mặc một cái áo sơ mi rồi chạy khắp nơi, lộ ra đôi chân thon dài, Lục Phái nói bao lần cậu cũng quên. Sau này, Lục Phái cũng giải tán hết người làm, bữa sáng hắn làm, ngoài ra, hắn cũng bảo người đưa bữa trưa tới cho Úc Ngư, nếu buổi tối trở về thì bữa tối cũng do Lục Phái nấu.

Có lúc tụ họp bạn bè, thấy Lục Phái đeo tạp dề đang nấu cơm, nếu là bạn bè lâu năm thì biết hai người họ từ khi bắt đầu đi học đã như vậy, mười mấy năm rồi. Nếu không thân quen thì sẽ nói: "Công ty do Lục Phái mở, ở ngoài mệt sống đi chết lại, về nhà lại phải nấu cơm. Ngư à, cậu cả ngày ở nhà làm gì hả? Cậu cũng phải đau lòng anh Lục của cậu chứ ~"

Có một lần, Úc Ngư bị nói đến khóc, bị Lục Phái nhìn thấy, từ đó về sau cậu cũng không còn thấy người đó nữa.

Cháo trong nồi đã được hâm nóng, rau xào cũng đang nóng hổi, Úc Ngư không muốn ra bàn ăn bèn ngồi trên kệ bếp ăn sáng luôn.

Vừa ăn vừa gọi điện thoại cho bạn tốt, điện thoại bên kia reo mấy tiếng mới có người bắt máy.

Úc Ngư: "Tây Tây, 520 lần này cậu tính làm gì? Chồng cậu đi châu Âu về chưa? Lục Phái từ sáng sớm đã không thấy bóng đâu, tớ cảm thấy anh ấy ngày càng không quan tâm tớ rồi ...!"

Bên kia mãi vẫn không thấy trả lời.

Úc Ngư ăn hai thìa cháo lại nói: "Hôm qua không phải cậu nói, chồng cậu không trở về thì cậu sẽ đi tìm người yêu khác hay sao hả? Tớ đi cùng cậu! Hừ, tớ cũng không muốn trải qua ngày 520 với Lục Phái nữa!"

Lời vừa dứt, đầu dây bên kia không biết tại sao lại phát ra tiếng hừ nhẹ.

Úc Ngư giật mình: "Cậu ... cậu, cậu đang làm cái gì thế? Cậu mang người yêu khác về nhà thật đấy à?"

Đầu dây bên kia chỉ nghe thấy thấy mở khóa, sau đó là tiếng thở gấp của bạn tốt: "Ú...Úc Ngư ... !! --- A...a ---! B-bây ... giờ, tớ ... tớ có .. Á ---"

Sau đó, hình như điện thoại bị quăng xuống gầm giường, bên kia là từng tiếng thở dốc, Úc Ngư nghe một lúc, mặt liền nóng sốt lên, chỉ nghe bên kia có tiếng vọng chồng ơi em sai rồi ~

Úc Ngư: "............"

Cuộc điện thoại hy vọng cầu cứu đã tắt rồi, đừng nhắc đến chuyện này nữa ...!

Dục vọng chiếm hữu của Lục Phí với cậu không phải bình thường, điều này từ nhỏ đã có thể nhìn ra. Không thích cậu chơi cùng các anh trai khác ở trong cùng tòa chung cư quá gần. Nếu để Lục Phái nhìn thấy cậu gọi người khác là "Anh ơi" thì chắc chắn, không qua mấy ngày cậu sẽ bị đánh mông bằng ti tỉ loại lí do của Lục Phái.

Cậu sợ đau! Thành tích học tập của Lục Phái lại tốt, sau này Lục Phái "dạy dỗ" cậu đến mẹ Úc cũng phải thừa nhận, trực tiếp nói: "Lục Phái(*) này, thằng oắt con này không học hành cẩn thận, con cứ đánh nó, dì chuẩn bị cho con cái chổi lông gà" làm cậu tức đến nỗi ôm cái mông bị đánh đến đỏ hây hây trốn vào trong chăn, lệ rơi đầy mặt hát cây cải nhỏ, héo rồi ~ (**)

Dục vọng chiếm hữu bây giờ của Lục Phái tăng theo tuổi tác, ngày càng kinh khủng. So với thời đi học, điệu bộ bây giờ ngày càng khoa trường. Úc Ngư biết Lục Phái giấu cậu đi khám tâm lí, nhưng không có tác dụng.

Lục Phái không cho cậu đi làm, Úc Ngư thích vẽ vời nên lén làm mấy buổi livestream vẽ tranh trong nhà. Dù sao hơn hai mươi năm nay cậu nghe lời Lục Phái cũng quen rồi, Lục Phái muốn đeo một sợi dây lên cổ cậu, cậu cũng đồng ý. Cậu cảm thấy chẳng có gì to tát cả, chỉ là cậu không muốn Lục Phái khó chịu.

Úc Ngư thường livestream vẽ tranh minh họa, còn có truyện tranh các thứ trên nền tảng phát trực tiếp. Tính cách của cậu mềm mỏng dễ thương, lớn lên lại xinh đẹp (xinh đẹp kiểu dễ thương đó), tuy rằng không phải là rất nổi nhưng bây giờ cũng có bốn năm mươi nghìn fans rồi.

Tài khoản của cậu là "Cu nhóc bày mưu phản công". Lúc đó cậu đặt sau khi cãi nhau cùng Lục Phái bị thua, sau này cậu dùng để livestream luôn. Cậu vừa livestream, mười mấy fan cứng lập tức vào xem ngay.

"Aaaaaa, nhóc cưng online rồi!!!"

"Nhóc! Online sớm như thế này là không đón 520 cùng chồng sao?!!"

Úc Ngư điều chỉnh ngòi bút, nói chuyện cùng fans: "... không có, hôm nay anh ấy ra ngoài từ sáng sớm rồi, đến cái bóng còn không thấy."

Cậu cúi đầu gần vào màn hình, màn hình xuất hiện khuôn mặt trắng trẻo trông đến là ngoan ngoãn. Vừa ngủ dậy, âm mũi vẫn còn, làm các fan cô dì ôm tim ngất xỉu vì dễ thương quá trời quá đất ~

"Nhóc?! Hôm nay không đi học à? Đón 520 cái gì chứ, mau đi làm bài tập đi!!"

Vừa nhìn đã biết là fan mới, Úc Ngư đã giải thích mấy lần về vấn đề này rồi.

"Tớ! Đã 26 rồi! Đã tốt nghiệp từ lâu rồi!!!"

Cũng đành chịu. Ai bảo cậu có gương mặt của 18 19 tuổi cơ chứ. Lần nào cùng bạn tốt lén đi quán bar cũng bị kiểm tra giấy tờ. Thôi được rồi... sau này bọn họ không tình nguyện rủ cậu đi nữa!! Haizzz, trốn tránh trách nhiệm quá điii!!!

----------------------------------------------------------------

(*) Trong bản raw là "小沛啊" tức là Tiểu Phái à, nhưng mình thấy kì quá nên để thành "Lục Phái này" luôn. Ai có cách dịch hay hơn thì cmt góp ý cho mình với nhé. Mình cảm ơn ạ ~

(**) Cây cải nhỏ, héo rồi: đây là bài hát thiếu nhi bên Trung tên là 小白菜, nói về bạn nhỏ mất mẹ sớm, ở với cha và lo lắng cha lấy vợ mới. Nhưng chuyện gì cũng phải đến, cha lấy mẹ kế, rồi mẹ kế sinh em trai. Tiếp đó như sao mọi người cũng hiểu được mà, đúng không? "Mấy đời bánh đúc có xương / Mấy đời dì ghẻ lại thương con chồng" đúng không mọi người?

Ý ở đây nói mẹ em Ngư không thương con ruột mà lại thương anh Phái đó ạ =))))))))))))))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net