End

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tao ước được bên cạnh mày lúc này.

Bạn của tao, điều tao khao khát nhất bây giờ chỉ đơn giản là được ở bên cạnh mày những lúc như thế này đây, những lúc mà mày cần tao ở bên nhất. Nhưng trời trêu người quá mày nhỉ, đã biết bao nhiêu lần rồi, những khi mày cần tao, hay cả tao cần mày, chúng ta đều cách xa nhau, cách xa nhau tận một cái màn hình.

Nỗi đau mất người thân, hẳn là ai trong số chúng ta đều phải trãi qua đúng không mày? Luật tạo hóa, sinh ly tử biệt thì ai mà trốn được. Nhưng thành thật mà nói thì tao chưa từng trãi qua cảm giác mất đi người mình yêu thương như mày hiện tại, cảm giác mất người thân chính cống như mày thì chưa, chưa lần nào.

Nên tao không thể hiểu được cảm giác lúc này của mày, tao cũng không biết nên an ủi mày ra sao khi mày phải chịu nỗi đau ấy. Linh ạ, tao không hiểu được cảm giác của mày, nhưng tao sẽ luôn bên cạnh mày.

Khoảnh vài phút trước thôi, thông báo ấy đến bất chợt hai chữ "Như ơi" làm tao như chết lặng, tao từng đùa là tao với mày có những điểm trùng nhau đến không ngờ, tâm linh tương thông, và khi đó tao hiểu rồi, tao biết là mày có chuyện rồi, tao cũng biết là mày không ổn rồi.

Thẩn thờ nhìn những dòng tin nhắn hiện trên khung chat, mà tâm tao trống rỗng không từ gì miêu tả được, tao biết mày cần tao, mày đang rất đau, và có khi đang trả lời tin nhắn tao mà nước mắt mày tuôn rơi như cơn mưa mùa hạ ngoài cửa sổ vậy. Nhưng tao lại chẳng làm được gì cho mày cả, mang danh là một đứa học giỏi văn, nhưng khoảnh khắc nhìn mày như thế, tưởng tượng hình ảnh mày đang đau lòng biết bao nhiêu mà tao lại không biết nên an ủi mày thế nào, nên nói gì khi người bạn mình yêu thương nhất lại đang đau khổ như thế.

Tao biết mày rất yêu ông, và tao tin là ông cũng yêu mày nhiều lắm. Ông mất đi mà chính mày lại không thể bên cạnh ông khi người còn sống, đến khi ông mất đi mày cũng không thể dự tang của người vì một chữ "dịch".

Vì dịch mày mày không thể gặp ông lần cuối, người nhà cũng không được phép vào, cả thành phố mày bị phong tỏa (vì nơi mày sống là Quảng Trị), chỉ ba mẹ mày xin thì mới được phép, vì một chỉ "dịch".

Thời khắc này đây, điều này hối tiếc nhất là không thể gặp được ông, và có lẽ điều ông hối tiếc nhất là không thể gặp lại mày trước khi ông trút hơi thở cuối cùng. Cũng thời khắc này đây, điều tao đau khổ nhất chính là không thể ở bên cạnh mày, đã rất nhiều lần rồi, lý do gói gọn trong bốn chữ "khoảnh cách địa lý".

Nơi mày sống là Quảng Trị - miền Trung, nơi tao ở lại là Tiền Giang - miền Nam, bốn chữ "khoảng cách địa lý" là lý do cho câu hỏi "vì sao" luôn được lặp lại mỗi khi tao cần mày, mày cần tao.

Ông yêu mày lắm, tuy tao không phải mày, chưa từng gặp mặt mày, càng chưa từng tiếp xúc với ông, nhưng tao chắc chắn là ông yêu mày lắm, ông yêu mày như cách mày yêu ông vậy.

Nhanh thật...

Chỉ mới đây thôi...

Thế mà...

Sẽ chẳng còn ai gọi "ơ cún con của ngoại đấy à" mỗi khi tao vào đó nữa...

Cũng chẳng còn ai đùa "mày đúng là bản sao của ông" nữa...

Nhìn từng dòng tin nhắn đứt quãng mày gửi cho tao mà nước mắt tao cứ rơi mày ạ, tao không biết, tao cũng không biết tại sao tao lại khóc nữa.

Tao khóc, khóc cho mày, cũng khóc cho ông.

Vì tao khóc, nên tao đã khuyên mày một câu khá ngốc, là đừng khóc.

Đừng khóc, Linh.

Bởi vì tao đang khóc, nên mày không được khóc...

Nói như thế nhưng tao biết là mày sẽ không thực hiện được đâu, mà mày ơi, mày đừng lo, bởi vì sao sẽ không giận mày nếu mày khóc đâu. Nếu mày muốn khóc, mày cứ khóc đi, khóc thật to, thật đã vào. Tuy tao không thể bên cạnh khi mày khóc, cũng không thể lau nước mắt cho mày những lúc mày yếu lòng, nhưng không sao đâu, tao sẽ luôn bên cạnh và cổ vũ mày, mày nhé.

Ông yêu mày nhiều lắm, tao cũng yêu mày nhiều lắm.

Đêm nay sẽ là một đêm dài, cho cả mày, tao và những người thân của mày. Đừng thức khuya đêm nay mày nhé, hãy ngủ đi, ngủ thật sâu và mơ về giấc mơ mà nơi đó có ông. Mơ về những kỉ niệm đẹp đẽ về ông và mày, khắc ghi hình ảnh của ông để tiếp tục vững bước trên con đường mà mày đã chọn.

Đừng khóc khi nhìn thấy những dòng chữ này của tao mày nhé, mày đã khóc rồi, đã tự lau nước mắt cho mình và sẽ vượt qua nỗi đau lần này, như những lần khác. Nên chẳng có lý do gì để mày khóc khi đọc những dòng này của tao đâu.

Nhưng mà, tao sẽ không phiền, cũng sẽ không giận nếu mày khóc đâu, vì tao yêu mày mà, yêu mày lắm.

Sao băng đêm nay sẽ rơi xuống, như một lời từ biệt đưa tiễn ông đi về cõi thần tiên. Sự mất mát của người ra đi là bây giờ nhưng nỗi đau của người ở lại sẽ luôn còn mãi, nhưng hãy mạnh mẽ sống mày nhé, vượt qua nó và tiếp tục ngẩng cao đầu bước tiếp.

Ở phía sau mày, có tao, và ông sẽ luôn bên cạnh, cổ vũ và ủng hộ mày, luôn luôn là như thế, mãi không thay đổi.

Ông yêu mày, tao cũng yêu mày.

Mày nói:

Tao không muốn thức...

Ông không muốn thế...

Vậy nên hãy ngủ nhé, ngủ thật ngon nhé bạn của tao, hãy vượt qua và đi tiếp, nhé.

Tao yêu mày.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#fight