Phần 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  "Thỉnh thoảng vào những ngày xa xưa ấy, anh ta thường đến Terrace. Nhưng khi đã rượu vào thì anh ta nóng nảy, nói năng nhát gừng và khó đăm đăm. Đầu óc anh ta dồn hết cả vào ngựa và bóng chày. Lúc nào anh ta cũng giữ danh sách ngựa trong túi áo rồi cứ xướng tên qua điện thoại".

"ông ta là tay quản lý ra trò", thằng bé nói.

"Cha cháu nghĩ ông ta là người vĩ đại nhất".

"Bởi vì lúc nào anh ta cũng đến đây", ông lão nói.

"Nếu hằng năm Durocher cứ đến đây thì chắc cha cháu sẽ nghĩ anh ta là tay quản lý cừ khôi nhất".

"Thật ra ai là ông bầu vĩ đại nhất, Luque hay Mike Gonzalez... "

"ông nghĩ hai người ngang nhau".

"Còn người đánh cá tài ba nhất là ông".

"Không. ông biết nhiều người giỏi hơn".

"Que va", thằng bé thốt lên.

"Có nhiều người đánh cá giỏi và vài người vĩ đại. Nhưng ông là người duy nhất".

"Cám ơn. Cháu làm ông hạnh phúc. ông hy vọng sẽ không có con cá nào cùng vĩ đại như thế để chứng minh rằng ông cháu ta sai".

"Sẽ chẳng có con cá nào như thế nếu ông vẫn còn khỏe như ông nói".

"Có lẽ ông không được khỏe như ông nghĩ đâu", ông lão nói.

"Nhưng ông biết nhiều mẹo và có cách xử lý".

"Giờ thì ông nên ngủ đi để sáng mai khỏe khoắn. Cháu mang mấy thứ trả Terrace".

"Vậy thì tạm biệt. Sáng mai ông sẽ đến đánh thức cháu".

"ông là cái đồng hồ của cháu", thằng bé nói.

"Tuổi tác là đồng hồ của ông", ông lão nói.

"Tại sao người già lại thức giấc quá sớm... Phải chăng là muốn có một ngày dài hơn... "

"Cháu không biết", thằng bé nói.

"Những gì cháu biết là người trẻ thì ngủ dậy muộn và khó".

"ông nhớ", ông lão nói.

"ông sẽ đánh thức cháu đúng giờ".

"Cháu không thích ông ta đánh thức cháu. Việc đó như thể cháu là kẻ bề dưới".

"ông hiểu".

"Chúc ông ngủ ngon". Thằng bé đi ra. Họ ăn mò, không có đèn trên bàn; ông lão cởi quần dài, đi ngủ trong bóng tối. Lão quấn chiếc quần quanh tờ báo làm gối. Lão cuộn người trong chăn, nằm lên những tờ báo cũ trải trên giát giường. Lão ngủ ngay và mơ về châu Phi, khi lão hãy còn là một chú nhóc, với những bờ biển cát vàng, cát trắng trải dài, trắng đến nỗi làm mắt đau nhức, những mũi đất cao nhô ra biển, những ngọn núi xám đồ sộ. Bây giờ hằng đêm lão về lại bờ biển ấy và trong mơ lão nghe tiếng sóng gầm, lão thấy đoàn thuyền của người bản địa đang trườn qua những con sóng. Khi ngủ, lão ngửi thấy mùi nhựa đường, mùi gỗ sồi lát boong tàu; rồi lão ngửi thấy hương vị châu Phi theo làn gió đất phả tới vào buổi sáng. Thông thường khi ngửi thấy làn gió nội địa, lão thức dậy, mặc đồ, đến đánh thức thằng bé. Nhưng đêm nay, gió nội địa đến rất sớm và trong mơ lão biết hãy còn quá sớm nên lão tiếp tục mơ để thấy những mỏm trắng xóa của những hòn đảo nhô trên biển, lát sau lão mơ về những hải cảng khác, những vũng tàu đậu khác của quần đảo Canará. Lão không còn mơ về bão, không còn mơ về đàn bà, về những sự kiện trọng đại, những con cá lớn, những trận đánh, những cuộc đấu sức hay vợ lão. Bây giờ lão chỉ mơ về các vùng đất, về những con sư tử trên bờ biển. Chúng nô đùa như những chú mèo con trong hoàng hôn; lão yêu chúng như yêu thằng bé. Lão không bao giờ mơ về thằng bé. Lão chợt thức giấc, nhìn ánh trăng bên ngoài cánh cửa để ngỏ rồi giũ quần mặc vào. Lão tiểu bên lều rồi đi lên đường đánh thức thằng bé. Lão rùng mình trong bầu không khí lạnh ban mai. Nhưng lão biết lão sẽ còn run mãi cho đến lúc tay chèo làm lão ấm lên. Cánh cửa ngôi nhà thằng bé sống không khóa, lão mở rồi khẽ đưa đôi chân trần bước vào. Thằng bé ngủ trên chiếc giường nhỏ ở phòng đầu tiên; và ông lão, trong ánh trăng sắp lặn, có thể nhìn rõ nó. Lão nhẹ nhàng nắm lấy một bàn chân, giữ cho đến khi thằng bé thức giấc, quay lại nhìn lão. ông lão gật đầu, thằng bé lấy chiếc quần dài vắt trên ghế cạnh giường, mặc vào khi còn ngồi trên giường. ông lão ra cửa, thằng bé đi theo. Nó đang ngái ngủ, lão quàng tay qua vai nó và nói,

"ông xin lỗi".

"Queva", thằng bé nói.

"Đấy là việc mà một người đàn ông phải làm". Họ xuống đường đến lều ông lão và suốt dọc đường, trong bóng tối, nhiều người đi chân trần, vác buồm ra thuyền. Khi hai người đến lều ông lão, thằng bé xách cái xô đựng cuộn dây, cây lao, cây sào móc; còn ông lão vác cột buồm với lá buồm đã quấn lại.

"ông có muốn uống cà phê không... ", thằng bé hỏi.

"Chúng ta để dụng cụ xuống thuyền rồi đi uống". Họ uống cà phê trong hộp đựng sữa đặc tại điểm phục vụ những người đánh cá vào sáng sớm.

"ông ngủ có ngon không... ", thằng bé hỏi. Giờ thì nó dần tỉnh táo hơn như thể giấc ngủ hẵng cứ bám riết lấy nó.

"Rất ngon, Manolin à", ông lão đáp.

"Hôm nay ông cảm thấy tự tin".

"Cháu cũng thế", thằng bé nói.

"Bây giờ cháu phải đi lấy cá mòi của ông cháu ta và số mồi tươi của ông. Tự ông ấy mang dụng cụ. ông ấy chẳng hề muốn bất kỳ ai mang bất cứ thứ gì".

"Chúng ta thì khác", ông lão nói.

"ông để cháu mang đồ nghề kể từ lúc cháu lên năm".

"Cháu biết điều đó", thằng bé nói.

"Cháu sẽ về ngay. ông cứ uống thêm tí nữa. Chúng ta có thể uống chịu ở đây". Nó đi chân không trên lớp san hô đến nhà ướp lạnh nơi mồi được giữ ở đấy. ông lão chậm rãi uống cà phê. Đấy là tất cả thực phẩm lão có cho một ngày và lão biết lão nên uống.  


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net