Chương 7.1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhan Tương Tương tỉnh lại do cảm thấy nóng. Cả người cô nằm trong lòng của người đàn ông quen thuộc. Lúc ngủ, Phó Hạo Phong ôm lấy cô giống như trẻ con, hai cánh tay anh giữ chặt lấy cô, một tay vòng qua người, một tay ôm thắt lưng cô. Hai chân của anh khóa cô lại, tư thế ôm cô giống như trẻ con ôm khư khư món đồ chơi yêu thích, sợ bị giành mất nên phải ôm thật chặt món đồ chơi trước ngực. Đã qua buổi trưa rồi nhỉ? Nhan Tương Tương suy nghĩ không biết hai người đã dây dưa trong phòng ngủ bao lâu rồi. Cô từ từ xoay người lại trong lòng anh, nhìn thẳng vào gương mặt anh tuấn ma mị kia, cảm nhận hơi thở của hai người hòa vào nhau, anh hít thở, cô cũng vậy, tần số giống nhau, phù hợp. Tay nhỏ bé lặng lẽ di động, lặng lẽ chạm lên mặt anh, cô nhìn kỹ ngũ quan của anh, cảm giác đau đớn lại trỗi dậy lần nữa. Anh chìm vào giấc ngủ ngon, trên trán xuất hiện nếp nhăn nhàn nhạt, hai bên khóe mắt cũng có nếp nhăn. Có thể thấy được lần này đi công tác ở Mỹ, nhất định anh không chỉ liên tục làm việc 24 giờ một ngày mà là 48 giờ, công việc như ngựa không dừng vó mới mệt mỏi như vậy. Anh cần nghỉ ngơi thật tốt, ngủ một giấc thật ngon mới phải, kết quả cô thấy một màn ngoài sân bay giận dỗi anh, ầm ĩ về nhà, sau đó hai người lại 'quấn lấy nhau không ngừng nghỉ' như vậy. Nghĩ đến hình ảnh 'quấn lấy nhau' lúc nãy, từ trên giường đến tiếp tục trong phòng tắm, Nhan Tương Tương càng nghĩ càng thẹn thùng, hơi nóng khắp người lại bốc lên, trong lỗ chân lông cũng rỉ ra tầng mồ hôi mỏng, toàn thân cô đỏ như tôm luộc. Anh chưa bao giờ kịch liệt như vậy, giống như muốn cắn nuốt cả người cô, không chỉ muốn chiếm đoạt cơ thể của cô mà ngay cả linh hồn của cô nữa. Mặc dù giờ phút này kích tình cuồng dã đã không còn nhưng trong cơ thể cô vẫn còn lưu lại sức lực của anh, giữa hai chân càng nhớ mỗi lần anh dùng sức đi vào, như muốn dùng hết sức lực đi vào lòng cô, sâu hơn nữa. Ai, đã nói rồi, anh đã sớm để lại dấu vết khó phai trong lòng cô, hòa vào trong linh hồn của cô, cả đời này cô không cách nào có thể dứt bỏ anh, yêu là yêu, chưa từng ủy khuất mới đúng... "Em yêu anh..." Cô thấp giọng nói, đầu ngón tay lướt nhẹ qua trán, lòng bàn tay nhẹ nhàng dán trên gò má anh tuấn của anh. Anh thật là nóng, nhiệt độ còn nóng hơn cô rất nhiều, ngay cả cô nằm vùi trong khuỷu tay của anh cũng thấy nóng hừng hực. "Ơ?" Càng nghĩ càng thấy không ổn. "Hạo Phong...... Hạo Phong?" Cô gọi, gọi ông xã đang bất tỉnh, bàn tay nhỏ bé vỗ nhẹ mặt của anh. Ôi trời! Anh đang phát sốt! Hiểu ra mọi chuyện, Nhan Tương Tương vội vàng ngồi dậy từ trong ngực của anh, động tác giãy dụa rốt cuộc đánh thức người đang mờ mịt vì phát sốt. Hai mắt Phó Hạo Phong mở ra, cánh tay theo phản xạ muốn thu lại, không chịu bỏ ra. Trả lời anh là đôi mắt đỏ hoe, Nhan Tương Tương đau lòng, tự trách tại sao mình lại vô ý như vậy, ngay cả lúc anh ngã bệnh, cô cũng chậm chạp mới nhận ra. Thật ngốc! Nhan Tương Tương, mày thật là ngốc chết đi được! "Anh đang phát sốt, thân thể rất nóng." Nghẹn ngào, cô dịu dàng mỉm cười, giống như hai người vẫn tốt đẹp như cũ, chưa xảy ra bất kỳ chuyện gì không vui. Ánh mắt Phó Hạo Phong trầm lắng, trong chớp mắt chăm chú nhìn cô. Nhan Tương Tương khẽ thở dài trong lòng, tay nhỏ bé trấn an anh, dịu dàng nói:"Trước em lấy nhiệt kế đo nhiệt độ giúp anh nha, rồi gọi điện thoại nói bác sĩ Triệu đến đây một chuyến...Anh có khát không? Em rót nước cho anh uống, được không?" Hơi dừng một chút, thấy ông xã không có động tĩnh gì, cô không khỏi hôn nhẹ lên khóe miệng của anh, giọng nói có chút cầu xin. "Hạo Phong, anh không buông tay, làm sao em có thể đi đây?"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC