Chương 2: Dây dưa từ tấm gương

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"... Chưa đợi cậu hoàn hồn, "người" nọ đã từ trong gương thoát ra ngoài, dáng người cao ngất, giọng nói lạnh lùng như vọng tới từ bờ Vong Xuyên: "Cậu có thể nhìn thấy tôi?"

1. Ngụy Thiếu Cẩn vào trong thành phố, nhìn quyển lịch trong cửa hàng xác định mình chết không lâu lắm, mới có 2 năm. Hắn hơi cảm thán, chết 2 năm mới về báo oan, sự tình này thật là vi diệu... Song khi Ngụy thiếu đứng trước cổng lớn Ngụy Gia, co quắp phát hiện:

Mình căn bản không vào được.

Không vào được.

Tổ tiên chết trăm năm về thăm nhà còn có thể vào, lẽ gì hắn mới chết 2 năm đã bị chặn cửa? Sau đó Ngụy Thiếu Cẩn thử qua cửa ngách, cửa sổ, thậm chí là lỗ chó, nhưng tường sắt Ngụy Gia cứ như một cái lồng kín hoàn toàn chặn hắn ở ngoài. Ngụy Thiếu Cẩn đành ngồi trên một cành cây gần đó. Nhìn căn nhà bề thế sáng rực như ngọn đuốc giữa đêm, hắn đột nhiên nghĩ tại sao Ngụy Gia không nuôi chó? Như vậy mình có thể trêu chó một phen, đợi nó sủa đến lạ, trong nhà hẳn phải biết có hồn về thăm đi. Ngụy thiếu lực bất tòng tâm, đợi đến đêm khuya tìm cách nhập mộng.

Ngụy Thiếu Cẩn nhập mộng, oanh oanh liệt liệt bị đánh ra ngoài. Hắn vuốt mặt nhìn trời, mình rốt cuộc chết vào cái giờ gì? Hương khói không đến nơi đến chốn, muốn về chơi nhà không được, trong mơ tâm sự với người nhà một chút cũng không xong.. (Ngụy thiếu nội tâm: >T^T<)

Khoan đã.

Hương khói không tới nơi tới chốn?

Ngụy Gia không thể nào một đồng cũng không đốt cho hắn!

Ngụy thiếu thông minh, mơ mơ hồ hồ mất mấy năm rốt cuộc cũng dần dần thấy vấn đề. Hay căn bản có đốt nhưng mộ rỗng vậy hắn liền không nhận được. Liên hệ với câu chuyện rút hồn mấy năm trước, nếu hắn thật sự bị ép chết lấy xác, vậy có thể lý giải vì sao hắn có nhà mà không vào được. Quay một vòng, Ngụy Thiếu Cẩn quyết định tới nghĩa trang kiểm tra.

Nghĩa trang Ngụy Gia xây dựng rất bề thế, mỗi mộ phần đều chiếm một khoảng đất rộng, trang trí vô cùng tinh xảo, không có cỏ dại, hiển nhiên là có người tới thu dọn thường xuyên. Ngụy Thiếu Cẩn lướt qua hàng mộ dài, rốt cuộc dừng trước mộ phần của mình. Người đàn ông trong bức ảnh đen trắng lãnh ngạo tuấn tú, khí chất áp đầu người khác một bậc. Ngụy Thiếu Cẩn lạnh nhạt nhếch môi, không biết là mỉa mai điều gì. Hắn quả nhiên chết mất xác. Ngụy Gia thay áo quan không thể không biết, nhưng nếu là có người cố ý giấu đi, tìm không ra cũng không thể trách bọn họ. Chưa cần biết bọn người lấy xác hắn có âm mưu gì. Nhưng Ngụy Thiếu Cẩn không cam lòng.

Đúng! Hắn không cam lòng!

Không cam lòng bản thân cứ thế chết đi, không cam lòng từ bỏ cuộc sống. Ngụy Thiếu Cẩn đứng lặng suốt một ngày, không rõ vì sao, hắn vừa hết mù mắt cũng hết sợ ánh sáng. Rốt cuộc Ngụy Thiếu Cẩn vẫn là Ngụy Thiếu Cẩn, kiêu ngạo không gì sánh được. Hắn hạ quyết tâm, cho dù chỉ là một mớ xương, cũng phải nhặt được xác về. Trong nhà không liên lạc được, hắn táo bạo nghĩ cứ lượn lờ qua các đạo quán, chắc rằng phải có đạo sĩ thấy được hắn đi?

Ngụy thiếu lúc còn sống rất ghét đạo sĩ, cho rằng bọn họ giả thần giả quỷ lừa bịp. Tới khi chết lại phải trông chờ vào bọn họ, thật khiến người ta cảm thán một hồi bể dâu.

2. Trong một căn hộ nhỏ nọ...

Yến Dư Hề nằm vật trên giường chậm rãi cử động ngón tay, một lúc lâu sau mới lật ngửa người, giống như chết dính trên giường. Lại qua một lúc nữa mới không tình nguyện trườn vào phòng tắm. Cậu buổi sáng vô cùng lười, còn có tật gắt ngủ, phải rửa mặt ba lần, ngắm mình trong gương thêm 5 phút nữa mới triệt để thanh tỉnh. Là đảng nhan khống, Yến Dư Hề vẫn rất yêu gương mặt mình a!

Hôm nay cậu có lời ủy thác từ một nhà giàu mới nổi, họ Thang. Nghe nói trong phòng con gái họ gần đây đột nhiên có tiếng động lạ, dị thường lạnh lẽo. Ban đầu còn nghĩ là do hệ thống sưởi có vấn đề, nhưng phòng càng lúc càng lạnh, ban đêm còn vang lên tiếng Cello...

Yến Dư Hề nghe Thang gia chủ nói mà tim đập thình thịch, hèm hèm mấy tiếng ra chiều đăm chiêu suy nghĩ. Cậu lấy từ trong ba lô ra một túi đồ nhỏ, đối diện ánh mắt sợ sệt của Thang Tố, cúi người xoa đầu nó:

"Anh trai sẽ hết sức giúp em!"

Thang Tố cuối cùng cũng nở nụ cười, rướn người hôn bẹp một cái lên má Yến Dư Hề, ánh mắt lấp lánh sùng bái:

"Anh đẹp trai cố lên!"

Em gái à, nếu thật sự có ma, anh còn chạy nhanh hơn em đó!

Thang gia chủ dẫn Yến Dư Hề lên phòng Thang Tố. Vừa mở cửa, Yến Dư Hề đã thấy lạnh gai người. Thang gia chủ nói không sai, đây rõ ràng là cái lạnh của âm khí. Cậu bảo Thang gia chủ dẫn Thang Tố xuống tầng đợi, vừa đóng cửa đã đốt ngay ba lá bùa viết bằng máu chó đen, vung đủ mọi ngóc ngách. Nhìn cánh cửa phòng tắm khép hờ, Yến Dư Hề có hơi chùn bước. Phòng tắm con gái là chí âm, rất thu hút ma đó. Cậu đẩy cửa vào, đốt thêm ba lá bùa nữa, đem ba lá bùa ban đầu dán lên tường. Đoạn lia ba lá bùa mới về phía gương tròn tức thì cả sáu lá cháy rụi, rụng lả tả...

Yến Dư Hề: "..." Không sợ máu chó, lẽ nào lần này gặp quỷ rồi???

Cậu cười méo xệch, ngẩng đầu nhìn gương...

Hiện ra là một gương mặt xa lạ. "Người" nọ mím môi, ánh mắt đầy lệ khí. Yến Dư Hề hét to một tiếng, giật thót nhảy ra xa ngã oạch xuống sàn, có xúc động muốn chui vào bồn cầu giật nước trôi đi!!!

CẬU THAO!!! Yến Dư Hề làm đạo sĩ, chẳng qua là vì gia tộc. Cậu tự biết bản thân pháp lực yếu kém, ngoại trừ mơ hồ cảm nhận được chút âm khí, nhưng không có khả năng nhìn thấy ma đâu!

Yến Dư Hề run rẩy sờ trán. Trên cái trán bóng loáng như ngọc của lão tử chắc không cmn mọc ra ra con mắt âm dương nào chứ?

Chưa đợi cậu hoàn hồn, "người" nọ đã từ trong gương thoát ra ngoài, dáng người cao ngất, giọng nói lạnh lùng như vọng tới từ bờ Vong Xuyên:

"Cậu có thể nhìn thấy tôi?"

Thấy cái rắm! Ông đây một con ruồi cũng không thấy! Yến Dư Hề lảo đảo đứng dậy, mắt cố không nhìn tới "người" nọ, hết sức duy trì sự bình tĩnh mà chạy ba chân bốn cẳng xuống lầu. Cậu nhanh chóng đeo ba lô, viết vội cho Thang gia chủ một tờ giấy:

"Tôi cho ngài địa chỉ này. Ngài mau tới đó ủy thác, phòng kia tuyệt đối không thể động!"

Đoạn cúi người áy náy nhìn Thang Tố:

"Xin lỗi, làm em thất vọng rồi."

Thang Tố oa oa khóc rống lên!!

Yến Dư Hề: "..."

Cậu loạn đầu suy nghĩ, rốt cuộc bày ra dáng vẻ thấy chết không sờn, một lần nữa chạy lên lầu.

Mẹ nó cái tính cách thương hương tiếc ngọc đáng chết này!

Đang lúc Yến chiến sĩ chuẩn bị tâm lý ác chiến thì bị dội cho gáo nước lạnh.

Hả?

Lần này một chút âm khí cũng không có???!!!

Yến Dư Hề khó tin đảo bùa mấy vòng. Thật sự không có!!! Lẽ nào tài năng ngủ quên mười tám năm của cậu thức dậy rồi? Yến Dư Hề suиɠ sướиɠ báo lại vớI Thang gia chủ, hoàn toàn không biết "người" nọ đã sớm ra ngoài cổng đợi cậu. Nếu đã có người thấy được hắn, thì không cần thiết phải thử Thang Tố nữa.

3. Yến Dư Hề nhận phần hậu tạ không nhỏ, cao hứng rời khỏi Thang Gia, cười thấy mặt trời. Ngặt nỗi mặt trời sớm nát, Yến Dư Hề khóe môi đông cứng.

Kia... kia... kia... không phải là hồn ma trong phòng tắm sao??

Yến Dư Hề cắn răng, tiếp tục giả vờ không thấy, khó khăn đi tới bến xe bus. "Người" nọ thế mà lại bay theo cậu...

Bạn nhỏ Yến từ sự kiện bùa hóa tro đã mang máng xác định "người" nọ ít nhất cũng là một lão quỷ có thâm niên trong ngành, chút pháp lực của cậu căn bản không đủ để giãy dụa, chỉ sợ hắn đạp một cái thôi đã đủ khiến cậu về trời.

Lẽ nào hắn thương mình rồi? Yến Dư Hề chưa hết sợ đã không nhịn được tự luyến. Cũng không phải là chưa từng có đàn ông thích cậu, nhưng lần này đối phương là người không cùng thế giới theo đúng nghĩa đen a!!! Nhan sắc của cậu quả nhiên là kinh diễm tứ phương!

Yến Dư Hề hôm nay chỉ có một ủy thác, cậu đi xe bus tới chỗ làm thêm, thay quần áo ra đã thấy "người" nọ tìm một chỗ khuất ngồi, tỏ ý muốn đợi cậu. Cậu mấy lần lén liếc hắn. Đảng nhan khống không thể không công nhận hắn cho dù là quỷ, cũng là một con quỷ đẹp trai. Bộ dáng cấm dục cao lãnh, chỉ ngồi thở thôi cũng là một dạng phong cảnh rồi.

Yến Dư Hề vừa kết thúc ca làm đã vội tới trường. "Người" nọ một chút cũng không rời cậu. Nếu hai người đang yêu nhau, hắn không thể nghi ngờ chính là người bạn trai tốt trên cả tiêu chuẩn. Nhưng trên thực tế, Yến Dư Hề thấy hành động của hắn chẳng khác gì một gã biếи ŧɦái cuồng bám đuôi!

Tới tận tối lúc Yến Dư Hề về nhà, "người" nọ vẫn đi theo cậu.

Trong nhà dù sao cũng có cấm chế ông nội đặc biệt bài trí, cậu không tin hắn còn có thể theo cậu vào nhà!

Sự thật chứng minh, "người" nọ không những có thể vào nhà cậu, mà trông còn tự nhiên hơn cả chủ nhà.

"Cậu rõ ràng nhìn thấy tôi. Tôi là Ngụy Thiếu Cẩn."

"Người" nọ thình lình nói chuyện đằng sau cậu. Yến Dư Hề cứng ngắc bơ đi, cố làm ra vẻ tự nhiên. Không phải trong nhà chỉ nhiều hơn một luồng không khí thôi sao? Xem cả ngày có vẻ hắn không có ý muốn đưa cậu hầu trời đâu, đúng không?

"Yến... Dư Hề sao?"

Yến Dư Hề đang rửa rau trong bếp, Ngụy Thiếu Cẩn lại lần nữa thổi gió bên tai cậu. Tiểu Yến tâm hồn mỏng manh khẽ nhẩm a di đà phật. Để quỷ nhớ tên là phạm đại kị rồi. Ngụy Thiếu Cẩn thấy cậu không phản ứng cũng không cố ép, hắn không thiếu nhất chính là kiên nhẫn. Vì thế Ngụy thiếu bắt đầu ngồi nghiêm túc trên sô pha, suy nghĩ làm sao để Yến Dư Hề nhất định phải giúp hắn tìm xác. Mà Yến Dư Hề lại vừa ăn cơm vừa nghĩ cách tống cổ lão quỷ ngoài phòng khách, ai biết hắn có mục đích gì? Một lão quỷ mới rồi còn rình rập trong phòng của tiểu loli (Ý nói Thang Tố) vừa quay ngoắt đã đeo bám đóa hoa tổ quốc như cậu, không biết sau đó còn là hành động biếи ŧɦái gì? Cùng lắm cậu về tìm ông nội a. Ông nội lợi hại như vậy, nhất định có cách!

Vì thế Yến Dư Hề rải một đống bùa quanh giường, dưới gối còn giấu con dao ngâm qua máu chó đen. Lão quỷ kia có ý đồ gì, cậu liền cắt nghiệt căn của hắn!

Cùng lúc, Ngụy thiếu ngoài phòng khách đã nghĩ ra plan B.

4. Sớm tinh mơ, Yến Dư Hề đang ngủ say thì bị "người" thổi khí bên tai. Ngụy Thiếu Cẩn thấy cậu không nhúc nhích liền cầm một lá bùa gảy gảy mũi cậu. Yến Dư Hề bị ngứa, nhíu mày gạt phắt, vùi mặt vào gối ngủ. Ngụy thiếu ban đầu chỉ đơn thuần muốn gọi người dậy nghiêm túc nói chuyện, bây giờ lại thấy trêu cậu rất vui. Hắn nhéo nhéo hai tai Yến Dư Hề chán chê rồi chuyển sang bóp mũi cậu, thuận tay bịt luôn mồm. Yến Dư Hề phát huy tật gắt ngủ, gào như bị cường bạo:

"Con mẹ anh, làm quỷ cũng cần đạo đức có được không!!!"

Ngụy Thiếu Cẩn ngược lại không tức giận, hơi cười:

"Em quả nhiên nhìn thấy tôi."

Yến Dư Hề lần đầu tiên không cần rửa mặt đã tỉnh. Nhìn bộ dáng có phần đắc ý của đối phương, cậu tức muốn phun máu. Cậu thô bạo vò tóc, gầm gừ nhảy tọt vào phòng tắm, đóng sầm cửa, ngồi xổm chôn mặt vào gối. Yến Dư Hề, mày quá ngu!

Hiểu rằng không cách nào giả ngu được nữa. Yến Dư Hề nhìn Ngụy Thiếu Cẩn ngồi đối diện, cau mày hỏi:

"Anh rốt cuộc muốn gì?"

"Em là vợ tôi, là người đầu tiên từ lúc tôi chết có thể nhìn thấy tôi cho nên em phải giúp tôi."

Ngụy Thiếu Cẩn thâm tình nhìn cậu, bộc lộ tố chất ảnh đế.

Yến Dư Hề nghe được, phun thẳng nước vào mặt Ngụy Thiếu Cẩn. Vợ? Đây cmn là cái thứ ngôn ngữ gì?

"Chuyện từ tiền kiếp em không biết cũng không trách em. Dưới xương quai của em có một nốt ruồi son, là kiếp trước em xin trời để lại dấu ấn, mong kiếp này tìm được tôi. Đáng tiếc, tận tới lúc cách biệt âm dương thế này hai ta mới gặp được nhau. Là tôi có lỗi. Xin lỗi em."

Ngụy Thiếu Cẩn rành rọt như cháo chảy bịa ra một câu chuyện nửa giả nửa thật. Vụ nốt ruồi kia đích thị là Yến Dư Hề có. Còn vì sao hắn biết? Khụ, Ngụy thiếu mới không nói hôm qua rình xem người ta tắm đâu!

"Em không biết, hôm qua nhìn thấy em, tôi kích động không nói lên lời. Em sợ tôi nên mới vờ như không thấy tôi, điều này tôi hiểu. Nhưng xin em giúp tôi một chuyện, điều kiện là tôi sẽ xóa đi dấu ấn kia của em, trả cho em đường tình duyên thênh thang rộng mở."

Ảnh đế lời nói như thơ, diễn đến là trau chuốt.

Thao chết anh! Cái loại drama như phim tám giờ như vậy... thế... thế mà cậu lại ngờ ngợ tin. Ngụy Thiếu Cẩn nói không sai, Yến Dư Hề chính xác có một nốt ruồi son dưới xương quai. Ông nội cũng từng bảo qua với cậu đây là tình duyên từ tiền kiếp để lại. Thực tế cũng minh chứng cho lời của Ngụy Thiếu Cẩn, Yến Dư Hề mà lỡ thích ai, kẻ đó nhất định ghét cậu cay đắng.

Thôi rồi thôi rồi họ Yến. Mày lại dây dưa với lão quỷ này.

"Anh muốn nhờ tôi chuyện gì?"

Yến Dư Hề ảo não hỏi. Trái tim mỏng manh của cậu bị đả kích quá lớn, tốt nhất chuyện anh nhờ đừng có là mấy chuyện tổn thọ, nếu không tôi thà ở vậy cả đời cũng kệ m* anh!

"Tôi bị rút hồn ra ngoài mới chết, xác bị người cướp đi..."

Khoan khoan... Không phải lão chồng tiền kiếp này định bắt cậu giúp hắn...

"Phải. Tôi muốn nhờ em tìm xác giúp tôi."

...

Không được! Cậu phải về mách ông nội!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net