Chương 9: Chuyện âm dương ở nhà họ Phùng (Kết)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"... Trong viện mù sương, trộn cùng sương đen là mùi máu tanh gắt, người trong Tây viện... chết hết toàn bộ!"

Roi dài của Nguỵ Thiếu Cẩn là pháp khí, có thể tự do thu mở tuỳ theo kích cỡ vật trói. Boss Phùng gia bị roi trói không cựa được, nó nhìn hết liếc nhìn Yến Dư Hề, Phùng Diệp Trữ lại liếc tới Nguỵ Thiếu Cẩn. Trong đôi mắt hằn tơ máu thế mà lại có ý tứ hả hê đạt được mục đích, nó thở dốc nặng nhọc, cười quái đản: "Các người tưởng thế là xong ư? Lão quỷ, tao còn tưởng mày có bản lĩnh gì, hoá ra vẫn để Phùng phu nhân chết hahaha!"

Trác Cẩm vừa cười vừa hộc máu, một câu này của nó gõ mạnh vào lòng ba người, Phùng phu nhân? Phùng phu nhân thì liên quan gì ở đây? Đúng lúc chuyện đang rối như tơ vò thì phía Tây viện vang lên tiếng nổ ầm trời. Trác Cẩm oán độc nhìn về phía Tây viện: "Chúng mày rồi sẽ chết hết!"

Nó nguyền rủa rồi trút hơi thở cuối cùng. Yến Dư Hề nhìn xác Trác Cẩm dần dần rữa nát, một bóng đen chui ra phóng về phía Tây viện: "Quỷ mượn xác?"

"Em nói gì? Quỷ mượn xác?" Nguỵ Thiếu Cẩn nghe đến đây thì co rút đồng tử. Quỷ mượn xác, liên hệ với quỷ hài nhi trên cổ Phùng phu nhân... Hắn nghĩ vài giây đã kéo Yến Dư Hề chạy về phía Tây viện. Chuyện xấu của Phùng gia hắn đoán không nổi, nhưng nguồn cơn của vụ án này chắc chắn ở chỗ Phùng phu nhân!

Đêm nay vốn đã âm u, phía Tây viện lúc này càng tối tăm lạnh lẽo. Chưa tới cổng vào đã thấy luồng khói đen khủng bố vấn vít. Yến Dư Hề từ lúc mở Âm Dương nhãn thì càng nhạy cảm với ma quỷ. Cậu bị khí đen làm hai mắt bỏng rát, bèn lấy tượng ngọc Quan Âm đeo trước ngực, ngọc Quan Âm này là mẹ cậu thỉnh, xua đuổi tà ma cực kì hiệu quả. Quả nhiên sau khi đeo lên thì đỡ hẳn. Càng đến gần Tây viện khí đen càng dày, Nguỵ Thiếu Cẩn dự cảm không lành, ôm chặt vai Yến Dư Hề: "Em đứng ngoài này, nếu có chuyện gì thì ưu tiên chạy trốn, bảo vệ bản thân trước biết chưa?"

Yến Dư Hề bình thường nhát gan, lúc này lại bộc phát mà dũng cảm, cậu kéo tay Nguỵ Thiếu Cẩn: "Tôi có nhiều pháp khí lắm, thứ ở trong hình như rất khó đối phó, chúng ta cùng vào?"

Cậu hỏi miệng thì hỏi ý kiến hắn nhưng tay đã kéo người từng bước mở cửa Tây viện, rõ ràng là không cho phản đối. Trong viện mù sương, trộn cùng sương đen là mùi máu tanh gắt, người trong Tây viện... chết hết toàn bộ! Không khó để thấy xác Phùng phu nhân nằm giữa sân, có một vật thể kì quái đang lúc nhúc trên xác bà ta. Nó là tổ hợp nhiều âm linh nặn thành một khối chui ra từ bụng Phùng phu nhân, là... là một cái bào thai dị dạng!

Bào thai vẫn còn nguyên dây rốn, nó tắm trong máu đen nhầy nhụa mà thoát xác thành hình, cái đầu Tomie với nhiều gương mặt quỷ hài nhi nhắm mắt, chúng vừa mở mồm đã gào thét, âm thanh như búa tạ nện xuống tai, người bình thường nghe được không điếc cũng chảy máu. Bất chợt hơn một trăm con mắt mở to, bào thai ré lên một tiếng rồi bò về chỗ Yến Dư Hề, giống như muốn ăn sống kẻ ngoại lai không biết từ đâu xuất hiện!

Nguỵ Thiếu Cẩn vội kéo cậu sang một bên, lăm lăm roi dài đánh boss. Nhưng bào thai giống như bị cái gì trên người Yến Dư Hề thu hút, nhất mực lao về phía cậu. Nó hoá hình đã giết hết người làm trong Tây viện, bây giờ chúng không khác gì con rối của nó, nhận mệnh mà quấn lấy Nguỵ Thiếu Cẩn. Yến Dư Hề bị bào thai đuổi chạy trối chết, rốt cuộc nó thèm muốn gì ở cậu chứ? Đoá hoa tổ quốc vạn nhân mê người người quỷ quỷ đều muốn chiếm hữu làm của riêng ư? Cậu có dát vàng lên mặt mình cũng không dát đến quỷ đâu!

Bào thai bám theo Yến Dư Hề sát rạt, lại như gần như xa mà đùa giỡn cậu. Rõ ràng mấy lần vươn tay ra là có thể tóm gọn Yến Dư Hề, nhưng nó lại dừng vài giây mà hi hi ha ha, cho cậu thời gian trốn mới tiếp tục truy đuổi. Tiểu tiên sư nhà Nguỵ Thiếu Cẩn phát bực với việc này, cậu dụ nó đến khúc ngoặt, bào thai phải to gấp ba bốn lần cậu, thắng ở kích thước nhưng thua ở tốc độ. Nó không kịp rẽ đã bị Yến Dư Hề chặn trước. Cậu cầm cành liễu quật thẳng xuống mặt nó, bào thai ăn đau gào lên một tiếng lộ ra cái miệng đỏ lòm răng lợi lẫn lộn. Cú quật của cậu giống như bật tool cuồng nộ của boss, bào thai hết hẳn hứng thú chơi đùa, tốc độ tăng kinh hoàng bò theo cậu. Yến Dư Hề vừa đánh vừa chạy, hết sức chật vật. Cửa vào các phòng hình như đã bị phong kín, trong sân không có mấy chỗ trốn, hơn nữa dây rốn của bào thai càng kéo càng dài, chạy vài vòng đã giăng đầy sân. Mớ dây rốn loằng ngoằng giống như có liên kết với quỷ bào thai, Yến Dư Hề vấp ngã vài lần mà suýt bị dây rốn trói lại. Cậu nghĩ chạy nữa nhất định bị quỷ bào thai tóm được, bèn chạy về phía Nguỵ Thiếu Cẩn đang bị xác sống cuốn lấy, nhanh chóng gia nhập trận chiến. Cậu đánh không nổi quỷ bào thai, hợp sức với ông xã giết nó mới là chân lý có được không!

Xác sống vũ lực kém, nhưng vừa liều mạng vừa cứng đầu, đánh một con lại có con khác lao tới, rất là phiền phức. Yến Dư Hề không tiếc mà đốt bùa nổ, quả nhiên có tác dụng lớn, trước khi quỷ bào thai đuổi tới đã kịp nhào vào lòng Nguỵ Thiếu Cẩn, vứt hết mặt mũi mà ôm đùi: "Ông xã~ Cứu em!!!"

Nguỵ Thiếu Cẩn chỉ kịp xoa đầu cậu một cái quỷ bào thai đã đập tay về phía hai người. Hắn vung roi trói cổ quỷ bào thai, kéo nó đập mạnh về phía tường gạch, nó ăn đau thế mà không biết sợ, càng hung hãn lao ngược trở lại. Yến Dư Hề nó há miệng như đấu bò lao về phía này, lớn gan đưa thuốc nổ cho Nguỵ Thiếu Cẩn. Hắn vừa nhìn đã hiểu ý cậu, thẳng tay ném vào miệng quỷ bào thai. Thuốc nổ kích bằng bùa, không bị nước dãi nhiễu ra làm dập ngòi, Nguỵ Thiếu Cẩn vừa kịp ôm Yến Dư Hề thì nó đã bị nổ banh xác. Quỷ bào thai là vật chứa của âm linh, âm linh mất đi vật chứa thì giống như bão tố tràn ra ngoài. Yến Dư Hề có lưới thu tà ông nội đưa, nhưng cậu căn bản không mang theo!

Đúng lúc này một luồng sáng từ cửa Tây viện chiếu vào, chiếu tới đâu cắn nuốt âm linh tới đó. Một vài âm linh khát vọng năng lượng không biết lượng sức mà lao tới đều bị đốt thành tro, tới khi Yến Dư Hề mở được mắt thì đã trời yên biển lặng. Cậu nhìn ra phía luồng sáng, là Phùng Diệp Trữ cầm theo một viên đá nâu sẫm tới. Đây không lẽ là... Thổ thạch?

Toàn bộ Tây viện bị vây trong trận của âm linh, lúc xong chuyện mới thấy Phùng lão gia được quản gia dìu hớt hả chạy tới, đi theo là Phùng Hiểu Chi nước mắt giàn dụa cùng một đám người làm. Phùng Diệp Trữ mượn Thổ thạch hiện hình, nhất mực quỳ xuống trước mặt cha mình, liên tục dập đầu. Chuyện âm dương ở Phùng gia cũng theo từng cái dập đầu kéo màn kết thúc.

...

Khởi đầu của bi kịch là do Phùng phu nhân. Phùng lão gia cưới tới 4 bà vợ, Phùng phu nhân hay ghen, ai mang thai con trai bà ta đều sẽ tìm cách làm sảy hết. Tứ phu nhân vô phúc, bệnh chết chỉ là cái cớ, thật ra là bị Phùng phu nhân trong sáng ngoài tối hại. Phùng phu nhân trên lưng gánh sát nghiệp nặng nề, nhưng bà ta sợ chết, không biết nghe được ở đâu liền thỉnh quỷ hài nhi về thờ phụng, lấy quỷ để áp chế quỷ. Nhưng thứ tà thuật thất đức là cái động không đáy, nó càng ngày càng đòi hỏi những thứ âm tà. Ban đầu là máu động vật sống tới máu đồng tử, cuối cùng là đến cả bào thai. Liễu Song là Phùng phu nhân chọn ra mang về phủ, cô ta cũng không phải hạng trong sạch gì mà là ăn nằm lang chạ rồi có thai. Phùng phu nhân nhìn trúng cái thai này, nghĩ cách đẩy Liễu Song xuống giếng để quỷ hài nhi hấp thụ cái thai trong bụng cô ta. Phùng Diệp Trữ phát hiện việc làm tày trời của mẹ không những không lật tẩy mà còn giúp che giấu, hắn hoàn toàn không ngờ tới việc mẹ mình làm lại có thể gây ra hậu quả nhường này.

Quỷ hài nhi hấp thụ cái thai trong bụng Liễu Song liền đánh chủ ý lên người Trác Cẩm. Trác Cẩm mang trong mình đứa con của Phùng Diệp Trữ, đến khi cô ta chết tức tưởi dưới giếng Phùng Diệp Trữ mới hối hận, đau khổ tới chất vấn mẹ mình. Nhưng quỷ hài nhi lúc này đã không còn là thứ Phùng phu nhân có thể kiểm soát. Nó giết luôn Phùng Diệp Trữ, giết không biết bao nhiêu mạng người. Đêm nay nếu không có bọn Yến Dư Hề, không có Thổ thạch, chỉ e nó đã đại khai sát giới toàn trấn Ô Qua!

Phùng lão gia không thể tin nhìn con trai mình. Ông ta làm người không tệ, không ngờ vợ mình con trai lại làm ra việc trời tru đất diệt thế này. Ông ta đến sức để mắng người cũng không có, nghe được một nửa đã sốc đến ngất xỉu. Phùng Diệp Trữ lê tàn hồn về phía Nguỵ Thiếu Cẩn và Yến Dư Hề, dập đầu ba cái mới giao Thổ thạch cho Yến Dư Hề: "Tôi tội nghiệt đầy mình, đây là vật gia truyền của gia tộc, tôi xin phép cha lấy nó tạ ơn hai vị, mong hai vị siêu độ Liễu Song và Trác Cẩm."

Yến Dư Hề cẩn thận cất vào Thổ thạch vào túi, thế mà trời đã hửng sáng từ lúc nào. Nguỵ Thiếu Cẩn ôm vai cậu, lãnh liệt nhìn Phùng Diệp Trữ: "Nhân quả tuần hoàn, Phùng thiếu bảo trọng." Nuôi quỷ là một việc vô cùng tổn hại âm đức, Phùng phu nhân cùng Phùng Diệp Trữ không chỉ chết là xong mà còn bị đánh xuống âm tào địa phủ chịu nhục hình, vĩnh viễn không được siêu sinh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net