Chap 39

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tương Tương đến cũng không mang đến sự phiền toái như trong tưởng tượng của Thiên Yết, Song Ngư dùng một câu 'Thương thế của anh ta làm em tổn thương một lần, sẽ có người an ủi em; Thương thế của anh ta tổn thương em vô số lần sẽ không còn có người đồng tình với em', hoàn toàn thu phục được tâm cô bé lỗ mãng kinh nghiệm sống chưa nhiều này.

Cô đi theo bên người Thiên Yết, thu hồi cố tình gây sự đối với anh, đem lực chú ý đều chuyển dời đến công việc, luôn mang theo laptop nhỏ tùy thân, chà chà chà viết viết viết. Trong lúc lơ đãng tổng hội có người giễu cợt nàng dùng phương pháp học tập không hợp thời, nàng cũng không giận. Thiên Yết mang theo nàng, dạy nàng tất cả các loại kĩ xảo mà nàng không biết, giúp nàng mở ra thế giới thần kỳ tràn ngập sức quyến rũ cùng giết chóc.

Nàng dần dần phát hiện, nếu không khiêu chiến điểm mấu chốt của người đàn ông này, anh quả thật đối với nàng không tồi. Tâm tư anh tinh tế sâu sắc, có khi chỉ là một ánh mắt, anh sẽ biết nàng đang suy nghĩ gì, nhìn ra nàng ngượng ngùng mở miệng, anh lại giả vờ như cái gì cũng không biết, đem ý tưởng của nàng giúp nàng thực hiện.

Ngày như nước chảy đi qua, Thạch Tương Tương ở tổng hội một lần lại một lần mà nghĩ đến câu nói tối hôm đó Song Ngư nói qua với nàng.

"Anh ấy sẽ đối với em tốt, đối với em cười, khi em khóc, anh ấy sẽ dùng khăn lau những giọt nước mắt em đã rơi, nhưng anh ấy chỉ không yêu em... Đối với anh ấy, anh ấy chính là anh ấy, em không chỉ có yêu, mà còn yêu rất sâu sắc."

Tương Tương đôi khi lại nhịn không được suy nghĩ, đến tột cùng khi phải thừa nhận quá nhiều cảm giác thân thiết với anh như thế này, mới có thể bình thản nói lên những lời như thế. Nàng nhớ rõ buổi tối kia Song Ngư lúc nói chuyện, đáy mắt có dày đặc sương mù, tựa như nước mắt, toàn bộ bị cô che dấu, nháy mắt, có thể tiêu tán không thấy, đã lừa gạt được ánh mắt của mọi người.

Một lần nào đó thời điểm rảnh rỗi, nhắc tới Song Ngư, Bạch Dương giảm thấp thanh âm xuống, rất cảm khái nói cho nàng biết: "Em cho là làm phu nhân của Thiên Yết dễ làm như vậy a? Song Ngư bị bao nhiêu ủy khuất mới khiến cho anh ta động tâm, Thiên Yết người kia, khi bộ dáng trở nên âm ngoan, em sẽ không biết như thế nào đâu...."

Vì thế, Thạch Tương Tương mấy ngày đều tinh tế nhấm nháp ý nghĩa của những câu nói này, thỉnh thoảng lại dùng ánh mắt kính sợ yên lặng nhìn lén người đàn ông mà nàng thích kia, Bạch Dương nghĩ, đơn giản an bài nàng chứng kiến một lần bộ dáng Thiên Yết khi mở tầng hội nghị cấp cao.

Vì thế, ba giờ sau ——

Khi Tương Tương đi ra khỏi phòng họp chân mềm nhũn đi không được......

ToT

Ba ba, người đàn ông kia con không cần, đáng sợ....

**** **** ****

Thời gian giống như nước chảy đi qua, ngày trôi qua hạnh phúc đến làm cho người quên mất tất cả.

Cùng Song Ngư yêu nhau thật sự là chuyện động lòng người, bởi vì cô đối với tình yêu không hề giữ lại, cùng cô ở chung lại hạnh phúc, cá tính của cô, quyết định của cô không tranh sự đời, sẽ không cùng người ầm ỹ, cũng không biết ầm ỹ như thế nào.

Thiên Yết thỉnh thoảng lại ôm cô hỏi: Nếu khi đó anh không động tâm đối với em, em sẽ làm sao?

Cô thản nhiên cười: Rời khỏi, vẫn là qua đi như vậy.

Anh nghi ngờ 'Hả?' một tiếng.

Song Ngư cười sờ sờ mặt của anh, lơ đễnh: Anh không thích cuộc sống của em, em đã qua nhiều năm như vậy, sớm đã thành thói quen.

Cô nói cô sẽ không lừa mình dối người, bởi vì cô hiểu rất rõ ràng: Cô sẽ không lại đối với người khác tốt như đối với anh vậy.

Vì thế Thiên Yết ở trong nháy mắt kia cảm thấy đem cả cuộc đời đều thiếu nợ cho cô.

Càng cùng cô ở chung, anh càng không rời được cô.

Cô cũng không cùng anh đàm luận đề tài cảm tình giữa bọn họ, cô thích ở biệt thự. Tại phòng xem phim, xem nhưng bộ phim kinh điển của nước ngoài, anh ngay từ đầu cũng không quá để ý, từ sau khi anh cùng cô xem hết một bộ phim, anh mới cảm giác được: Nội tâm của cô che dấu thâm trầm cùng mặt ngoài bình tĩnh không thể đánh đồng.

Cô xem «Anna Karenina», nhìn đến Anna cảnh sanh non, cô ta phát sốt, hai gò má cháy sạch đỏ bừng, người chồng ở riêng nhiều tháng chạy tới xem cô, đưa tay xoa hai má của cô, cô ta kháng cự đem gương mặt tránh nghiêng về một bên, Anna nói: Tôi sẽ không bao giờ sợ anh nữa, tôi sắp chết.

Song Ngư bỗng nhiên chỉ vào màn hình nói nhỏ: "Thiên Yết, anh xem. Những người có chỗ dựa là cái chết, cho tới bây giờ đều là vô địch thiên hạ."

Cô xem «Phiêu», trong loạn thế giai nhân kia một lần cuối cùng ở trong gió nhìn lên toà trang viên mười hai cây sồi, sau đó xoay người rời đi, bả vai mảnh mai nâng thật sự cao, cái tư thế này Beith Gia Lệ đã nói qua, không nói gì cũng làm cho người khắc cốt minh tâm.

Song Ngư đem hình ảnh này dừng lại, một mình nhìn thật lâu, lâu đến quên mất bên người còn có chồng ở cùng, thẳng đến anh bỗng nhiên ôm chặt cô, cô mới giật mình bừng tỉnh, nhìn màn hình nói một câu bình luận: "Có một loại kiên cường, tên của nó gọi là Nữ nhân."

Tối hôm đó, anh ôm cô ở tại biết thự chiếu phim riêng của gia đình, tận tình yêu cô, bên tai không ngừng vang lên những lời thoại tiếng nước ngoài truyền ra từ trên màn ảnh. Anh nhận thức cô quá sớm một chút, nhưng yêu cô quá muộn một chút, trong thời gian này, đã giải thích những cái gọi là nhân sinh của con người. Cô có đầy đủ thời gian đi theo thói của quen anh, anh lại không thích cuộc sống của cô, nhưng anh không có cơ hội để trải nghiệm cuộc sống mà không có cô, vì thế khi anh dần dần bắt đầu chân chính hiểu biết cô thì anh không tự chủ được bắt đầu hoảng hốt.

Có lẽ đây chính là tư vị của tình yêu, một bước, tâm hoảng hốt.

**** **** ****

Thiên Yết vĩnh viễn nhớ rõ tai nạn bắt đầu chính là cái buổi tối kia, một buổi tối có làn sương mù dày đặc làm tim người đập nhanh. Dần dần sắc trời tối xuống, làn sương mù bỗng nhiên tràn ngập, ở ngoài ba thước liền thấy không rõ lắm.

Đó là một ngày chủ nhật, anh không có đi bất kỳ địa phương nào, cùng cô ở nhà qua một ngày. Chạng vạng, cô đi vào thư phòng của anh, lấy đi chén cà phê bên cạnh anh, thay đổi thành ly nước lọc, lúc xoay đi, bỗng nhiên bị anh kéo tay, bị hắn ôm đến trên đùi, cả người đưa lưng về phía anh.

Anh từ phía sau lưng chôn ở cần cổ của cô, cái gì cũng không nói, chính là hai tay vẫn đang ở trên máy vi tính không ngừng thao tác, cả người cô bị anh ôm sát ở trong lòng. Trong lòng Song Ngư bỗng nhiên buồn cười, cô hiểu được, anh kỳ thật cái gì cũng không cần cô làm, anh chỉ là tịch mịch muốn cô ở cạnh bên.

Đều nói tâm tính của người đàn ông có một nửa là tâm tính của trẻ con, Song Ngư vốn không tin, xem bộ dạng Thiên Yết trước kia, thấy thế nào đều là siêu việt, thành thục cùng bình tĩnh, mà bây giờ, cô tin, bởi vì người đàn ông này khi vui vẻ thật đúng là không phải vui vẻ bình thường....

Cô nhìn hướng màn hình, A, thật phức tạp, hình như là cái gì sản phẩm phối hợp phương thức cùng sách lược thị trường, cô không khỏi hỏi: "Đây là cái gì?"

Anh tà tà cười: "Cơ mật của công ty V&T."

"......"

Cô vội vàng đem tầm mắt dời đi, nhìn cơ mật công ty anh, không tốt không tốt.

Thiên Yết liền thích xem dáng vẻ khẩn trương của cô, "Không dám nhìn a?"

"Ách?" Cô thật thành thực: "Vẫn là không nhìn tốt hơn." Giữa vợ chồng có cái nên làm có việc không nên làm, cô vẫn luôn nhớ câu đầu tiên phép lịch sự của những người có tri thức.....

"Ngốc." Thiên Yết chính là nhịn không được trêu cô, "Cho em xem cũng không nhìn, em có biết hay không mỗi ngày có bao nhiêu gián điệp kinh tế tốn bao nhiêu cái giá muốn lấy mấy thứ này của anh đó."

Cô không để ý tới anh, nhìn đồng hồ báo thức, bốn giờ rồi, "Có đói bụng không? Em đi nấu cơm."

"Để anh đi." Anh đem tầm mắt rút ra khỏi máy tính, rốt cuộc nhìn về phía cô, tươi cười tán tỉnh: "Muốn ăn cái gì? Tùy ú công nương lựa chọn, bao gồm có anh ở bên trong...."

Song Ngư đỏ mặt, khẩu vị của cô không lớn như vậy...

Hai người ôm nhau đi về hướng phòng bếp, tẩy rửa làm làm, xào xào nấu nấu, thỉnh thoảng còn bị anh cưỡng chế nhận hôn, một bữa cơm làm cho Song Ngư vừa hạnh phúc vừa rối rắm: Thời gian bọn họ làm một bữa cơm, đứa nhỏ nhà người ta cũng đã được sinh ra đời, hiệu suất này thật đúng là...

Lúc ăn bữa tối, Thiên Yết thuận tay mở ra TV LCD ở phòng khách, thanh âm của «Tin tức buổi chiều» nhất thời truyền ra.

"....Theo nguồn tin đáng tin cậy vừa mới nhận được, một chiếc phi cơ XX, ở sân bay XX phát sinh sự cố máy bay bị rơi, một chiếc Boeing 747 rớt xuống sân bay XX khi trượt ra đường băng, máy bay cháy rụi đồng thời phát sinh nổ mạnh, số nhân viên thương vong trước mắt chưa thể thống kê được, nguyên nhân sự cố bước đầu kết luận vì thời tiết sương mù dày đặc, làm cho..."

Song Ngư nhịn không được thương cảm, nhất thời không nói.

Thiên Yết vội vàng chuyển kênh, đổi đến kênh phim hoạt hình dành cho trẻ em.

Tâm tư cô tinh tế, không biết lại sẽ nghĩ cái gì. Thiên Yết đang muốn an ủi cô vài câu, nhưng không ngờ điện thoại di động bỗng nhiên vang lên.

"Alo?" Anh trả lời, có chút kinh ngạc: "...Ba ba?"

Thanh âm của Vương Khải Thiên ở đầu điện thoại bên kia rất sâu xa: "Thiên Yết, lập tức tới bệnh viện."

Thiên Yết trong lòng cả kinh: "Thân thể của mẹ không thoải mái?"

"Không phải." Đầu điện thoại bên kia hiển nhiên không muốn nói chuyện nhiều: "Vừa rồi, sự cố máy bay xảy ra một chút chuyện."

"......"Thiên Yết nhất thời có có cảm giác bất an: "Sau đó thì sao?"

"Chú Trọng Thành của con ở trên đó...."

**** **** ****

Bệnh viện.

Phòng giải phẫu ở bệnh viện tầng thứ 8 của tòa cao ốc, cuối hành lang thật dài là hai cánh cửa lớn đóng thật chặt, trên tường có một bảng chữ đỏ nhấp nháy 'Phòng giải phẫu' ba chữ đỏ tươi lấp lánh nhìn thấy ghê người.

Mùi thuốc gây tê đậm đặc kích thích mỗi một dây thần kinh, Trịnh Gia Hân ngồi ở trên ghế dài màu trắng, bên người ôm Tương Tương. Nam chủ nhân Vương gia đứng ở một bên, biểu tình nghiêm túc, không có một tia dao động. Một loạt người mặc âu phục màu đen đứng ở hành lang bên kia, bọn họ là cấp dưới tâm phúc của Vương gia, lúc này biết người cùng một nhà của chủ nhân gặp tai nạn, vì thế nghiêm chỉnh huấn luyện thối lui đến một bên không đến quấy rầy.

"Ba con sẽ không có chuyện gì." Cầm tay Tương Tương, Trịnh Gia Hân an ủi nàng nói, vừa nói xong, chính mình lại nhịn không được vành mắt đỏ ửng lại muốn rơi lệ.

Trần thế mê hoặc, so ra kém sinh tử một lằn ranh.

Cuối hành lang bỗng nhiên truyền đến tiếng bước chân dồn dập, ngay sau đó vang lên thanh âm cung kính nhịp nhàng của mấy người đàn ông mặc âu phục đen: "Thiếu gia."

Thiên Yết gần như là chạy như bay đến, lúc xuống xe tay lại có chút run run, thiếu chút nữa lấy không ra chìa khóa xe.

Anh đi thẳng vào vấn đề: "Tình huống Thạch thúc thúc thế nào?"

"Còn chưa biết." Thần sắc Vương Khải Thiên bình tĩnh, nhưng thanh âm của ông như già đi rất nhiều: "Đêm qua chú ấy còn gọi điện thoại nói chuyện với ba, nói cho ba biết đêm nay máy bay của chú ấy sẽ về Đài Loan."

Thiên Yết xoa xoa huyệt thái dương: "Tại sao lúc này bỗng nhiên trở về?" Bằng không cũng sẽ không gặp được loại sự tình này.

"Bởi vì, chú ấy nói..." Vương Thiên Yết nhìn về phía anh, gằn từng tiếng nói cho người trước mắt: "Chú ấy biết Tương Tương trở về là vì con, chú ấy nói chú không thể để cho Tương Tương quấy rầy con, không thể để cho tính tình nàng tùy hứng đùa giỡn, quấy rầy cuộc hôn nhân của con cùng Song Ngư, cho nên chú ấy quyết định trở về đem con bé về."

"......"

Thiên Yết yết hầu cử động, không phát ra được thanh âm nào.

Trọng Thành thúc thúc đối với anh tốt như vậy, từ nhỏ đã đối với anh rất tốt, tự tay dạy dỗ anh rất nhiều điều, khi anh phạm sai lầm bị cha trách phạt, ông sẽ giúp anh nói chuyện, còn có thể vụng trộm an ủi anh. Nay, cuối cùng cuối cùng, anh đã làm gì được cho ông.

"Chúng ta không phải bác sĩ, hiện tại cũng không làm được gì." Vương Khải Thiên nhìn về phía Tương Tương, dùng ánh mắt báo cho biết: "Đối với Tương Tương, con nên chăm sóc con bé một chút..."

"Con đã biết."

Anh gật gật đầu, hiểu được trách nhiệm của chính mình.

Song Ngưim lặng thối lui đến một bên, tựa vào bên tường lẳng lặng chờ, cùng bọn họ cách ra một đoạn ngắn khoảng cách.

Cô hiểu được, những chuyện như thế này, cô không thích hợp ở đây.

Kết quả giải phẫu cũng được tuyên bố, Bác sĩ gật gật đầu thăm hỏi tỏ vẻ 'chúng tôi đã tận lực', sau đó nói kết quả: Không có nguy hiểm tánh mạng, cũng không có dấu hiệu tỉnh lại.

Thế sự xác thực khó lường, hiện ra chứa nhiều diện mạo, biến ảo như những đám mây trắng trên bầu trời cao. Chuyện như vậy, chúng ta bình thường cho nó một cái tên là vô thường, có khi cũng sẽ kêu nó bằng một cái tên khác: Vận mệnh.

Thiên Yết đóng ánh mắt, khi mở mắt thì đã không còn ánh kích động lóe ra. Tối đen một mảnh, trấn định thâm trầm.

Đi đến trước mặt Tương Tương, anh quì một gối, cùng nàng nhìn thẳng, thanh âm bình tĩnh: "Về sau, anh sẽ bảo hộ em."

Anh nhất định sẽ đối với nàng, làm tròn trách nhiệm một huynh trưởng.

Ngay cả đối với người đàn ông trước mắt đã không có những ý nghĩ không an phận, nhưng trong lời nói kiên định hữu lực như thế từ trong miệng anh nói ra, vẫn làm cho cô gái mới hai mươi tuổi động dung. Rốt cuộc là người từng có qua cảm tình đặc thù, Tương Tương rốt cuộc để cho nước mắt tuôn trào, từng giọt từng giọt nước mắt toàn bộ rơi xuống trên mu bàn tay anh, một câu không thể nghe thấy 'Cám ơn anh' kinh sợ đến trong lòng anh.

Vương Khải Thiên nghĩ nghĩ, bỗng nhiên xoay người đi đến bên người Song Ngư, nhìn cô giải thích nói: "Song Ngư, Vương gia chúng ta cùng Thạch gia quan hệ, có lẽ con sẽ không hiểu rõ lắm, hi vọng con không nên hiểu lầm Thiên Yết."

"Con sẽ không." Song Ngưần vội vàng đứng vững, gật đầu tỏ thái độ: "Con hiểu."

Vương Khải Thiên vỗ vỗ vai của cô, trong mắt biểu lộ lời cảm ơn.

**** **** ****

Thiên Yết người này có một đặc điểm, cũng không dễ dàng cấp ra hứa hẹn, một khi cho, liền nhất định sẽ thực hiện, cho dù là không từ thủ đoạn.

Mà lại càng không nói là, Thạch Tương Tương —— A, không, xác thực nói là toàn bộ xí nghiệp Thạch thị, phía sau thật sự rất cần Thiên Yết hứa hẹn.

Thạch Trọng Thành đã từng đảm nhiệm chức trợ lý tổng giám đốc cho Vương Khải Thiên, chớ xem thường chức vụ này, 'trợ lý tổng giám đốc', đổi lại từ xưa một chút, chính là 'trọng thần tâm phúc', trên đối ban giám đốc, dưới đối tầng quản lý, gần như đều cần ông, cơ mật V&T, tin tức quan trọng, thậm chí là tấm màn đen giao dịch, anh cơ bản đều rõ ràng. Có thể thấy được người có thể trường kỳ đảm nhiệm chức vụ này, nhất định là người mà Vương gia cực kì tín nhiệm.

Thạch Trọng Thành xác thực đáng giá tín nhiệm, Vương gia lấy tâm đối với ông đối đãi, ông cũng hoàn lại bằng nhiệt tình. Hàng năm kinh nghiệm công tác làm cho ông có nhân mạch trụ cột nhất định, lấy tài năng của ông vẫn gò bó ở V&T thực sự rất ủy khuất cho ông, Vương Khải Thiên cũng không cương quyết để lưu ông lại, muốn cho ông có một công ty riêng biệt của riêng mình. Ông chỉ là cười cười, ông hoàn toàn không có dã tâm giống như người của Vương gia, cưới vợ sinh con gái, cuộc sống này vui vẻ không lo, chỉ thế thôi đã đủ ông thỏa mãn.

Thẳng đến vài năm trước vợ vì bệnh mất, vì không muốn thấy cảnh thương tâm, ông mới dẫn theo con gái rời đi chốn thương tâm đến nước Đức, từ nay về sau tự lập công ty riêng.

Cùng tập đoàn tài chính V&T so sánh với nhau, công ty Thạch thị không thể không nói là không lớn lắm, tọa lạc tại miền Tây nước Đức, nghiệp vụ không lớn, môn quy rất nhỏ, nhưng có một đặc sắc: Phương diện nghiệp vụ thực tinh tế.

Lão bản của nó không có dã tâm, ý định dựng nên công ty này cẩn thận phương hướng phát triển tinh vi. Xí nghiệp Thạch thị tuy là công ty đưa ra thị trường, nhưng cùng V&T trăm triệu không thể đánh đồng, ngay tại chỗ cũng coi như không hề ảnh hưởng thị trường, nhưng danh tiếng tương đối khá, cùng người cộng sự hợp tác kinh doanh khắp nơi quan hệ khá tốt, có một chút lực ảnh hưởng, nếu đổi một lão bản có dã tâm, hơi dung một ít hoa chiêu, sự nghiệp ở tương lai không thể đo lường.

Nhưng mà lão bản của nó bỗng dưng bị tai họa bất ngờ, người thừa kế của nó là Thạch Tương Tương lại chỉ là tiểu nha đầu, không có một chút kinh nghiệm nào nắm đại cục trong tay. Dưới tình huống như vậy, không thể tránh khỏi, các loại tình thế đều liên tiếp đã xảy ra.

Đại cổ đông đa số người nắm giữ cổ phiếu quan trọng nghe đồn, tầng quản lý tiến hành MBO uy hiếp, bên ngoài lại có những người ác ý vốn có ý định muốn thu mua kêu gào, giống như chỉ trong một đêm, toàn bộ đều giáng thẳng xuống đầu.

Thạch Tương Tương hoàn toàn vô lực chống đỡ.

Phía sau, người có khả năng giúp đỡ nàng, chỉ có Thiên Yết.

Lĩnh vực này đối với anh mà nói lại rất quen thuộc, mà trong nhân mạch Thạch Trọng Thành lại có đại bộ phận đều cùng Vương gia có quan hệ, nói cách khác, hộ khách Thạch thị cùng thương nghiệp cung ứng phần lớn đều phải cùng V&T giao tiếp, một câu của tổng giám đốc đương nhiệm V&T, phân lượng trong đó không cần nói cũng biết.

Anh nói qua, anh sẽ bảo hộ nàng, anh liền nhất định sẽ làm được.

Thiên Yết mấy ngày này loay hoay tối trời tối đất, chuyện V&T, chuyện Thạch gia, tất cả đều phải do hắn làm quyết định. Song Ngư không sai biệt lắm mỗi ngày đều ở trong phòng tổng giám đốc tư nhân của anh nghỉ qua đêm, không có biện pháp, anh loay hoay hoàn toàn không về nhà được. Cô đau lòng anh, chỉ có thể buổi tối mỗi ngày đều ở văn phòng cùng anh.

Hôm nay, Song Ngư gọi anh lại: "Ngày mai anh có rảnh hay không?"

"Không có." Anh đáp khẳng định, ánh mắt một chút cũng không rời xấp văn kiện. Đại khái sau khi suy nghĩ một chút cảm thấy không ổn, lại thêm vào một câu: "Em có việc?"

"Vâng, muốn mang anh đến gặp một người."

Học Khiêm nghĩ nghĩ, nhanh chóng làm quyết định, "Như vậy đi, buổi chiều tối anh có rảnh, chiều tối được không?"

"Có thể!" Cô trong mắt tỏa sáng, bởi vì vui vẻ, nhìn xem Học Khiêm giật mình.

Đi tới ôm lấy cô, nâng người của cô lên hôn cô, anh sờ sờ mặt của cô, "Mấy ngày nay anh bề bộn nhiều việc, đại khái đã rất lâu không cùng em....."

"Em hiểu." Cô không cho anh thêm phiền toái, ôm lấy cổ của anh thừa nhận nụ hôn của anh: "....Ngày mai, anh không được quên nha."

**** **** ****

Kết quả chiều tối ngày hôm sau, anh thất ước. Đây không phải hắn lần đầu tiên thất ước, cũng chỉ là lần đầu tiên thất ước sau khi yêu cô.

Song Ngư đứng ở chỗ hẹn gọi điện thoại cho anh, lại bị trợ lý của anh tiếp, đối phương ở trong điện thoại nói cho cô biết: Ban giám đốc lên Thạch thị xảy ra một chút vấn đề, tổng giám đốc hiện tại đang cùng bọn họ đàm phán.

Để điện thoại xuống, nụ cười trên mặt Song Ngư, rốt cuộc dần dần biến mất không thấy gì nữa.

Một mình cầm một bó hoa bách hợp, cô đi vào nghĩa trang,. Sắc trời của buổi hoàng hôn dần dần tối xuống, nghĩa trang bị vây vùng ngoại thành, gió thổi qua, lá cây xào xạc vang lên, xen lẫn tiếng kêu của chim rừng, người nhát gan một chút thậm chí không dám tới gần.

Cả tòa nghĩa trang bao phủ ở bên trong màu xám, Song Ngư dọc theo thềm đá đi từng bước một hướng về phía trước, rốt cuộc ở trước một tòa mộ bia ngừng lại.

Đem hoa bách hợp đặt ở trước mộ bia, lấy khăn tay ra tinh tế lau lau trên mộ bia dính chút tro bụi, Song Ngư quỳ gối trước mộ bia, mấp máy môi.

"... Mẹ, hôm nay là ngày giỗ của mẹ, con đến thăm mẹ đây."

Mỗi lần tới nơi này, cô sẽ trở nên rất khó qua, luôn luôn nói rất nhiều những lời muốn nói, đại khái vì trên thế giới này, trừ bỏ mẹ ra, không ai nghe cô nói những lời này nữa.

"Mẹ, Thiên Yết còn

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net