Chap 42

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Vợ chồng chung sống lâu, làm cho cô đối với tính tình tác phong của anh so với người bên ngoài càng hiểu rõ hơn ba phần. Lông mi, ánh mắt đều run rẩy, đều có thể để cho cô nhìn thấu suy nghĩ trong lòng anh.

Cô tin tưởng anh mỗi một câu cũng không phải thuận miệng nói ra được, anh cho tới bây giờ cũng không phải là người tùy hứng làm bậy, mỗi một bước bước ra, mỗi câu nói nói ra, đều là anh tính toán tinh vi rồi mới quyết định.

Mà lần này, cô rõ ràng, anh rốt cuộc vẫn phải quyết định, đứng ở mặt đối lập của cô.

Toàn trường lâm vào tĩnh mịch giống như trầm tĩnh.

Câu nói kia của Thiên Yết, đơn giản vài lời, tựa như thanh kiếm đã ra khỏi vỏ, trong phút chốc chặt đứt tất cả những quan hệ ẩn sâu nhất bên trong. Thái độ của anh đã chứng minh tất cả, mặc dù vẫn đang mâu thuẫn khó xử, anh vẫn rất dứt khoát lựa ra lựa chọn.

Ngay cả Phan Chấn Đông đều không dự đoán được sự tình lại phát triển trở thành tình trạng như thế. Vương Thiên Yết, luôn cho ông cảm giác là một người luôn trong trẻo nhưng lạnh lùng trầm tĩnh, không nóng tính, cũng không vượt qua giới hạn cho phép, lại không nghĩ rằng người này, thời điểm nên kịch liệt càng quyết tuyệt như thế.

Thanh âm của Phan Chấn Đông thực cứng ngắc: "Tôi chỉ cho cậu một lần cơ hội, thu hồi lời nói cậu vừa mới nói."

Dù sao cũng là người lão luyện trong tất cả các trường hợp kinh doanh lớn bé, một giây sau liền lo lắng đến đại sự. Hôm nay ở đây, tất cả những người thuộc giới thượng lưu, giới chính trị, kẻ quyền thế, tin tức giới truyền thông, vô số màn ảnh âm thầm nhắm ngay bọn họ, nếu quả thật cùng anh ngay mặt lên xung đột, quan hệ hai nhà Phan Vương từ hoàn cảnh 'cường cường liên hợp' hoàn mỹ biến thành 'cường cường đối lập' mưa bom bão đạn. Nếu để trưởng bối như ông hạ thế uy nghiêm một chút, Thiên Yết tự nhiên sẽ hạ thấp tư thái theo, bọn họ đều là người am hiểu sâu trò chơi quy tắc, mặc cho ngầm tranh được ngươi chết ta sống đó cũng là chuyện nhà mình, nếu đem bày ra trước mặt mọi người, như thế hai bên sẽ đồng chịu thiệt thòi.

Đạo lý này, cùng với quan hệ lợi hại trong đó, Thiên Yết hiển nhiên biết.

Trường hợp vừa rồi hết sức căng thẳng, sau khi anh bị buộc đến điểm mấu chốt bị bắt làm ra phản kích như vậy, cùng nhạc phụ ở trước mặt toàn bộ công chúng là địch, là luống cuống của anh.

Tương Tương hiển nhiên cũng bị hù đến rồi, vừa rồi trong mắt Thiên Yết hiện lên ý lạnh như băng, sắc bén lướt qua lòng của tất cả mọi người, bao gồm nàng ở bên trong.

Tương Tương kéo kéo tay áo của anh, thanh âm rất nhỏ: "Anh Thiên Yết, quên đi...."

Người đàn ông từ trong thất thần bừng tỉnh.

Vẻ thô bạo lạnh lẽo vừa rồi vô tình phát ra, Thiên Yết hiểu được quyết định trong lòng nhạc phụ. Xác thực, trước mặt nhiều người công khai đối đầu như vậy, hậu quả sẽ gánh không chịu nổi. Đây là lợi thế, cũng là sự thật. Bề ngoài nhìn như vui vẻ hòa hợp, nhưng bên trong sát khí gợn sóng, vốn là bản sắc của chiến trường.

Thiên Yết vừa định mở miệng làm theo ý tứ của nhạc phụ, lại không dự đoán được một thanh âm đột ngột bỗng nhiên vang lên——

"Không cần."

**** **** ****

Nháy mắt, mọi người ồ lên.

Dáng vẻ Song Ngư thật yên lặng, lạnh nhạt cũng giống như ngày thường, nhưng lời cô vừa nói ra... lại làm cho mọi người khiếp sợ.

"Ba ba." Song Ngư hơi nghiêng người, nhìn sâu vào ánh mắt Phan phụ nói: "Ba ba không cần phải nhượng bộ, cũng không cần thiết phải nhân nhượng ai."

"Song Ngư——" Phan phụ tựa hồ cũng bị kinh hoảng, giọng điệu có chút không xác định.

Song Ngư xoay người nhìn quản gia nói: "Mở cửa, đưa hai người bọn họ đi ra ngoài."

Thiên Yết trong lúc nhất thời thất thần.

Xung quanh một mảnh rầm rĩ, dư luận lập tức xôn xao, Song Ngư quả quyết, làm cho địa vị Phan gia lập tức vượt qua mặt Vương gia.

Chỉ có cô trong mắt một mảnh bình tĩnh, coi như tất cả đều cùng cô không liên quan.

Đúng vậy, vốn dĩ cũng không có nhiều kinh thế hãi tục như vậy, ở thời gian giữa đồng trống thuận đi cũng tốt đi ngược chiều cũng tốt, chung quy chỉ là không nhiều không ít, hoàn toàn luôn vẫn sẽ xảy ra trong cuộc sống của mỗi người.

Cố tình thế gian lại gần như quên đi tất cả, khoác lên tình yêu một lớp vỏ bọc óng ánh đầy màu sắc, làm cho tất cả trở nên kỳ quái. Xung quanh không biết tình yêu, lưu luyến, gia đình, tình nhân hay thâm giao, tất cả chẳng qua chỉ là lớp vỏ bề ngoài mà thôi.

Chỉ có cô không phải, cô nhìn giống như ôn hòa, kì thực thanh tỉnh vô cùng.

Anh lập tức biết ý tưởng trong lòng cô chính là thế, anh lựa chọn thuận theo.

"Thực xin lỗi."

Thiên Yết xuất kỳ bất ý bỗng nhiên nói hai từ xin lỗi, thái độ cúi đầu nhân nhượng đến cực độ, sau đó trong tiếng ồ lên của mọi người xoay người, mang theo Tương Tương rời khỏi tầm mắt của mọi người.

Mở cửa xe ngồi vào đi, khởi động động cơ.

Tương Tương rốt cuộc không nhịn được: "Anh, anh thật sự đi?"

Anh không nói lời nào, chỉ là trầm mặc mau chóng đuổi theo.

"Chị Song Ngư giống như rất tức giận..." Dù sao tuổi còn nhỏ, không có quá nhiều kinh nghiệm xã hội, cũng không có nghĩ đến trong thời gian ngắn như vậy sẽ có trường hợp đánh giáp lá cà xuất hiện như thế này, Tương Tương hối hận: "Anh hãy trở về đi, em sẽ đến đó xin lỗi..."

Người đàn ông trầm mặc, ngoài cửa sổ cảnh vật chạy như bay gần như làm mơ hồ ánh mắt của anh. Đột ngột, anh bỗng nhiên giật giật môi.

"Cô là vì Phan gia."

Tương Tương khó hiểu: "Cái gì?"

"Song Ngư là vì danh dự Phan gia, vì danh dự của ba ba." Thiên Yết trong mắt bình tĩnh như hồ nước vào đông, không có một tia dao động: "Vừa rồi ba ba đã nhượng bộ, nếu anh theo ý của ông lưu lại, sẽ làm cho mọi người cho rằng, trong lòng của ba ba ngầm sợ hãi anh, như vậy sẽ phá hư uy nghiêm của Phan gia."

Anh lái xe, một tay tựa vào trên cửa kính xe chống cằm, khớp xương rõ ràng, một loại cảm giác lạnh thấu xương.

"Cô ấy đang nói cho anh biết đáp án."

Tương Tương khó hiểu: "Đáp án gì?"

Thiên Yết không thèm nhắc lại, nhưng ánh mắt ảm đạm hẳn đi, một mảnh thâm thúy.

Anh biết, biết tất cả những gì cô muốn nói cho anh biết.

Ngay tại vừa rồi, cô dùng tư thái của cô rõ ràng nói cho anh, cô sẽ không bán thân tình, thà rằng tình yêu nghiền xương thành tro, cũng sẽ không để cho người thân của cô thoái nhượng một phần.

anh thế mới biết, cái gì là điểm mấu chốt trong sinh mệnh của cô không thể đụng chạm đến.

Một người đàn ông có đáng giá trở thành người đứng đầu hay không, khi ở thời khắc quan trọng cần phải có ý chí quyết đoán mạnh mẽ, chỉ là, giữa anh và cô còn có những thâm tình, mà thế giới thâm tình này đều rất quan trọng với bọn họ lại không thể hòa hợp cùng nhau. Mà anh, không thể nghi ngờ đã xúc phạm không nhẹ đến phần cô không thể thừa nhận.

**** **** ****

Trong vườn hoa, yên tĩnh không tiếng động. Đám đông đã toàn bộ thối lui, lưu lại khoảng không trống trải không biết làm thế nào, kèm theo không khí lưu động, tại... đêm khuya này lưu lại đáng kể gào thét.

Một bóng dáng già nua hiền hậu dần dần xuất hiện dưới ánh đèn mờ nhạt của hoa viên, thấy bóng dáng con gái đang ngồi trên mặt cỏ, lão nhân nhịn không được giật giật môi.

"Song Ngư." Phan phụ xoa đầu vai con gái: "Kỳ thật con không cần làm như vậy, đây là chuyện thương trường chúng ta, không liên quan gì đến con."

Song Ngư ngẩng đầu, thản nhiên hô lên: "Ba ba."

"Sao?" Phan phụ ngồi xuống, bồi ở bên người của cô.

"Ba ba, từ nhỏ đến lớn, ba không để cho con chịu qua một tia ủy khuất, thậm chí sau khi mẹ rời đi, ba cũng vẫn một mình ở bên cạnh con." Cô nhìn thẳng đường chân trời ở phương xa, trong mắt biểu lộ một cỗ kiên quyết không tiếng động: "...Cho nên, con cũng vậy, sẽ không để cho ba ba vì con phải chịu ủy khuất."

Phan phụ nở nụ cười, ông rốt cuộc không uổng phí thương cô.

Song Ngư cúi đầu, nhắm mắt lại: "Thiên Yết nhất định cũng biết chúng ta thủy chung sẽ có một ngày này..."

Thời gian qua anh và cô vẫn luôn đang lừa mình dối người, thậm chí mỗi khi ân ái, cũng giả vờ rung động, an ủi lẫn nhau, lừa gạt lẫn nhau, đối với tương lai sợ hãi, đối với chiến tranh sợ hãi.

Cuối cùng đã tới không thể tự mình tiếp tục gạt mình thêm nữa.

Anh đầu tiên vung kiếm, quyết định trong lòng anh cô nhìn thấy rõ ràng, cho dù lúc này đây giải quyết hòa bình thì thế nào? Sớm hay muộn sẽ có một ngày tiếp tục xung đột vũ trang.

Trong nháy mắt đó, Song Ngư làm ra quyết định phản kích.

Cô cho anh chỉ có lòng của cô, mà linh hồn của cô, vẫn đang ở trong tay cô.

"Ba ba, con yêu anh ấy." Cô thẳng thắn thành khẩn nhận cảm tình đối với anh, cô biết rõ, chỉ có đem tất cả sự sợ hãi thẳng thắn nhìn vào nó, mới có thể chân chính không sợ hãi.

Cô thương anh, nhưng là, "Con cũng yêu ba ba vậy."

Song Ngư đưa tay, mơn trớn những đóa hoa kiều diễm, động tác ôn nhu, lại mang theo vẻ dứt khoát nào đó.

"Ba ba, con đã nghĩ qua... Là Thiên Yết đầu tiên lựa chọn 'trung', bỏ qua 'hiếu', như vậy, Hãy để con làm tròn trách nhiệm chữ Hiếu." Coo ngẩng đầu, nhìn thẳng vào đôi mắt của cha: "Không cần lại vì con đem tất cả đều che lấp, con cùng Thiên Yết ... cũng đã quyết định, đem tình yêu hòa lẫn cùng tình thân."

Phan phụ vui mừng: "Song Ngư, con không hối hận?"

"Không hối hận." Cô nở nụ cười: "Nếu vì chồng mà ngay cả cha cũng không cần, đây mới thực sự là chuyện con sẽ phải hối hận sự."

Phan phụ sờ sờ đầu cô, cô tựa vào đầu vai của cha.

Rốt cuộc đi tới một bước này, cô tưởng, quả thực dứt khoát. Mỗi một chữ, đều giống như dẫm nát trên mũi đao.

Cô dùng nhiều năm như vậy tự tay kinh doanh tình yêu, tốc độ sụp đổ chỉ cần 5 phút. Ở trước mặt sự thật, mạnh mẽ đã trở lại đồng thoại cũng chỉ có thể cúi đầu.

**** **** ****

Một trận chiến tranh, rốt cuộc cũng đã có mùi thuốc súng tràn ngập màn sân khấu.

Phan Thị bắt đầu chính thức thông báo với bên ngoài tuyên bố ác ý quyết định thu mua, vượt qua ban giám đốc trực tiếp tiếp xúc cùng tầng cổ đông, giá cả tràn đầy lực hấp dẫn, muốn đa số các cổ đông đem toàn bộ cổ phiếu trong tay bán tháo cổ phần công ty Thạch gia. V&T không cam lòng yếu thế, rót vào một số tiền lớn để gia nhập thị trường chứng khoán, lập tức nâng cao giá cổ phiếu của đối phương, tràn đầy giới 30% hấp dẫn muốn ước cổ đông tuyệt bút trong tay tuyệt bút tài chính nhập cổ phần thành phố đề cao Thạch thị, Thiên Yết chính thức ngay mặt đáp lại trận chiến này, mạnh mẽ viện trợ nguồn tài chính đem giá cổ phiếu cao đến một độ cao không thể đuổi kịp, cổ đông của Thạch thị ai cũng không chịu hướng Phan Chấn Đông bán tháo cổ phần công ty.

Đây vốn là một trận giết chóc đẫm máu.

Cổ đông, hộ khách, thương nghiệp cung ứng, chính phủ. Ích lợi mọi người khắp nơi, trong vòng một đêm đã thành đối tượng để hai phe tranh đoạt, ai có thủ đoạn ai có thể thắng được tiên cơ.

Trợ lý V&T Bạch Dương ánh mắt nhìn người lãnh đạo trực tiếp quả thực có thể dùng từ kính sợ để hình dung, không thể trách anh, thật sự là hành vi của Thiên Yết rất quỷ dị.

Ban ngày, người đàn ông này bất động thanh sắc chạy ở bên trong các loại thủ đoạn, ở thị trường tư bản cùng Phan gia xung đột vũ trang không thể buông tha; buổi tối, anh mỗi ngày lại đi ô tô đến Phan gia, sau mỗi một lần bị cự tuyệt đều đã chờ ở ngoài cửa Phan gia, ở trong xe thể thao một mình đợi cho đến rạng sáng.

Bạch Dương có khi đầu đầy mồ hôi hỏi anh: "Cậu rốt cuộc đang làm gì đó? Lập trường của cậu rốt cuộc ở nơi nào?"

Anh chỉ là trầm mặc, một lát sau đáp một câu: "Tớ cũng không biết."

"Cậu không biết?" Bạch Dương bất đắc dĩ.

Anh lắc đầu, "Tớ không muốn cùng với ai đối nghịch, tớ chỉ muốn..."

Nhưng những thứ không thể buông tay còn nhiều lắm.

Kính trọng đối với Thạch gia.

Còn có, tình cảm đối với cô.

Anh vẫn muốn, nếu, nếu chuyện này vẫn tiếp tục như thế, nói không chừng sẽ không giải quyết được gì, Phan gia sẽ không chấp nhất đối với phí tổn siêu việt này nhiều lắm, anh nghĩ, đến lúc đó, cô sẽ trở lại.

Anh mỗi ngày chờ ở ngoài cửa của Phan gia, nhìn về hướng phòng ngủ của cô, ảo tưởng cô đang ở bên trong tấm rèm cửa kia đang len lén nhìn anh. Cô từ ngày đó không hề về nhà, anh nghĩ, không sao, cô không trở về nhà, vậy anh sẽ ở nơi này mỗi ngày để cho cô thấy anh.

Anh bấy giờ mới hiểu được, cô thâm tình, nhưng cũng bạc tình. Cái này không phải tên là tiếc nuối, đây là tất nhiên.

Người gặp được tất nhiên là thực cô độc, không có lựa chọn khác, chỉ có thể nhận.

Ai bảo anh một khi động tâm liền trao cả trái tim lẫn linh hồn.

Anh nghĩ đến rất tốt đẹp, luôn cho rằng thời gian sẽ mang đến sức sống mới, lại không dự đoán được, nhân quả tuần hoàn luôn luôn không phải chỉ lấy ý chí của con người có thể dời đi.

Một ngày nào đó trong tin tức, truyền ra một tin tức oanh động—

"....Ban giám đốc Phan Thị chủ tịch kiêm thủ tịch chấp hành sáng nay đột phát bệnh tim được khẩn cấp đưa vào bệnh viện, tình thế trước mắt chưa thể dự đoán trước được điều gì, tất cả mọi chuyện của công ty Phan Thị rất có thể từ này sẽ do cô con gái một tiếp nhận, trong đó khiến người chú ý nhất đó là gần đây, Phan Thị và Vương Thị, hai tập đoàn lớn đang cùng nhau tranh đoạt một dự án, theo tin tức đáng tin cậy, hôn nhân hai nhà Vuong Phan trước khi đối kháng đã vỡ tan..."

7n8RC

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net