Chap 47

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


    Từ xưa đến nay khắp thiên hạ người đàn ông khó nhất chịu đựng được ba loại mê hoặc: Tiền tài, quyền lợi, nữ nhân.

Thiên Yết từ nhỏ liền đối với lời này không cho là đúng.

Anh là chuẩn thiếu gia duy nhất của nhà họ Vương, trò chơi từ nhỏ của anh đó chính là lấy thị trường tư bản khổng lồ làm bệ phóng, cược thời gian, cược tin tức, cược thủ đoạn, và cược cả lòng người, Bet cùng Fold trong lúc đó, va chạm ngàn vạn lần. Tiền là cái gì? Anh không biết, ít nhất, anh đối với loại vật chất này không có hứng thú, anh cảm thấy hứng thú , chính là quá trình.

Về phần quyền lợi?

Anh là người thừa kế chuẩn duy nhất của V&T, bằng ánh mắt cùng tư thái trẻ tuổi áp đảo người khác, trong thời gian ngắn nhất đi vào vị trí lãnh đạo cao nhất, trong vòng một đêm nắm giữ quyết định của hàng nghìn công nhân. Một câu, một chữ, thậm chí một ánh mắt, đều có thể thay đổi vận mệnh rất nhiều người, đây là quyền lợi sức quyến rũ. Anh rất biết cách vận hành quyền lợi ma lực này của anh, nhưng ngược lại nói không rõ ràng lắm nó đến tột cùng là cái gì. Vật hiếm là quý, nhưng sau khi anh đã nắm toàn bộ các quy tắc trò chơi trong tay, bản thân anh tất nhiên đối với những thứ này dần dần mất đi sự hứng thú.

Như vậy, đối với phụ nữ thì sao? A, làm sao có thể. Anh là người đàn ông từ nhỏ đã sớm nhìn quen mắt những người phụ nữ xinh đẹp như hoa như ngọc, khẩu vị sớm bị dưỡng trở nên kén chọn.

Nhưng mà, có câu nói như thế nào?

Trời đất luôn vô tâm, mà cuộc sống như những ngọn thủy triều luôn mãnh liệt thoải mái, cuộc sống, đó luôn xảy ra những chuyện ngoài ý muốn, mềm mại và sắc bén.

Vì thế, không còn sớm không muộn, ông trời đã để cho anh và cô gặp nhau tại cuộc đời này, chung sống bên nhau.

Cả một đêm, đều giống như một giấc mộng. Mềm mại như ngọc, phong tình vạn chủng, tựa như trúng men say triền miên không dứt.

Vì thế tối hôm qua anh ở trong mộng uống say cả đêm, tỉnh lại sẽ say.

Cô đang ngủ trong vòng tay của anh, so với bất cứ loại rượu nào trên thế giới đều mê hoặc anh hơn. Thiên Yết không phải không thừa nhận những lời này là đúng: Người phụ nữ này, sự mê hoặc của cô, anh không bao giờ có thể chạy thoát khỏi. Tấn công quân lính phòng ngự trong anh tơi bời không còn manh giáp, nhưng anh lại vẫn đang thích thú không muốn tỉnh lại.

Niềm đam mê ấy đã vượt qua khỏi đầu óc, thế cho nên đầu óc từ trước đến nay luôn giữ thanh tỉnh nhưng bây giờ trở nên hôn trầm say mê vô cùng, Thiên Yết hơi xoa xoa huyệt thái dương, lấy tay chống thân thể ngồi dậy, ngẩng đầu nhìn đồng hồ báo thức.

.... Đã sắp tám giờ.

Mà hôm nay cũng không phải ngày nghỉ của anh.

Thiên Yết cầm lấy điện thoại di động, tối hôm qua người nào đó không muốn tiếp nhận bất kì sự quấy rầy nào nên đã tắt máy, thế khi hiện tại vừa khởi động máy, lập tức có một đống tin nhắn thoại xông tới.

Thanh âm của Bạch Dương trong nháy mắt oanh tạc ở bên tai người lãnh đạo trực tiếp.

"Thiên Yết, nghi thức ký hợp đồng ngày mai không được quên!!"

"Vương Thiên Yết, nghi thức ký hợp đồng ngày mai nhất định không được quên!!"

"Sáu giờ rồi!! Các quản lí cấp cao ở V&T cần tham dự nghi thức đã đến, mọi việc đã chuẩn bị sẵn sàng, cậu ở đâu??"

"Vương Thiên Yết!! 7h!! Mặt trời phơi nắng đến mông rồi!!"

"Bảy! Giờ! Rưỡi! Chết tiệt! Shit!"

"Lão bản... Rời giường đi..." T_T

"......."

Thiên Yết rốt cuộc có chút thanh tỉnh. Hôm nay với anh mà nói, là một ngày vô cùng quan trọng. Thân phận của anh không chỉ có là chồng của Song Ngư, mà còn là tổng giám đốc đương nhiệm của V&T.

Nhanh chóng hồi phục tinh thần, lý trí nhắc nhở anh hẳn nên lập tức rời giường đến công ty, thân thể cũng không chịu khống chế lại rục rịch mà nghĩ muốn gần cô.

"......"

Ngay cả chính anh đều có chút xấu hổ... Thiên Yết bây giờ tự chủ cơ bản đã muốn tiêu tan....

Kìm lòng không đậu cúi người, phạm vi tầm mắt đều là cô.

Gương mặt của cô khi ngủ say vô cùng an tĩnh, làm anh không đành lòng quấy rầy. Mi tâm của cô khẽ cau, đôi môi khẽ mím chặt thành một đường mỏng manh, không tự giác toát ra một tia cô tịch, chấp nhất lại thê lương, làm cho anh dừng lại tầm mắt.

Nhịn không được liền nâng tay mơn trớn lông mày của cô, muốn vuốt cho tan nét hằn sâu buồn bã đó.

Tại sao lại còn có vẻ mặt như thế chứ? Thiên Yết dừng ở người trước mắt, bất tri bất giác mày liền cau chặt lại, người đàn ông lâm vào trầm tư.

Ở bên cạnh anh, còn có chuyện gì để cho cô lo lắng? Nếu như không, vậy biểu tình gần như muốn rơi nước mắt kia, từ đâu mà đến?

Ngay lúc cả người thiên Yết lâm vào trầm tư, cô bỗng nhiên giật mình.

"... Thiên Yết?"

"Tiếp tục ngủ đi." Anh khẽ hôn cô: "Giữa trưa anh sẽ trở về với em." Tuy rằng lịch trình đã được sắp xếp kín mít suốt cả hôm nay, hoàn toàn không có phương pháp phân thân, nhưng anh không thể quản nhiều như vậy được, không muốn xã giao với bất luận kẻ nào, anh không muốn ứng phó bất luận kẻ nào, thầm nghĩ cùng cô cùng một chỗ.

Cả đời này, anh chỉ vì cô tùy hứng. Ở trước mặt cảm tình, tất cả lui ra phía sau, tất cả thần phục, bất cứ ràng buộc thế tục gì cũng không thể kiêu căng.

Song Ngư hiển nhiên không thanh tỉnh, nằm nghiêng người lại ngủ say mê, lộ ra tảng lớn da thịt trắng nõn.

Cư nhiên lại đưa da thịt trắng noãn dâng hiến rõ mồn một trước mắt anh....

Được rồi, tuy rằng anh phải thừa nhận quần áo của cô là anh cởi...

Một cỗ xao động quen thuộc thẳng hướng bụng, Thiên Yết gần như là lập tức xoay người xuống giường đi vào phòng tắm mở vòi sen tắm, toàn bộ động tác hành văn liền mạch lưu loát.

....Thật sự là không có biện pháp rồi, nếu cứ tiếp tục ngắm nhìn cô như thế này, anh tuyệt đối sẽ không hoài nghi mình sẽ bỏ bê công việc, do đó hủy diệt một khoản đầu tư hiệp nghị thu vào khả quan tương lai V&T.

Quên đi, còn nhiều thời gian, cuối cùng cô cũng đã trở lại. Thiên Yết tự an ủi mình như vậy, đồng thời cả đầu tình sắc tư tưởng bắt đầu chuyển động: So hiện nay lúc trời tối có thể tiếp tục a...

Tắm sớm, sau đó lập tức thay ngay bộ âu phục hoàn mỹ, ngay cả bữa sáng cũng không có thời gian để ăn, người đàn ông cầm lấy chìa khóa xe trên bàn thẳng đến công ty.

Ngay tại bên ngoài biệt thự rõ ràng truyền đến âm thanh khởi động của động cơ thì nữ chủ nhân trong phòng ngủ mở mắt.

**** **** ****

Quyết định phải đi, kỳ thật cũng không có cái gì sẽ ngăn lại được.

Cô cầm lấy khung ảnh ở đầu giường, cúi đầu chăm chú nhìn ảnh chụp bên trong. Bên trong là ảnh cưới của anh và của cô, cô mặc áo cưới trắng tinh vẻ mặt tươi cười thật sự hạnh phúc. Nhưng anh không có, anh chỉ nhẹ nhàng hơi nhếch môi, trong ánh mắt không có một tia dao động.

Trước kia cô chỉ cho là, trời sanh tính tình anh lãnh dạm thờ ơ, cho nên không thích cười, mà anh trời sinh hé ra khuôn mặt điên đảo chúng sinh, cho dù không cười, chỉ cần chỉ một cái nhếch môi thôi, cũng đủ để quyến rũ hồn phách biết bao nhiêu người. Hiện tại cô mới hiểu được, thì ra khi đó, anh không yêu cô; không chỉ có không yêu có lẽ, còn có chán ghét đi. Ghét cô đột nhiên xâm nhập vào cuộc sống của anh, ghét gia thế khổng lồ phía sau cô làm anh không thể không chấp nhận sự thật.

Song Ngư, mi xem, khóe mắt đuôi lông mày không phải là một loại hiểu lầm?

"Đứa ngốc, anh tại sao không nói chứ..." Cô nhắm mắt lại: "Vì sao không nói, anh dễ dàng tha thứ cho em nhiều năm như vậy...."

Anh không yêu cô, nhưng vẫn cố nén nhịn tất cả mọi chuyện, một mình chôn ở đáy lòng, một mình nhấm nháp một phần thê lương bất đắc dĩ. Cuộc hôn nhân với kiểu hợp tác luôn luôn cần hướng ra thế giới bên ngoài triển lãm củng cố quan hệ vợ chồng mới có thể ổn định người đầu tư khắp nơi tin tưởng, cô không dám nghĩ tiếp nữa, nhiều năm như vậy mỗi một ngày, anh là lấy loại cảm xúc nào để đối diện với một cô gái mà anh hoàn toàn không hề yêu thương?

Mỗi ngày đều phải diễn cho thật xuất sắc, anh đã trôi qua như thế nào, chỉ có anh biết. Trước mặt cha mẹ cũng phải diễn, trước mặt bạn thân cũng phải diễn, ở trước mặt cô càng phải diễn chân thật hơn. Đây là một loại tra tấn tinh thần, người thường chỉ sợ sẽ điên mất.

.... Cũng chỉ có anh có thể nhịn xuống. Một đứa bé bảy tuổi đã bắt đầu bị an bài vào phòng họp công ty dự thính, hai mươi tư tuổi liền toàn diện tiến vào vị trí cao nhất của V&T, tố chất tâm lý của người đàn ông này vô cùng mạnh mẽ, chắc chắn đến mức không gì có thể đánh gục được.

Cô vẫn hi vọng cô có thể giúp anh chia sẽ vui buồn, cho nên anh cũng từng thống hận sự vô tình của anh, anh cũng không cho cô cơ hội, anh đem tất cả đều an bài tốt, bên cạnh anh hoàn toàn không có vị trí của cô. Nay mới hiểu được, thì ra anh không phải không cho cô cơ hội, mà là, tương kính như tân, đã là lằn ranh anh có thể lui. Anh cũng là người, là một người bình thường, nhưng điểm này thường thường bị mọi người quên đi.

Cô từ nhỏ lớn lên ở trong vòng luẩn quẩn này, thường thấy hôn nhân không có tình yêu. Bởi vì không yêu, nên giữa vợ chồng thường hay bất hòa, cãi nhau, thậm chí bạo lực gia đình, đều công nhiên bị dư luận báo chí phê phán, nhìn thấy ghê người.

Có thể làm được như anh vậy, thật sự không nhiều lắm. Bí mật anh từ trước đến nay hoàn toàn không nói với ai, vui buồn cũng không bày tỏ, nay, sau khi chân tướng đã rõ rang như thế này, cô đã không dám suy nghĩ lúc trước. Lúc cô tức giận trốn đi, anh theo đuổi nài nỉ cô trở về nhà; Cô hận anh đối với hôn nhân là không trung thực, anh lại lấy một cái cớ vô cùng kém cỏi cũng để che giấu sự thật kia; cô không chịu về nhà, anh nghĩ hết biện pháp để cho cô hồi tâm chuyển ý. Cô nghĩ, khi đó, anh đến tột cùng có bao nhiêu phẫn nộ cùng bất đắc dĩ?

Cô vẫn cho là cô là đúng, cô vẫn rất tin tình yêu không có sai, cho tới bây giờ cô mới phát hiện, cô sai lầm rồi.

Tình yêu của cô đối với anh mới là gông xiềng nặng nề nhất, khóa cứng cô, cũng khóa cứng anh.

Cho nên, hãy rời đi đi. Rời khỏi anh, đem tự do mà cô nợ anh đã nhiều năm như vậy trả lại cho anh.

Song Ngư cầm lấy điện thoại di động, gọi một cuộc gọi điện thoại quốc tế.

Vì thế, ngoài ngàn dậm, New York, tại một khu khách sạn cao cấp nhất, điện thoại bỗng nhiên vang lên.

Bởi vì chênh lệch múi giờ, nên hiện tại ở Newyork đang là giữa khuya, nên tiếng của đối phương ở đầu dây bên kia nhập nhèm vô cùng: ".... Hello?"

"Là em..." Cô cúi đầu, nói ra thỉnh cầu: "Vũ Thần, giúp em... rời khỏi Đài Loan."

**** **** ****

Ngồi trên xe tắc xi, lái xe nhiệt tình giúp cô cất kỹ hành lý, cười hỏi cô đi nơi nào.

"Sân bay."

Cô nói ra địa điểm này, nhịn không được hốc mắt nhất thời lại ẩm ướt.

Thật sự phải đi...

Quay đầu nhìn nơi này một lần cuối cùng, Song Ngư ở trong lòng nhẹ nhàng nói một tiếng "Tạm biệt", cô biết, cô cáo biệt không phải là thành phố này, mà là toàn bộ thế giới cảm tình sau lưng thành thị.

Một thế giới mà cô từng hòa mình vào và dốc hết tất cả.

Xe đi ngang qua quảng trường trung tâm thành phố, trên màn hình lớn ngay tại trung tâm quảng trường đang trực tiếp nghi thức kí kết hợp đồng lớn nhất những năm gần đây của một gia tộc.

Song Ngư khẽ nhếch miệng: Dĩ nhiên là anh...

Hạng mục đầu tư tại khu đất này là một tay anh bày ra, chỉ có anh, mới có thể ở trong thời gian thật ngắn hấp dẫn giới đầu tư đến mức khổng lồ; chỉ có anh, mới có thể để cho V&T ăn được hạng mục lợi nhuận trường kỳ lớn như thế; cũng chỉ có anh, mới có thể ở dùng công ty con quan trọng nhất của V&T để trao đổi với Phan Thị sau khi buông tay, còn có thể trầm ổn bước từng bước một đi được vững chãi như thế. Ổn định tăng thêm lợi nhuận mà không phải bồi thường đó luôn là bản lĩnh xuất chúng của anh.

Trên màn hình anh đang ở hiện trường ký tên, tươi cười theo tiêu chuẩn V&T, khóe môi bĩu một cái nháy mắt tan mất rực rỡ. Phóng viên đưa tin tại hiện trường đang kích động bàn tán xôn về ý nghĩa của dự án lần này, đồng thời thuyết minh một loạt nghi thức kế tiếp: cắt băng, nghi thức khởi động, đại biểu nhà tư sản nói chuyện....

Vương Thiên Yết. Màn ảnh nhắm ngay tiêu điểm đều là anh.

Song Ngư nhắm mắt lại, không hề nhìn.

Nhưng hiện tại cả đầu đều là câu nói cuối cùng anh đã nói với cô: Trưa nay anh sẽ về, trở về với em.

Này trần thế mơ màng, cố gắng đã không còn được sự tín nhiệm, nhìn và yêu, mỗi khắc mỗi giây ở bên nhau cả một đời, có phải càng làm cho người ta càng thêm bi thương sao? Nay cô đã có những lời thì thầm tình tự anh luôn nỉ non bên tai, cũng đủ để cả đời nhớ lại.

**** **** ****

Sân bay.

Hiệu suất xử lý công việc của Hoắc Vũ Thần luôn luôn kinh hãi, tuy rằng đang ở New York, nhưng người của Hoắc thị đã sớm chờ ở cửa sân bay, đem vé máy bay giao cho Song Ngư.

Song Ngư rất nhanh cầm lấy vé máy bay: "Vũ Thần anh ấy... Hiểu ý của tôi không?"

"Dạ." Người tới cung kính trả lời: "Hoắc tiên sinh đã an bài tốt tất cả cho chúng ta, cho dù tương lai Vương tiên sinh đến tra hành tung, cũng sẽ không tra được chuyến bay của tiểu thư."

Song Ngư gật gật đầu, nói không nên lời trong lòng là thoải mái hay là càng nặng nề.

"Hoắc tiên sinh bảo chúng tôi đưa Phan tiểu thư lên phi cơ."

"Không cần, cám ơn." Cô nhẹ giọng cự tuyệt: "Tôi chỉ muốn ngồi một mình trong chốc lát nữa."

Trên màn hình lớn ở sân bay vẫn đang trực tiếp truyền đến tin tức vừa rồi. Hình ảnh của Thiên Yết rõ ràng ở trước mắt cô như vậy. Song Ngư kéo gương hành lý, cứ như vậy đứng ở trước màn hình nhìn, nhìn thật lâu thật lâu, mãi đến khi ánh mắt ướt át.

Vậy là đủ rồi. Trước khi đi còn có thể nhìn thấy mặt của anh, coi như anh đã đến đưa tiễn cô.

Thời gian từng phút từng phút trôi qua.

Thanh âm của cô tiếp viên sân bay ngọt ngào vang lên, nhắc nhở đăng ký. Một lần lại một lần lặp lại nhắc nhở, khi đến lần nhắc nhở cuối cùng, Song Ngư bước đi.....    

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net