Chương 1: Chúng tôi đã kết hôn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi tên Phương Gia Hân, năm nay tôi hai mươi tư tuổi. Nghề ngỗng không, việc làm không, tình yêu cũng không nốt. Nói tóm lại, tôi là một người vô sản chính hiệu.

Lật bàn. Tôi nào có muốn thế đâu, năm tôi mười tám tuổi cũng có trai theo đấy chứ, nhưng quen được tới ngày thứ chín mươi chín thì anh hẹn tôi ra ngoài gặp mặt, ngày đó vẫn còn như in trong kí ức của tôi. Cơn gió tháng năm thoảng qua mang theo mùi cỏ non xanh tươi và nắng vàng yên ả, chàng trai đứng trên bờ kè hơi cúi đầu nhìn xuống, một nửa gương mặt anh khuất đi trong cái áo khoác cao cổ màu nâu đen, chiếc khăn len ấm áp được quấn thành một vòng hờ trên vai rồi thả rơi trong gió.

Tôi ngất ngây nhìn anh, đôi mắt đa tình u buồn của anh nhẹ đảo, ánh mắt của chúng tôi thình lình bắt gặp nhau, ngay lập tức, cả hai cùng chết sững?!

Tôi trợn mắt nhìn anh. Này anh, mới là đầu tháng năm thôi đấy, trời thì nóng đến mức ngay cả người chết cũng muốn đội mồ sống dậy, thế mà anh có thể trùm kín mít như vậy đi ra đường thì cũng tài thiệt. Dù biết anh có đẹp trai, ngày thường anh cũng như tôi hơi tự kỉ, nhưng tôi là thủ thỉ một mình còn anh là tâm sự với gương, có lẽ vì đồng cảnh ngộ với nhau nên chúng tôi vừa gặp đã yêu, mới thành ra cái cớ sự một lần sảy chân ngàn đời ôm hận này.

Không thể không khen anh một câu, có thể trong tiết trời này mà ăn mặc như nam diễn viên chính trong phim "Bản tình ca mùa đông" thật không dễ dàng gì. Xin được nhắc lại một lần nữa, đây là mùa hè chứ không phải mùa đông, có thể làm được tới bước này, anh... đúng là đã phấn đấu không ngừng nghỉ vì sự nghiệp "Tôn vinh sắc đẹp của nam giới. Tôi thật cảm động quá đi mà!

Anh cũng trợn mắt nhìn tôi. Theo góc độ của anh, tôi có thể lí giải như sau. Anh đây chắc là đang ngất ngây con gà tây bởi bộ dáng hiện tại của tôi rồi. Khụ khụ. E hèm, để tôi khái quát sơ lược một tí vậy. Trời nắng nóng nên đương nhiên mặc quần tà lỏn là mát mẻ nhất rồi, rộng rãi thoải mái không bị gò bó, và tôi đang mặc nó. Lại vì trời nắng nóng nên áo thun ba lỗ chắc chắn là sự lựa chọn đáng tin dùng, tôi cũng sắm về cả tá một ngày hai cái mặc tới khi mục mới thôi. Thêm một cái áo khoác màu vàng tăng lực có in hình con hổ đính kim tuyến rực rỡ chói mắt, anh gọi vội quá nên tôi chỉ kịp xỏ đôi dép lào của ba tôi đi, đôi kính cận gọng to nặng trĩu đặt lên sóng mũi, trên đầu vừa vặn còn có búi tóc cột thành cây dừa trang trí. Đừng vội, đừng vội. Để tôi nói cho các bạn biết, tôi ăn mặc như thế đều là có lí do cả đấy. Chẳng phải hiện nay trên toàn thế giới mọi người vẫn đang hô hào việc bảo vệ môi trường đó sao? Hưởng ứng lời kêu gọi đó, một mùa hè xanh trong mắt anh ra đời.

Miệng anh co giật liên tục hệt như mắt tôi, chúng tôi chết lặng nhìn nhau thật lâu. Người qua đường còn tưởng chúng tôi là tâm thần trốn trại, một đứa mùa hè còn một đứa mùa đông. Tôi là người phục hồi đầu tiên, đem bàn tay ướt đẫm mồ hôi từ trong túi áo khoác ra, vẫy vẫy chào anh, nhe hàm răng trắng và sáng bóng mỉm cười.

"Chúng ta chia tay đi!"

Thế đó, tình đầu của tôi tan vỡ chỉ vì anh quá nhạy cảm, không thể chịu được việc hai đứa ăn mặc trái tông. Ôi chao, thiệt đau lòng quá! Cắn một miếng thịt bò được tẩm ướp tỉ mỉ, tôi một bên tiếc nuối nhớ lại chuyện xưa, một bên phồng má cho thịt bò được cắt tốt vào miệng nhai nhóp nhép. À nhân tiện, hôm nay là ngày tôi đi coi mắt, nếu tôi nhớ không lầm thì đây hẳn là lần thứ tám mươi tám tôi bước chân vào nhà hàng này. Nhân viên quen mặt, người quản lý quen mặt, đầu bếp cũng quen mặt nốt. Bởi vậy cho nên mới đem đĩa bò bít tết này ra chiêu đãi tôi, ăn cho no đặng lát còn có sức níu quần đối tượng xem mắt lại. Mọi người thật tốt với tôi quá đi mà!

Đều nói đen tình đỏ bạc, nhưng có đúng đâu, tôi thấy cái gì nó cũng đen. Mua số thì không trúng, chơi bài thì thua sạch tiền, chẳng những thế mà còn mắc nợ đầy đầu đầy cổ. Bất đắc dĩ ba má tôi mới tài trợ cho tôi một bộ đồ để đi coi mắt, trang điểm rực rỡ y như á hậu đăng quang. Thứ nhất, cốt để lừa tình đối tượng xem mắt. Thứ nhì, cốt để lừa tiền đối tượng trả hết nợ nần. Và thứ ba không kém phần quan trọng, đó là bất chấp mặt mũi nhắm mắt bán đại mớ hàng tồn kho là tôi này!

Như mọi lần, sau khi ăn xong đĩa bò bít tết, với món chính là mì ý sốt cà chua, cộng thêm hai đĩa tráng miệng và rượu vang. Tôi thở ra một hơi thỏa mãn, rất hài lòng với tay nghề của đầu bếp và thái độ phục vụ chuyên nghiệp của nhân viên, bật ngón cái mỉm cười với quản lý. Được rồi, giờ chỉ còn chờ đối tượng xem mắt đến nữa là xong. Tôi có thể yên tâm phủi mông đi để lại hoá đơn tính tiền cho người ấy, coi như là chi phí an ủi cho tâm hồn tổn thương này của tôi. Bỗng dưng cảm thấy, cuộc sống hiện tại cũng không tệ chút nào.

Cộp!

Đang mơ mơ màng màng nghĩ cách duy trì cuộc sống ăn chùa này, thì một người mặc tây trang đen bước đến, kéo ghế ra ngồi đối diện với tôi. Xuyên qua cặp nến lãng mạn trong nhà hàng kiểu Pháp, anh nâng mắt lên nhìn tôi, tôi...

Đẹp trai quá xá anh ơi!! Em thề là bác sĩ khoa tim mà có hỏi, em quyết sẽ không khai là vì anh mà nó nhảy trật nhịp đâu!!!!

"Cô là Phương Gia Hân?" Anh hỏi, giọng nói trầm trầm ấm ấm nghe thật hay.

"Vâng, là tôi!" Tôi đáp, không giấu được sự hào hứng trong giọng nói của mình.

Anh nói: "Cô biết gì về tôi?"

Cái này hơi lạ à nha! Thông thường chẳng phải đối tượng xem mắt sẽ tự hướng mình giới thiệu sao, như thế nào lại quay ra hỏi ngược lại?

Tôi nghĩ nghĩ, thật thà trả lời: "Anh là đối tượng xem mắt thứ tám mươi tám của tôi, ngoài ra, tôi chẳng biết gì về anh hết." Nói xong, tôi chỉ muốn vả vào miệng mình. Này có khác gì chưa đánh đã khai đâu, cảnh sát còn chưa bưng trà nước ra mà đã nói tuốt tuồn tuột rồi. Thật giận cái tật ăn nhanh nói lẹ của mình quá đi mất! Anh à, anh làm ơn đừng tin những gì em nói nha, cho em thêm một cơ hội làm lại đi anh ơi!

Anh nhìn tôi, giống như là đang dò xét cái gì đó, muốn xem thử lời tôi nói có thật không. Tôi cũng mở to mắt ra cho anh nhìn, bởi vì đôi mắt là cửa sổ tâm hồn mà, thông qua đó tôi muốn truyền đạt cho anh biết. Có thể bên ngoài nhà cửa hơi lố lăng, nhưng em đảm bảo bên trong nội thất bao đẹp luôn anh nha, mời anh bước vào khám phá chi tiết để hiểu hết con người em.

Anh chuyển mắt, nâng tách cà phê mà phục vụ vừa bưng lên, nhấp một ngụm rồi đặt xuống lại.

"Chúng ta kết hôn đi!"

Sấm chớp "Đùng đùng" giữa trời quang, nếu như nó có thật, tôi nghĩ chắc mình sẽ bị đánh cho trong cháy ngoài khét. Sao anh có thể dùng khuôn mặt bình tĩnh như đi dạo, giọng nói nhẹ nhàng trầm ấm mà thốt ra toàn lời súng đạn không vậy anh? Hơn nữa, chúng ta gặp nhau còn chưa quá ba phút, sao anh đã vội nắm tay em nhảy cầu vượt rồi?

"Nhưng tôi có điều kiện."

Khi trong lòng tôi còn đang gào hét ầm ĩ, anh đã lên tiếng lôi tôi về thực tại. Ngước nhìn khuôn mặt tuấn tú không lộ ra vui buồn của anh, tôi thoáng nghi ngờ có phải vừa rồi mình nghe lầm hay không? Người đàn ông lạnh lùng điển trai này, thực ra từ nãy giờ không có mở miệng nói gì hết, mà tất cả chỉ là ảo tưởng của tôi thôi. Sợ lỗ tai của mình lại đi ăn đám giỗ chưa về, tôi căng mắt ra chăm chú nhìn chằm chằm vào miệng anh, không biết anh có thấy kì quái không nhưng tôi thấy đau mắt quá, kính áp tròng sắp rớt ra rồi! Làm như không nhìn thấy hành động gần như chồm qua mặt bàn của tôi, anh chậm rãi nói.

"Sau khi kết hôn, tất cả mọi thứ của cô đều thuộc quyền quản lí của tôi. Tôi có thể cho cô những gì mà cô muốn, ngược lại, cô muốn làm gì đều phải có sự cho phép của tôi, còn không thì đừng làm." Hơi nâng mắt nhìn tôi há hốc mồm, anh chọn một tư thế ngồi thoải mái, nói tiếp: "Tôi sẽ cho cô một cái điện thoại, cô phải nhớ kĩ là đi đâu cũng phải mang nó theo trong người, bất cứ khi nào tôi gọi đến cô cũng phải bắt máy, sau ba hồi chuông mà tôi vẫn chưa nghe được giọng cô trả lời, thì tối đó cô phải ra ban công ngủ."

Tôi đưa tay khép lại cái cằm đã muốn chạm đất của mình, lắp bắp: "Anh, anh, anh... Anh nói xong chưa?" Tôi bắt đầu ngờ ngợ ra lí do vì sao đến giờ mà anh vẫn còn độc thân, bị quản thúc 24/7 như thế này thì ai mà chịu nổi chứ, y như đi tù chung thân bị canh gác nghiêm ngặt. Quả nhiên, đồ tốt không bao giờ đến lượt mình, cho dù có, cũng là đồ có vấn đề.

"Chưa." Đáp lại bằng một lời ngắn gọn xúc tích, anh nói: "Những thứ của cô, sau khi chúng ta kết hôn đều thuộc về quyền sở hữu của tôi, bao gồm cả cuộc sống riêng tư." Anh nhìn tôi, ánh mắt nghiêm nghị sắc bén, nhấn mạnh từng chữ: "Tôi là người chi phối tất cả của cô!"

"Em ơi, tính tiền cho chị đi em!" Tôi giơ tay lên gọi nhân viên phục vụ đang đứng đằng xa đến thanh toán. Đừng trách tôi không có chí khí, nhưng điều kiện hôn nhân của anh đưa ra quá ngặt nghèo, tôi thà cắn răng đứt ruột trả tiền ăn uống, cũng không muốn cuộc sống sau này của mình lại bị cai quản bởi một lãnh chúa độc tài. Hừ, chẳng lẽ lấy anh rồi, khi nào tôi muốn đi Toilet cũng phải chờ anh cấp phép xong thì mới được đi à? Chắc són ra quần quá. Vậy nhé anh, tình nghĩa đôi ta chỉ đến thế thôi, tôi thà tiếp tục ế chỏng ế chơ chứ không muốn về già phải sống cùng một người khủng bố như anh.

"Đợi đã." Anh gọi giật lại, nhướng mày: "Mới như vậy đã muốn đi rồi?"

Không đi mới là lạ, có ngu mới ở lại.

Còn chưa kịp hất mặt nói mấy lời sâu xa khinh bỉ, tôi đã nghẹn họng líu lưỡi nhìn anh từ trong áo khoác lấy ra cái bóp tiền đen hàng hiệu, sau đó cầm vài tấm thẻ đưa lên trước mặt tôi, mắt tôi phát sáng.

Oh my God!! Đây chẳng phải là thẻ đen và thẻ bạch kim trong truyền thuyết đó sao? Có thể mua bất cứ thứ gì mà mình muốn, rút tiền thả ga tiêu xài thoải mái, đi đến đâu là nhân viên bán hàng đều cúi đầu xưng thần đến đó, đãi ngộ chỉ có thể dùng hai từ cảm thán: "Mẹ nó!" để hình dung.

Tôi lấy tư thế hổ vồ mồi, gần như phản xạ có điều kiện vừa thấy ánh sáng lóe qua là đã lao đến chộp lấy tay anh, nhìn thẳng vào mắt anh dạt dào thâm tình nói.

"Anh à, mình kết hôn đi anh!"

Lại nói, đừng trách tôi không có chí khí. Chẳng phải bây giờ vẫn đang thịnh hành câu nói "Thà khóc trên xe BWM, cũng không ngồi cười trên xe đạp" sao? Tôi đây không phải là loại người ham xe BWM gì, nhưng có ô tô đi thì vẫn thích hơn là đi xe đạp. 

"Nhưng tôi cũng có điều kiện." Tôi nói, tôi sẽ không ngu ngốc vì mớ thẻ vàng thẻ bạc của anh mà mờ mắt đâm đầu vào, lẽ dĩ nhiên là phải có điều kiện đảm bảo đi kèm: "Anh có thể chi phối tôi, có thể quản lí cuộc sống riêng tư của tôi. Nhưng bù lại, anh phải yêu thương tôi, nâng niu tôi, cưng chiều tôi. Không được để tôi buồn tủi, ngó lơ tôi, hay có những hành động đối xử thô bạo, đánh mắng tôi. Anh phải chứng minh anh là người xứng đáng để tôi dựa vào, bằng không..." Tôi liếc nhìn mấy tấm thẻ trên tay anh: "Bao nhiêu đây còn chưa đủ để tôi bán mạng đâu."

Anh có vẻ hơi ngạc nhiên, dường như không nghĩ đến tôi sẽ nói ra những lời như vậy, hồi lâu sau anh đáp.

"Được thôi."

Tôi vui vẻ cười toe toét, mừng húng hính vì sắp có được thẻ đen và thẻ bạch kim sử dùng vô thời hạn, chợt nghe anh nói.

"Chúng ta lập tức kết hôn!"

Đùng! Đùng! Đoàng!!!

Hên mà hôm nay ra đường quên mang dù, nếu không với tần suất sét đánh cao như thế này, thể nào tôi cũng được dịp hội tụ với ông bà tổ tiên ba đời nhà họ Phương. Còn chưa cho tôi một phút bình lặng với tâm hồn, anh đã nắm tay tôi kéo đi. Trước ánh mắt tò mò hóng chuyện của nhân viên phục vụ và người quản lý, anh thanh toán rồi bắt ngay Ta-xi lên đường đến cơ quan thành phố. Chẳng biết mẹ tôi nghĩ gì khi nhét những thứ này vào giỏ xách của tôi, bên trong bao gồm: Sổ hộ khẩu, chứng minh thư,... ngay cả giấy khám sức khỏe cũng có. Anh nhân lúc tôi chết não thì đem đống giấy tờ ra kiểm tra một lượt, rồi gọi một cuộc điện thoại cho ai đó. Đến khi chúng tôi vừa bước xuống Ta-xi, đã có một thanh niên mặc vest đen lịch sự chỉnh tề đứng chờ sẵn, thấy anh, thanh niên gật đầu chào, giao cho anh một tập tài liệu.

Tôi ngơ ngác bị anh đưa vào trong, ngơ ngác kê khai bản lí lịch, chụp hình rồi làm đủ thứ giấy tờ. Cầm lấy giấy chứng nhận đã kết hôn trên tay, tôi có điểm mơ màng vẫn chưa thể tin đây là thật. Nhưng mặt anh và mặt tôi nằm chình ình trên đó, cho dù có chống chế cỡ nào cũng không thể thay đổi đây chính là sự thật.

Bầu trời tháng ba, mây cao vời vợi, tôi ngẩng đầu nhìn những tia nắng vàng chói mắt. Khi bước vào, anh và tôi là hai người xa lạ. Khi trở ra, chúng.tôi.đã.kết.hôn.rồi!!!

À, nhân tiện. Tôi vẫn chưa biết tên anh là gì...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net