Chương 14: Đừng đụng vào, sẽ đau

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong phòng nghỉ, Giang Hàn có chút trêu trọc nhìn Giang Ninh.

"Tư liệu đen của Từ Y Y,là cô tung ra." Giọng điệu nghi ngờ, thực sự là một câu khẳng định.

Nghe được vấn đề này, Giang Ninh có chút bối rối mím môi bảo: "Không phải a, nhưng Từ Y Y này căn bản cũng khong phải người tốt."

"Tiểu Hàn ca ca không cần bị cô ta lừa gạt."

Khóe miệng Từ Y Y hơi nhếch lên một chút. Giang Ninh này thật sự thiếu kiên nhẫn, mới hỏi câu hỏi đầu tiên, liền có vẻ hoảng hốt như vậy.

Con ngươi thâm sâu của Giang Hàn gắt gao nhìn Giang Ninh: " Ai bảo cô làm như vậy? Đừng cố nói dối tôi, cô không có bản lĩnh."

Giang Ninh có chút bối rối nắm lấy váy của mình, " Không có, Tiểu Hàn ca ca, anh nói cái gì, không phải chú bảo anh đến thăm em sao?"

Giang Hàn lạnh nhạt nhìn Giang Ninh một cái: "Cô lại đây một chút. "

Trong mắt Giang Ninh hiện lên một tia mừng rỡ, di chuyển từng bước nhỏ đi qua.

Ai biết mình còn chưa hoàn toàn gần Giang Hàn, tóc mình đã bị một cỗ lực túm lấy.

"Có nói không?"

Giang Ninh quay đầu lại, liền nhìn thấy một đôi mắt không hề có cảm xúc.

Hình ảnh Trương Chi Đình giết người trong đầu lại bắt đầu hiện lên.

Giang Ninh nói cho cùng chỉ là tiểu công chúa được nuông chiều lớn lên, chuyện giết người vẫn không làm được.

So với phản ứng của Giang Ninh, phản ứng của Từ Y Y là rất bình thường.

Dù sao trước kia Giang Hàn cũng là bộ dáng này, giống như một chuyện liên quan đến mình, liền có chút nóng nảy. Có lẽ đây là tình yêu của một ảnh đế.

" A, Tiểu Hàn ca ca, em nói, anh buông ra trước" - Giang Ninh đau đến mức rên rỉ.

Sắc mặt Giang Hàn hiện lên một tia không kiên nhẫn, " Nói, là ai bảo ai làm như vậy?"

"Là Trương Chi Đình, là Trương Chi Đình, là cô ta ép em làm như vậy." Giang Ninh lặp đi lặp lại.

Trong đầu cô, lúc này Giang Hàn dường như giống với Trương Chi Đình.

Cô ấy quá sợ hãi và muốn bỏ chạy.

Lúc này, Từ Y Y từ phía sau đi ra không hề có dấu hiệu: "Tại sao cô lại tung ra tư liệu đen của tôi?"

Giang Ninh sợ tới mức hai chân đều run rẩy, ánh mắt càng không dám ngẩng đầu nhìn Từ Y Y, Từ Y Y có chút khẽ nâng cằm cô lên.

" Nhìn vào mắt tôi, cô là ai?"

Giang Ninh bị Từ Y Y thôi miên.

" Tôi là Giang... Ninh "

"Trước đây cô đã ở cùng? "

" Không! Không! Tôi chưa bao giờ gặp Ngô Khả!

Từ Y Y cũng không nghĩ tới vấn đề này sẽ khiến Giang Ninh kích động như vậy.

Giang Hàn nhíu mày, ngay một giây sau, Giang Ninh bỗng nhiên đẩy Từ Y Y.

Từ Y Y nhất thời không quan sát, bị đẩy xuống đất, đầu gối vừa vặn đập xuống đất.

Giang Hàn nhanh chóng đi ra phía sau, một chưởng đánh ngất Giang Ninh.

" Ai, đừng, tôi còn chưa hỏi xong đâu? " Từ Y Y sốt ruột lên tiếng.

Giang Hàn sắc mặt lại lạnh xuống: "Em cố ý không phải! Hay vốn là như vậy, không coi trọng thân thể của mình!"

"Em có nghĩ đến không? Nếu cô ta đẩy em một lần nữa thì làm thế nào?"

Từ Y Y có chút kinh ngạc, trước kia mình cũng từng làm như vậy, khi đó Giang Hàn cũng chỉ nói vài câu, hiện tại tâm tình Giang Hàn lại có chút không khống chế được.

Hơn nữa là lúc mình vừa mới bị đẩy tới, sắc mặt Giang Hàn trắng bệch mắt thường cũng có thể thấy được.

Lúc Từ Y Y vừa định mở miệng hỏi cái gì đó, Giang Hàn thở dài một hơi, đi tới trước mặt Từ Y Y đỡ cô dậy: "Thật không có biện pháp với em, lúc nãy tôi không cố ý, đừng để trong lòng,"

Từ Y Y nghe được điều này cũng có chút băn khoăn: " Tôi không trách anh, chuyện này tôi cũng có lỗi, thêm cho anh...... Rít..."

Từ Y Y còn chưa dứt lời, trên đầu gối một cỗ đau đớn truyền đến, nhịn không được rên rỉ ra tiếng.

Một giây sau, Từ Y Y liền cảm giác thân thể nhẹ nhàng, chính mình bị Giang Hàn ôm ngang.

" Tôi vẫn có thể đi ... ... Không, đừng làm lớn chuyện như vậy"

Tiểu Ngô từ phía sau đi qua: " Cô Từ, đây là thuốc tôi vừa mua ... "

Chờ Tiểu Ngô đi vào gần, nhìn thấy tổng giám đốc nhà mình ôm một người phụ nữ trong lòng, vội vàng xoay người: "Hàn ca, em...Em không nhìn thấy gì hết."

Giang Hàn chỉ nhìn Tiểu Ngô một cái: " Lái xe đến bệnh viện, nhờ Lý Hưng Kiệt giúp đăng ký!"

Từ Y Y kéo cổ áo Giang Hàn: "Đừng, không thể đến bệnh viện. "

Có thể là lúc trước đau, Từ Y Y cổ họng có chút khàn khàn, nói ra lời tựa như làm nũng vậy.

Trái tim Giang Hàn không khống chế được ngứa thêm một chút.

Từ Y Y không nhận ra sự khác thường của Giang Hàn, tiếp tục nói: " Bây giờ chúng ta từ tổ chương trình đi ra, trực tiếp đến bệnh viện, sợ là sẽ có... "

Giang Hàn ra vẻ lãnh đạm gật đầu: "Ừm, tôi biết rồi, là tôi suy nghĩ không chu đáo. "

Tiểu Ngô : "... "

Tổng giám đốc nhà mình thế nhưng còn có thể nhận sai, xem ra sau này phải lấy lòng cô Từ.

Trong phòng nghỉ, Giang Hàn nhận lấy thuốc Tiểu Ngô đưa tới, thờ ơ nhìn Tiểu Ngô một cái.

Tiểu Ngô: "..."

Hàn ca, em biết rồi, em đi, không làm phiền anh trong tình yêu.

Giang Hàn đặt thuốc ở trong lòng bàn tay che nóng, " Tư liệu đen là Giang Ninh thả ra."

Từ Y Y gật đầu: " Trước mắt xem ra, là như vậy, ... AAA.."

Giang Hàn thừa dịp Từ Y Y không đem sự chú ý đặt lên đầu gối, đem thuốc đắp lên.

Giang Hàn : " Tôi ...... Tôi sẽ nhẹ nhàng hơn."

Thật ra Giang Hàn đã rất nhẹ, chỉ là Từ Y Y sợ đau.

Từ Y Y : " ... Không, tôi thực sự có thể chịu được."

Giang Hàn tim đập thình thịch: " Nếu không tôi giúp em bôi, nếu không em cứ như vậy đi ra."

Từ Y Y: "Được rồi, khi nào anh bôi thuốc thì nói tôi một tiếng, nếu không tôi không có sự chuẩn bị."

Giang Hàn cười cười, " Không cần nhẫn nhịn."

Nói xong lại nói thêm một câu, "Ở chỗ tôi."

Từ Y Y: " Cho nên Ôn Đình Đình nhất định là người tham gia, hơn nữa trước đó tôi đã tiến hành thôi miên Ngô Khả một lần."

Từ Y Y nhìn chằm chằm tay Giang Hàn bôi thuốc, nuốt nước miếng, " Ngô Khả nói là Ôn Đình Đình hại chết tôi."

Trong mắt Giang Hàn hiện lên một tia đau lòng: " Đừng sợ, tôi nhẹ một chút."

"Ừm, trước đây tôi cũng tra được trên đầu Ôn Đình Đình, chỉ là cái đuôi của cô ta giấu rất tốt, vẫn không tìm được nhược điểm."

Từ Y Y: " Nhưng tại sao anh lại điều tra nguyên nhân cái chết của tôi? "

Giang Hàn: " Sau cùng vấn là một đối tác cũ, tôi cũng không nỡ để em chết oan, hơn nữa tôi nhớ emcó một vết bầm tím nhỏ trên đầu."

Từ Y Y vừa định đưa tay sờ, liền bị Giang Hàn nắm chặt tay: "Đừng đụng loạn, sẽ đau. "

Thanh âm Giang Hàn trầm thấp lại ôn nhu, ngay cả Từ Y Y cũng không phát hiện ra, hình như mình đã không chống cự được sự đụng chạm của Giang Hàn nữa.

---

Trong phòng nghỉ, Giang Ninh bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.

Kết nối điện thoại, bên trong truyền đến là giọng nói say ngắt của Ngô Khả: " Cô mau lại đây, để lão tử hảo hảo sủng ái ngươi..."

Giang Ninh có chút ghê tởm, nhưng lại không dám cúp điện thoại, dù sao mình cũng đã từng nhìn thấy thủ đoạn của Ngô Khả.

Huống hồ hiện tại mình còn cần Ngô Khả bạo ra tin tức đen của Từ Y Y.

"Ây yo, anh đang ở đâu? Em sẽ đi tìm anh." Giang Ninh khó khăn đứng lên, từ từ đi về phía trước.

"Yo, đi đâu vậy?"

Phía sau bất thình lình truyền đến một thanh âm, Giang Ninh sống lưng lạnh một cái, chậm rãi quay đầu lại liền nhìn thấy con ngươi lạnh lẽo của Từ Y Y.

31/12/2021_Sy

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net