full moon

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

'Phải làm sao đây?'

Daniel thì thầm, đôi mắt đỏ ngầu dán chặt lên trần nhà. Em không ngủ được. Đã được ba đêm trăng tròn - tức bảy mươi hai tiếng em không thể chợp mắt. Daniel gỡ tấm chăn quấn quanh mình và người bên cạnh, nhẹ nhàng đặt hai chân xuống sàn gỗ kẽo kẹt.

Seongwoo để ý, dạo đây cứ tầm hai giờ sáng, à không thật ra đúng hai giờ sáng (mức độ chênh lệch vẫn là rất ít) Daniel hay rời khỏi phòng ngủ. Sau đó đúng mười hai phút em sẽ quay lại nằm lên giường. Seongwoo biết em không ngủ, vì em thường tạo tiếng động mỗi khi em chợp mắt.

Seongwoo lần này theo sau em, đôi mắt khẽ quan sát em qua khe cửa hé mở. Daniel uống ực một ngụm nước thật to, thốc cả bốn viên thuốc xuống cuống họng, rồi đau đớn chống tay lên tủ đồ ngay đó, khuỵu xuống. Seongwoo có thể nghe tiếng thút thít của em - tiếng khóc vỡ vụn của em.

'Daniel.'

Daniel quay đầu, hướng đôi mắt đáng sợ nhìn anh. Chúng đỏ ngầu. Con ngươi của Daniel sẫm màu và to hơn trước. Daniel đang nhìn chằm chằm anh.

'Daniel..'

Giọng nói của Seongwoo nghẹn lại, nhẹ nhàng bước đến gần em.

'Không sao đâu Dani..'

Seongwoo tiến một bước, Daniel liền lùi hai bước, lùi đến khi bước chân cuối cùng của Daniel dồn em vào góc tường. Seongwoo đưa tay lên, Daniel liền tránh né, lấy hai tay mình ôm mặt mà nức nở.

'Em ổn chứ..'

Chết tiệt Seongwoo! Thằng điên này dĩ nhiên em ấy không ổn. Cơ mà Seongwoo cũng chẳng biết phải nói gì.

'Thuốc của em..'

'Seongwoo.'

'Em nghĩ em ổn..'

'Daniel.'

'Em khó ngủ. Đó chỉ là thuốc an thần thôi.'

'Daniel!!!'

Seongwoo chộp lấy lọ thuốc, cái này, một trăm phần trăm không phải là thuốc an thần.

'Nói anh nghe..'

Khuôn mặt xinh đẹp tiều tụy ướt đẫm lệ, em bíu lấy vạt áo của Seongwoo đổ sụp xuống sàn nhà lạnh ngắt.

'Em..xin lỗi..'

Seongwoo ôm em vào lòng, bàn tay nắm chặt lấy những ngón tay lạnh ngắt của em. Đọng một ít trên móng tay của em, Seongwoo thấy có một chấm đỏ. Đưa tay lên quẹt, anh cảm thấy một mùi không dễ chịu cho lắm xộc thẳng vào mũi.

'Daniel.'

Daniel khóc lớn hơn, vùi mặt vào cổ Seongwoo thì thầm.

'Em xin lỗi..em không biết vì sao mình lại làm thế...em không muốn anh lo lắng...em xin..lỗi'

Sau khi đặt Daniel lên giường, quấn quanh em những lớp chăn bông ấm và một nụ hôn trên trán, Seongwoo lặng lẽ rời phòng.

Anh nắm tay con người kia, quấn lại bằng vải lanh, để cô ta nằm gọn trong túi ni lông màu đen, sau đó mở tủ đông đặt vào.

'Xin lỗi..'

Ba tháng một lần, mỗi khi trăng tròn, 'Daniel' sẽ đem về một người.


--
thật sự...chúng không ổn một tí nào...thật lòng luôn...toi phải làm sao đây ㅠㅠ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net