Chương 31

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ba người bước ra khỏi xe bus, cơn gió thổi lùa qua mang đến cái lạnh khiến Daniel rợn người. Trời bắt đầu giao mùa, những cơn gió với cường độ ngày càng lạnh hơn những ánh nắng không còn chói chang như trước.

Jisung đi cạnh Daniel, dường cái lạnh từ cơn gió lúc nãy khiến Jisung cảm nhận được, cậu nghĩ mình nên nói gì đó để làm xua tan không khí này.

"Daniel, hôm trước cậu và SeongWoo cùng nhau đi câu cá à."

"Đúng vậy, tớ nghĩ cậu bận về buổi thuyết trình nên không nói với cậu."

"Hôm đó tớ bận thật, mà cậu và cậu ấy đi cùng nhau có chuyện gì vui không ?"

Daniel thở dài, cậu nghĩ ngay đến hôm đó thật sự rất nhàm chán và vô vị ngoài việc được SeongWoo nấu ăn cho cậu thì còn lại cái việc khác chả có gì hay ho.

"Chán chết, chỉ ngồi một chỗ mà đợi, chả hợp với tớ tí nào."

Jisung cười, vốn dĩ cái nơi yên tĩnh đó chắc chắn sẽ không hợp với con người hiếu động như Daniel, cậu ấy mà làm sao có thể kiên trì ngồi yên một chỗ được, làm như thế chả khác nào giam lỏng cậu ấy.

"Không nói tớ cũng biết, cậu làm sao có thể hợp với nơi yên tĩnh như vậy. Có phải cậu quậy phá đến SeongWoo lắm phải không ?"

"Tuy có nhàm chán nhưng tớ cũng câu được rất nhiều cá đấy, không có thời gian đâu mà làm những chuyện đó."

Jisung thấy vẻ mặt nói dối không chớp mắt của
Daniel, thật sự rất buồn cười, Jisung này là ai chứ bạn thân cậu ta đấy không lẽ những chuyện vô lí như vậy lại tin cậu ấy, Daniel không bao giờ ngoan ngoãn đến thế đâu.

"Có thật không ? Hay là chỗ cá đó của SeongWoo, Daniel à trình độ nói dối của cậu lại bước lên tầm cao mới rồi."

Daniel bị bắt trúng tim đen nên xấu hổ không đáp lại mà quay sang chỗ khác. SeongWoo đi sau nhìn gương mặt quả đào đó lại thấy rất đáng yêu, hắn ước gì có thể đặt môi lên đó một lần nữa. SeongWoo bước tiến lên hai người lên tiếng biện minh cho Daniel.

"Cá là do tôi câu, nhưng đồ của tôi cũng là đồ của Daniel, đúng không Niel ?"

SeongWoo vừa nói vừa khoác tay lên vai Daniel, nghe được lời của SeongWoo cậu lại càng xấu hổ, cái gì mà đồ cậu cũng là đồ của tôi chứ, nói kiểu như cả hai đang sống cùng nhau vậy, SeongWoo quả thật ngày càng dày mặt.

Daniel nhớ ra một chuyện mà chưa nói với họ, có lẽ đây là cách để cho họ quên đi chuyện lúc nãy.

"Hôm nay mẹ tớ mời hai cậu đến nhà ăn cơm đấy."

SeongWoo ngạc nhiên.

"Dịp gì ?"

"Hôm trước cậu cho mẹ tớ cá, mẹ tớ muốn mời cậu đến ăn cơm. Còn Jisung thì chắc đang nhớ đến đồ ăn của mẹ tớ nhỉ ?"

Jisung không suy nghĩ mà gật đầu đồng ý, từ khi chuyển đến cậu chưa bao giờ đến nhà Daniel, cũng đã lâu lắm rồi cậu chưa được ăn lại đồ ăn của mẹ Kang.

"Được chứ."

Daniel biết trước câu trả lời của Jisung nên cũng không quan tâm, người Daniel để ý đến là SeongWoo, cậu quay về sau hỏi hắn.

"SeongWoo thì sao, cậu đến không ?"

"Được ăn một bữa miễn phí sao lại từ chối được."

"Vậy thì mau đi thôi mẹ tớ đang đợi đấy."




Cả ba về đến nhà, Daniel mở cửa đi vào hai người kia đi theo sau cậu, vừa vào nhà mẹ Kang từ trong bếp đi ra niềm nở đón tiếp bọn họ.

"Mấy đứa đến rồi à, mau đi vào ăn cơm, cô đã chuẩn bị hết rồi chỉ còn đợi mấy đứa về thôi đấy."

Jisung vui vẻ đã lâu rồi không được gặp mẹ Kang, nụ cười trên môi bà ấy vẫn như ngày nào vẫn rạng rỡ như vậy khiến cho người khác cảm thấy gần gũi, có lẽ Daniel có được nụ cười đó là từ mẹ cậu.

"Cháu chào cô, đã lâu không được gặp cô vẫn trẻ đẹp như ngày nào."

"Thằng nhóc này ngày càng dẻo miệng. Mấy đứa mau vào ăn đi, đồ ăn sẽ nguội mất."

Cả ba ngồi vào bàn ăn, Jisung ngồi đối diện Daniel, SeongWoo thì lúc nào cũng tự động ngồi cạnh Daniel như một thói quen. Jisung không màng đến những thứ xung quanh mà tập trung vào những món ăn trên bàn rồi liên tục dùng đũa gấp thức ăn. SeongWoo vẫn từ tốn ăn, Daniel cạnh bên có vẻ ngượng ngùng, không hiểu sao cậu lại thế ngại khi SeongWoo ngồi cạnh, lần trước ở nhà hắn cậu không quan tâm đến việc hắn có ở đó hay không mà liên tục xử lí sạch tất cả, nhưng hôm nay hắn ngồi cạnh cậu, cậu lại có cảm giác ngại ngùng thế này, nhà cậu và nhà hắn cũng giống nhau thôi chứ, Daniel ăn cứ như không, tay cầm đũa mà tâm trí để ở nơi nào đó.

Mẹ Kang đi đến ngồi cạnh Jisung, thấy cậu ăn ngon như vậy bà cũng cảm thấy vui vẻ.

"Có ngon không Jisung."

Jisung vừa nhai vừa ngẩng đầu lên tươi cười, đã lâu không được ăn những món ngon như vậy, hôm nay được mời đến cậu phải ăn cho nhiều vào để bù đắp cho những ngày trước .

"Đồ ăn do cô nấu không chê vào đâu được."

"Vậy cháu ăn nhiều vào nhé."

Mẹ Kang mặc vui vẻ quay sang nhìn SeongWoo, thằng nhóc này vẫn như ngày trước vẫn từ tốn, chính chắn như thế.

"SeongWoo cháu ăn có ngon không ?"

SeongWoo ngẩng lên nhìn mẹ Kang trao lại bằng một nụ cười.

"Ngon lắm ạ."

"Cảm ơn cháu lần trước đã biếu cho cô cá, rồi còn đưa Daniel về nhà cho nó ăn trực, quả là phiền cháu quá."

SeongWoo cười khách sáo.

"Có gì đâu ạ, cá nhiều nên cháu nhờ cô giữ dùm một nửa. Cháu ở một mình cũng buồn nên có cậu ấy cũng vui hơn, Daniel rất ngoan không có làm phiền cháu."

Mẹ Kang cười hài lòng, SeongWoo bây giờ đã chuyển đến cạnh nhà bà, có thể từ nay con trai bà và SeongWoo lại càng thân thiết hơn, có SeongWoo bên cạnh Daniel chắc chắn bà sẽ không lo lắng điều gì nữa.

Daniel bên cạnh cứ lén nhìn sang SeongWoo, SeongWoo đôi lúc lại đưa mắt về cậu, hai ánh mắt chạm vào nhau khiến Daniel ngại ngùng đỏ mặt, SeongWoo nhìn cậu mà cười rất muốn dùng tay chạm đến gương mặt nó nhưng có lẽ bây giờ sẽ không thích hợp.

Ăn xong bữa cơm, Jisung tạm biệt ra về trước vì lý do bận việc, SeongWoo ở lại giúp mẹ Kang dọn dẹp, Daniel vẫn như hôm trước ở phòng khách ngồi trên sofa thoải mái xem tivi không quan tâm đến việc trong bếp.

SeongWoo quả thật là một chàng trai hoàn hảo, chuyện gì cũng có thể làm, mẹ Kang thật sự rất thích thằng nhóc này, biết lấy lòng người khác, ăn nói thì chững chạc. Bà nghĩ nếu như mình có con gái bằng mọi giá phải gả cho SeongWoo này, SeongWoo có lẽ được nhiều người theo đuổi không bù cho con trai bà chỉ biết bày bừa như một đứa trẻ chắc cả đời không ai thèm quan tâm đến. Nếu có thang điểm SeongWoo chắc chắn sẽ đạt điểm mười, con trai bà không quá điểm ba.

Phụ dọn dẹp xong SeongWoo từ giã ra về, Daniel tiễn cậu ra cửa. Ra đến cửa SeongWoo kéo tay Daniel ra bên ngoài, không ngần ngại mà ôm cậu một cái, từ nãy đến giờ  SeongWoo đã kiềm chế rất lâu giờ cũng phải thoải mái được một chút chứ. Daniel chết lặng không kịp phản ứng mà để SeongWoo đem vào lòng.

Daniel tỉnh táo lại đẩy SeongWoo ra xa, vẻ mặt tức giận nhìn hắn.

"Cậu làm gì thế ?"

SeongWoo thản nhiên trả lời.

"Tôi cần thêm năng lượng nên tôi nhờ cậu nạp giúp."

"Đồ điên."

"Vào nhà đi, tôi về đây."

"Không tiễn."

Daniel đi vào nhà, tim vẫn còn đập mạnh, cái tên này càng điên thật rồi càng lúc lại càng làm những chuyện không đâu, quả thật là hù doạ người khác. Daniel mặt thẩn thờ đi vào phòng, chỉ mới vài phút mà sắc mặt lại đổi như thế mẹ Kang lo lắng hỏi.

"Con sao thế ?"

"Con chỉ đang suy nghĩ một chuyện thôi."

Daniel bước vào phòng đóng cửa lại, nằm dài ra giường, chuyện lúc nãy cứ mãi trong đầu cậu, rốt cậu SeongWoo có ý gì, bạn bè bình thường có thể ôm nhau như thế sao, hay là hắn có ý gì với cậu, từ trước đến giờ SeongWoo thật khó hiểu cậu không bao giờ hiểu được ý hắn, hắn chỉ giỏi làm cậu lo lắng, Daniel tức giận miệng lẩm bẩm.

"Cái tên Ong SeongWoo đáng ghét."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#ongniel