HEY

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi Daniel bước vào căn hộ, hắn nhận thấy sự hiện diện của Ong Seongwoo ngay trước cả khi bật đèn lên và thấy anh ấy ở đó, ngồi trên bàn, đong đưa chân một cách vô tư như một đứa trẻ đang chán, ngâm nga một giai điệu hắn không nhận ra. Daniel thở dài và cố ý tránh nhìn vào mắt anh và lách qua Seongwoo trên lối đi tới bồn rửa để rửa tay .

"Cuối cùng cũng đã về!" Seongwoo rên rỉ. "Em có biết là anh đã chán như thế nào không? Và anh khá chắc là có con gì chết trong phòng tắm của em đó. Mùi hôi không chịu được. Em đã ăn sáng bằng cái gì mà lại để một thứ như thế dưới đó vậy? Nghiêm túc đấy, em không ngửi thấy à?"

Daniel không trả lời và thản nhiên chùi tay trước khi mở tủ lạnh và lấy ra một chai bia.

"Không, anh không uống, nhưng cảm ơn vì đã chia sẻ," Seongwoo thì thầm , cố giấu sự thất vọng trong giọng nói của mình. "Dù sao thì... Này, hôm nay thế nào? Có ăn cái gì đó đáng-để-nhắc-tới không? Quấy rối ai đó với những chiêu tán tỉnh hiệu quả một cách bất bình thường? Hoặc là quậy phá những cặp đôi đang đi trên đường mà em muốn làm nhảm về nó? Bất cứ thứ gì?"

Daniel xoa thái dương và lấy ra thêm một lon bia trước khi đóng tủ lạnh lại và hướng về phía phòng ngủ .

"Em không thể lờ anh mãi được, Niel!" , hắn nghe giọng nói vọng qua cánh cửa đã đóng.

Ồ, hắn có thể chứ. Và hắn hoàn toàn cố tình làm vậy.

______________________

Trước khi Seongwoo quyết định "ghé chơi", vì chẳng có từ nào miêu tả nào tốt hơn nữa, ở chổ của hắn, Daniel đã không gặp anh trong 2 tuần . Họ đã trải qua những thứ đặc biệt với nhau trong một thời gian , điều mà còn hơn cả tốt ấy, với nhiều sex và pizza, và nó kết thúc . Một cách đột ngột? Hẳn rồi. Trong nước mắt? Cá chắc. Nhưng chẳng có gì sai cả, những thứ như thế xảy ra với bất kì ai . Đặc biệt là với Daniel.

Cho nên hắn đã tiếp tục sống , bởi vì hắn đã quá quen với những tình huống này . Hắn đã vượt qua như một tay lão làng và đó là lí do mà hắn không gục ngã. Hắn sẽ không trả lời lại – hắn tốt hơn thế này, mạnh mẽ hơn . Cho dù Seongwoo có nói với hắn điều gì đi chăng nữa, ngày qua ngày, Daniel cũng sẽ chỉ uống thêm bia trong im lặng .

"Dạo gần đây em có thăm mẹ anh không? Bà có lẽ nhớ em lắm. Em là người duy nhất thực sự thích món thịt viên của bà. Bà ấy rất thích em, em biết chứ?"

"Em có biết rằng Woojin có một con chó không? Dĩ nhiên là em biết, với cái cách mà hai người cứ lén lút sau lưng bọn anh với thứ brồ măng bí mật của hai người. Sao em không nói anh biết? Anh đã có thể chọc cậu ta về nó vài tháng rồi!"

"Anh nhớ cái cách mà em từng nhìn anh. Em không còn nhìn anh như thế nữa. Em thậm chí còn không thèm nhìn anh. Em muốn anh làm gì? Rời đi? Đó là điều em muốn sao? Anh không thể tin em được. Anh bỏ đi trong khoảng 2 tuần, và nhìn em kìa . Em là một mớ hỗn độn. Còn hỗn độn hơn bình thường nữa. Lần cuối mà em bỏ vào bụng một thứ gì đó ngoài bia là từ khi nào? Niel, nhìn anh này. Chết tiệt, nhìn anh này!"

" Em giận vì anh đã quay lại à?"

_______________________

Daniel cuối cùng cũng đã bỏ cuộc sau một tuần ....như thế. Vì sự hiện diện liên tục của Seongwoo, sự quyết tâm không nhượng bộ vào ban ngày và những tiếng nấc lặng lẽ trong đêm .

"Hey", Seongwoo lẩm bẩm mà không có nhiều kì vọng cho lắm, đó là một việc mà anh làm mỗi ngày, chào Daniel khi hắn trở về nhà.

"Hey."

Daniel nhìn gương mặt của Seongwoo bừng lên như một cây thông Giáng sinh chết tiệt và hắn nhăn mặt . Sự thật thì, điều đó đáng lẽ là không xảy ra . Hắn không hề biết điều gì đã làm mình trả lời nhưng hắn đã làm thế và đã quá muộn để có thể làm lại . Hắn sẽ ghét bản thân mình vì điều đó sau này.

Seongwoo trượt khỏi cái bàn với một nụ cười hạnh phúc đến kinh tởm và với tay về phía Daniel, chỉ để dừng lại nửa chừng, như nhận ra rằng bây giờ anh không thể làm thế, và co nắm đấm lại trước khi thả hai tay xuống bên hông mình.

"Hey" , anh lặp lại, tìm kiếm một điều gì đó trên gương mặt của Daniel. Daniel thở dài và lắc đầu, với tay lấy bia như hắn vẫn làm hằng ngày, nhưng lần này hắn quay người lại và thấy Seongwoo cắn môi một cách lo lắng . Hắn muốn hỏi rằng liệu anh có muốn uống một chút không, nhưng thế thì quá yếu đuối và thảm hại , kể cả đối với hắn.

"Tại sao anh lại ở đây, Seongwoo? " Thay vào đó, hắn hỏi, Seongwoo chớp mắt một cách khó hiểu .

"Ý em là sao? Em là .... em biết đấy ." anh xoa đầu một cách bối rối. "Em là người duy nhất . Người duy nhất mà – em biết rồi đấy."

"Là em à. Thật tệ khi là anh."

___________________

Hắn nằm ngửa trên giường ,tay gác ngang mặt như thể điều đó sẽ làm cho Seongwoo đang cuộn tròn kế bên hắn biến mất . Hắn có thể cảm thấy ánh nhìn của anh trên hắn, chạm vào cơ thể hắn như anh đã từng làm . Cả hai thở dài một cách mệt mỏi gần như cùng lúc, nhưng họ đã ở quá xa cái mức cười khúc khích và nói thần chú đuổi tà rồi. Daniel thở dài lần nữa và nằm nghiêng qua một bên để đối mặt với Seongwoo. Anh hơi ngạc nhiên , cú hít vào nhẹ của anh là dấu hiệu cho điều đó, nhưng anh không phá vỡ việc giao tiếp bằng mắt; anh nhìn Daniel với miệng hình chữ O và lồng ngực phập phồng.

"Em muốn anh rời đi," Daniel nói.

"Em muốn anh ngủ trên ghế sofa nữa sao? Nhưng nó rất khó chịu, thôi nào!"

"Không, em muốn anh rời khỏi nhà em. Em . Em muốn anh để em một mình ."

Seongwoo cau mày theo cái cách dễ thương đó của anh, và lồng ngực Daniel bắt đầu nhói lên .

"Nhưng tại sao chứ?"

"Không có anh em đã đủ điên rồi. Chỉ đi đi ."

Hắn quay qua phía ngược lại và nhắm mắt, cầu nguyện rằng giấc ngủ sẽ tới.

_______________________

"Anh vẫn còn ở đây ." Seongwoo đang ngồi trên quầy bếp , tay và chân bắt chéo, phụng phịu. "Anh không đi đâu hết "

Daniel đã thở dài quá nhiều trong những ngày này. Nhưng hắn đã kiệt sức và hắn không hề có chút ý chí nào để phản kháng ước muốn thở dài hay bất cứ thứ gì khác liên quan. Seongwoo đã đúng, hắn là một mớ hỗn độn . Nhưng sự hiện diện của anh không hề giúp ích. Daniel khịt mũi và mở tủ lạnh. Nó trống rỗng một cách không đáng ngạc nhiên. Hắn lầm bầm chửi thề và bắt đầu kiểm tra túi để tìm tiền.

Seongwoo hắng giọng, rõ ràng là thất vọng vì lại bị lờ đi. Daniel nhìn anh một cách miễn cưỡng và cười cay đắng.

"Được thôi. Em sẽ đi vậy. Em đã quá mệt mỏi vì chuyện này rồi, Seongwoo, em thực sự rất mệt. Em không thể để anh ở đây, nó quá đau. Nếu chuyện đó biến em thành một thằng hèn hay loại cặn bã gì đó, thì cứ cho là vậy đi. Nhưng em không thể chịu đựng được nữa. Nếu anh muốn ở lại, em sẽ đi"

"Anh sẽ đi theo em."

"Không, anh sẽ không đi theo em. Seoul là thành phố của anh và cả hai đều biết là anh sẽ không rời bỏ nó, cho dù anh có cô đơn đến mức nào ."

Seongwoo nghiến răng và siết chặt cạnh bếp, từ chối nhìn Daniel. Daniel đã không trông chờ nước mắt trong mắt anh. Sự tức giận, có thể. Sự tuyệt vọng, có lẽ . Nhưng thứ mà hắn nhìn thấy, khi Seongwoo cuối cùng cũng ngẩng đầu lên và nhìn Daniel, là sự chấp nhận . Sự thấu hiểu . Sự cho phép . Hắn mỉm cười với chính mình và ra ngoài để đến cửa hàng.

_______________________

Daniel đóng gói đồ đạc với Seongwoo chờn vờn xung quanh, nghịch trái banh dưới chân với cánh tay chắp sau lưng . Không ai nói gì kể từ buổi sáng, kể cả Seongwoo, người đã dành cả đêm trước đó để xin lỗi Daniel, tưởng rằng hắn đã ngủ.

"Em đã gặp mẹ anh hôm nay" Daniel bất giác nói đột ngột.

"Vậy ư?" Seongwoo nghe có vẻ chán nản và cay đắng nhưng một cách nào đó, cũng hơi thích thú, "Bà ấy thế nào ? "

"Già."

Seongwoo ngân nga trong khi Daniel kiểm tra tủ xem hắn có thể để sót cái gì đó không. Khi chắc chắn rằng hắn đã sẵn sàng để đi, hắn nhìn Seongwoo.

"Em nói bà ấy rằng em sắp đi và bà đã đánh lên đầu em. Không phải vì em đã không thăm bà ấy kể từ khi- Bà ấy giận vì em đã không nói bà sớm hơn. Bà ấy muốn chuẩn bị cho em một chút đồ ăn. Bà ấy thực sự là một cô gái vàng, người đàn bà đó."

Gương mặt của Seongwoo là một bức tranh lẫn lộn cảm xúc, của nỗi đau và niềm vui, sự nhẹ nhõm và hi vọng . "Đừng khóc nữa, đồ ngốc. " Anh nói trong khi cười nghẹn ngào.

Daniel gật đầu và quẹt gương mặt của hắn . "Bà ấy đã để những bông hoa rất đẹp lên mộ của anh."

---------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net