[Drabble] [OngNiel] [GẶP GỠ]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trời về đêm càng se lạnh, hơi nước trong không khí tụ lại thành sương. Lát sau, không biết mây đen từ đâu kéo đến, lộp độp rồi ào xuống một trận mưa. Dưới góc mái hiên nhà cũ kỹ, có một thùng carton ai đó bỏ quên, vang lên những tiếng kêu non nớt.

"Niel à, xin lỗi vì đã không nuôi được mày. Mày sẽ gặp chủ tốt thôi. Niel à, tha thứ cho tao."

"Ẳng ẳng!!!"

Không biết đây đã là lần bao nhiêu, Daniel giật mình mở to mắt kiếm tìm người chủ cũ. Niel vẫn nhớ cảm giác lần đầu tiên tiếp xúc với thế giới bên ngoài với đôi tay ấm áp của Jae Hwan cùng những cử chỉ âu yếm của mẹ.

..................................................

"Chào mừng nhóc, Niel! Tao sẽ gọi mày là Niel nhé! Daniel!"

Niềm vui vốn chẳng bao lâu, hai tuần sau Kim Jae Hwan đến ngày lấy vợ. Vợ cậu là một người chẳng ưa gì chó mèo, ngay từ lúc gặp hai mẹ con nhà Niel đã tỏ ra cáu bẳn. Kim Jae Hwan không biết làm sao thế là lại đem cho hai chú chó. Mẹ Niel ngay lập tức được nhận nuôi. Nhưng Niel thì bé quá, hơn nữa cũng chưa kịp cai sữa, có nhận nuôi cũng sẽ ốm yếu mà nhanh chết. Jae Hwan nài nỉ người ta, cơ mà không lâu sau khi lớn một chút, Niel tiếp tục bị cho đi.

- Ẳng~

Niel kêu lên buồn bã, rúc mình trong thùng carton giương đôi mắt ngắm nhìn mưa rơi. Tiếng kêu nhỏ bé bị át đi trong gió.

"Mẹ, Niel nhớ mẹ! Cậu chủ, Niel nhớ cậu chủ mà!"

Sấm vang rền trời, cún Niel sợ hãi chui tọt vào thùng trốn. Chợt nghe có tiếng bước chân bên ngoài mới dùng cái chân cún đẩy nhẹ ngó ra coi.

- Meo???

Cún Niel ngước lên. Một chú mèo đen đang giương mắt nhìn. Dưới ánh sáng của những vệt chớp, Niel chỉ thấy mắt anh ấy sáng trưng như đèn pha, thêm khung cảnh quỷ dị xung quanh cùng tiếng gió rít bên ngoài. Mẹ ơi, không phải Niel đang gặp quỷ đấy chứ?

- Nhóc, sao lại ở đây?

Mèo đen cất tiếng hỏi, giọng lãnh cảm vô cùng.

- Em... Em không có nhà!

- Bị bỏ rồi?

- Vâng... Nhưng cậu chủ Jae Hwan sẽ nhanh đến đón Niel về thôi! Niel tin vậy!

- Ngu ngốc!

Mèo đen gằng lên từng tiếng làm Niel run phát khóc.

- Đừng bao giờ tin lũ con người!

Mưa ngày một to hơn. Gió mạnh lay gãy cành cây vướng lên mái hiên một tiếng đanh thép. Niel sợ hãi dùng hai chân cún ôm đầu dụi vào mớ vải trong thùng, chổng nguyên cái mông ra ngoài.

Chỉ thấy mèo kia chợt nói.

- Mày đi theo anh!

Niel khẽ hé mắt nhìn.

- Nhanh!

Đoạn hai con vật nối đuôi nhau chạy trối chết trong mưa. Niel cảm thấy mệt quá, lần đầu tiên mới vận động mạnh như vậy.

- Mau, không là bão cuốn trôi cả lũ!

Đoạn, mèo đen tót nhanh lên thành tường rồi phóng vút lên mái nhà.

- Anh! Niel không có leo được!

- Lũ cún phiền thật!

Mèo đen lại phi xuống. Cái thân thể nhỏ bé thoăn thoắt trong mưa dẫn đường cho Niel chui tọt vào lỗ hổng trên tường. Niel nhìn không dứt mắt. Oa, thân thủ thật phi phàm nha!

Mèo đen dẫn cún Niel vào căn nhà nhỏ bỏ hoang nơi cuối phố. Lắc lắc cho ráo bớt nước trên người, đoạn, bới bới trong đống rơm ra miếng cá khô đã sỉn màu hôi mốc.

- Ăn tạm đi, có bây nhiêu đó thôi. Cấm chê!

Niel lắc đầu nguầy nguậy. Niel không có chê. Bị bỏ rơi gần cả tuần nay, Niel vừa lạnh vừa đói. Đã bao ngày mệt đến lả người nay thấy đồ ăn, vui còn không kịp.

Niel ăn mãi, ăn mãi, nhai rạo rạo một hồi cũng hết miếng cá khô dai nhách. Đoạn, nhớ ra điều gì, nhóc khẽ khều anh mèo đen.

- Ủa rồi anh ăn gì?

- Nhóc ăn xong rồi còn hỏi hả?

Thôi chết! Niel vô ý quá. Mẹ đã dặn ăn phải ngó trước nhìn sau, hì hục ăn rất là bất lịch sự. Cơ mà... Niel bối rối dùng chân gãi gãi đầu, chân thì ngắn một khúc với không tới, nhìn thế nào cũng thật vừa buồn cười vừa đáng yêu.

- A!?

Niel dí mỏ ịn ịn lên môi anh mèo đen, còn cố lấy sức mà lăn qua lăn lại lăn thật đều. Mèo đen bị hù cho một phát, nhất thời đơ cứng người xong theo phản xạ bật móng tát cái bép.

- Ẳng ẳng! Đau em!

- Làm cái gì thế hả???

- Mép em còn dính chút hương cá, nên là em muốn chia sẻ cho anh. Niel sợ anh đói!

- Cún thúi!

Mèo đen phát tiết xù lông, hai mắt dữ dằn nhìn cún Niel, bốn chân bật cả móng tưởng chừng muốn đánh nhau đến nơi. Niel khóc thét. Mẹ ơi, anh mèo đen đáng sợ quá!

.........................................................

Đêm giông bão cũng qua. Trời bắt đầu dịu lại. Mặc dù mưa đã ngớt nhưng không khí vẫn đậm mùi sương.

Lạnh!

Niel ỉn ỉn cái mông tròn tròn, nhóc rúc vào cục lông sát bên. Siêu ấm luôn.

Niel mở mắt nhìn. Lúc này anh mèo đen vẫn còn đang ngủ. Trông anh ấy lúc ngủ nhìn bình yên ghê. Dáng vẻ có chút lãnh khốc bất cần, cơ mà nhìn thế nào cũng thật giống soái miêu.

Mèo đen thở nhè nhẹ, gừ khẽ. Hai hàng ria nhẹ đung đưa. Và điều đó kích thích trí tò mò của Niel.

Niel nhanh chân xáp lại, khều khều ria anh mèo. Mèo đen đang ngủ cảm thấy có chút phiền, xoay đầu quay đi. Niel lại thấy tảng lông đầu anh mèo bị bết do nước mưa, nhất thời không kiềm được mà dùng một chân đè xuống liếm láp.

Bép!

- Ẳng!

Niel ôm má nhìn anh mèo uỷ khuất. Anh mèo thiệt dữ, anh mèo thiệt bạo lực, Niel chỉ muốn giúp anh liếm lông thôi mà.

Mèo đen giật giật khoé miệng, lẩm bẩm tự rủa chính mình sao lại đi tha cái cục nợ to gấp hai lần anh này về.

- Seong Woo!

- Dạ?

- Anh mày tên Seong Woo! Còn nữa, từ giờ cấm tuyệt mấy hành động đáng xấu hổ ấy đi, không là anh hoạn mày mãi đến kiếp sau khỏi lấy vợ đẻ con!

Niel nghiêng đầu nhìn hai má anh Seong Woo đang đỏ lên. Kỳ thực nhóc còn quá nhỏ để hiểu rõ những điều anh Seong Woo nói. Nhưng những ngày tháng năm sau đó, khi nhóc hiểu được cũng là lúc anh Seong Woo ngầu lòi của nhóc gặp hạn.

Cái hạn trời ơi từ trên trời rơi xuống. Rằng vì ngày mưa năm ấy mèo đen Seong Woo vì một chút nghĩa hiệp giơ chân cứu con cún thúi - sau này mới biết là con Samoyed to oành - Daniel mà giờ anh liên tục bị nó áp chế.

Vui nó đè anh ra liếm láp. Buồn nó cũng đè anh ra ôm chặt khừ. Có tát cũng vô dụng, móng mèo không đủ nhọn để xuyên qua lớp lông dày như lớp mỡ của nó. Chỉ biết méo méo phản kháng chút đỉnh rồi nằm yên phận. Riết rồi vô tình hữu ý trở thành mèo của nó luôn.

Thật ra mèo đen Seong Woo cũng muốn phản kháng lắm chứ. Nhưng một lần phản kháng lại bị nó lấy thân to như con gấu đè bẹp. Xong còn dùng cái chân ịn ịn lên đầu anh xoa xoa, mắt còn cong tít cười hề hề rõ là ngu si.

Rất lâu sau đó, người ta thấy trong xóm nhỏ có con Samoyed trắng muốt to đùng cõng một con mèo bé tẹo đen thui tung tăng khắp lối. Mặt bé mèo không cảm xúc cơ mà nhìn con cún kia rõ là đi đến đâu, hoa rơi hạnh phúc tới đó.

Cũng rất nhiều người hỏi nhận nuôi. Nhưng Samoyed Niel Niel lắc đầu nguầy nguậy. Vì Niel đã hứa rồi. Lần gặp nhau hôm đó, là mối kết duyên cho những hạnh phúc đơn thuần của hai đứa ngày sau.

Là chuyện về một chú cún bị bỏ rơi, một chú mèo không nhà.

"Mèo này, anh có muốn cùng em san sẻ một chút yêu thương không?"

______________________________

(END)

#OngNiel_Trà_Đào_Mật_Ong
#OngNiel #OngSeongWoo #KangDaniel

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC