Chap 2: Khu Rừng Trong Giấc Mơ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Sớm không mưa, muộn không mưa, ngay lúc này lại mưa.

Trên tuyến đường cao tốc đoạn, tạm thời không thể lưu thông, bọn họ đành phải tìm một con đường vòng khác để lái xe quay về. Kể cũng lạ, giờ đang là trung tuần tháng năm mà trời lại đổ mưa lớn đến vậy, sắc trời chuyển dần về xám, bốn bề đều bị màn mưa giăng phủ, tầm nhìn xa mỗi lúc một hạn chế, xem ra dự định hôm nay toàn bộ phải dẹp qua bên.

Hiện tại trên xe tổng cộng ba người.

Hoàng Mẫn Hiền và Daniel là đồng hương, là anh em "xã hội" thân thiết chơi với nhau từ thuở ở chuồng tắm mưa cho đến đại học. A Hoàn cũng thế, tên đầy đủ là Kim Tại Hoàn. Cậu ấy lên Seoul được 2 tuần vẫn chưa có chỗ trú nên ở tạm chỗ Mẫn Hiền. Gọi A Hoàn, kể cũng lạ trước giờ cậu ấy rất thú dzị vừa lười vừa bừa bộn khác hẳn với bạn cùng phòng hiện tại. Nhưng có lẽ vì khi ăn nhờ ở nhờ nên liền thay đổi 360 độ - Sẵn tiện mọi người đổi lên cách gọi. Để thích hợp hơn, thành A Hoàn* dưới tay Mẫn Hiền sai vặt ngày ngày dọn dẹp nấu nướng.

* A Hoàn: Cách gọi người hầu thời xưa.

Hai năm trước ba người chúng tôi cùng nhau mở một cửa hàng bán rau online mô hình nhỏ, huynh đệ đồng tâm, lại thêm thiên thời địa lợi, cùng kinh nghiệm ăn rau dày dặn như A Hoàn làm quân sư. Nhưng tiếc thay có vẻ mọi người vẫn chuộng kiểu đi chợ mua rau hơn là lướt Facebook chọn rau ship tận nhà. Haiz

Đó là lý do cả ba người bọn họ vẫn không phất lên thoát khỏi kiếp sinh viên ăn mỳ quanh năm. Hôm nay, lên kế hoạch đi dả ngoại một chuyến cho có ảnh mùa hè đăng lên Facebook như ai, mà chẳng ngờ chưa kịp bắt đầu đã gặp ngay một trận mưa như trút nước.

Hoàng Mẫn Hiền bèn đề xuất tìm tạm một nơi nào đó ven đường, đợi trời mưa tạnh sẽ đi tiếp. A Hoàn cũng cảm thấy đoạn đường này ổ gà lởm chởm rất khó đi, nếu cứ chạy xe tiếp không khéo lại xảy ra chuyện cũng không chừng.

Đi cả buổi chiều mới tìm được chỗ an toàn trú mưa, Daniel tranh thủ để ý xung quanh, thật kì lạ vẫn nằm trong thành phố nhưng nơi đây lại xuất hiện một khu rừng. Có vẻ gì đấy rất giống khu rừng mà mỗi đêm cậu vẫn luôn mơ thấy. Khiến cậu tò mò cứ nhìn về phía ấy.

Một lát con mưa dịu đi chỉ còn vài giọt tranh thủ rơi xuống mặt đất. Như có điều gì khiến Daniel mở cửa xe bước ra ngoài, bỏ mặc hai xác ngủ trong xe.

Thì bất chợt nghe thấy giọng nói quen thuộc gọi phía sau.

- Khương Nghĩa Kiện.

Cậu quay đầu trở lại – không có ai, chỉ là chiếc xe bọn họ vẫn sừng sững ở đó.

- Khương Nghĩa Kiện.

Lại có tiếng gọi, vậy đúng là không phải cậu nghe nhầm.

- Khương Nghĩa Kiện.

Lần này Daniel đã nghe rất rõ, tiếng gọi phát ra từ phía bên phải, chính là hướng vào khu rừng.

Cậu hơi ngẩn ngơ nhưng rồi không biết sao lại quyết định đi về phía đó, tiến theo con đường nhỏ đã được lập ra thành lối đi.

Cậu không còn nghe thấy có ai đó thì thầm cái tên đó nữa, nhưng phía trước cậu lại cứ văng vẳng một tiếng hét thất thanh, càng ngày càng rõ, tiếng hét sắc lạnh mà hun hút, bi thảm và thê lương đến rợn lòng người.

Càng vào sâu, cây cối càng âm u, cảm giác rùng rợn cũng ngày càng rõ nét. Đồng hồ chưa điểm 5 giờ đã có ánh trăng rực xuyên qua những kẽ lá, rọi thẳng xuống đủ chiếu sáng cho cảnh vật hai bên đường. Tiếng hét vừa sắc vừa lạnh như tiếng lưỡi dao bằng băng đá được cọ miết vào nhau lại dần chuyển thành tiếng rên, một tiếng rên rỉ thảm thiết và bi thương, nhưng vẫn mang màu sắc của sự ớn lạnh dằn vặt cào xé tận vết xước nơi trái tim con người.

Daniel hơi rùng người bởi sự ớn lạnh đó, cậu cẩn trọng bước từng bước chậm chạp và bỗng sững người đứng khựng lại một cách bất chợt. Tiếng rên đó... rõ ràng đang hiện hữu ở phía sau cậu, mà còn rất gần, cậu thậm chí còn cảm nhận được như có không khí lạnh buốt phả ra ngay sau gáy mình.

Tim Daniel phút chốc ngừng đập, nhưng ngay sau đó lại đập loạn xạ dồn dập như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Cậu thu hết can đảm, cắn chặt môi quay người về phía sau...Tiếng rên đã hoàn toàn im bặt, thay vào đó trên mặt đất lại xuất hiện một cô gái. Cô gái ngồi trên lớp lá khô, cúi mặt xuống đầu gối, mái tóc đen dày xõa rũ rượi che hoàn toàn gương mặt, cơ thể toát ra tia lạnh lẽo đáng sợ khiến cho Daniel bất giác lùi một bước về sau.

Bầu trời trăng sáng yên bình bỗng nhiên chớp lóe xẹt ngang, tim của Daniel cũng theo đó mà nhíu mạnh một cái. Trong tia chớp lóe sáng lên, cậu đã thấy cô gái ấy ngay trước mắt mình, gần hơn lại gần hơn. Một đôi mắt – đôi mắt trắng dã mang màu sắc ám ảnh kinh rợn, nó trợn to hết mức, như muốn rơi mất con ngươi, xung quanh nền đỏ đục ngầu loét sâu, chỗ đồng tử gằn lên tia đỏ sóng sánh.

Chỉ trong tích tắc nhưng Daniel giật thót mình lùi thêm mấy bước. Lớp tóc của cô gái như những con vật thân mềm dài ngoằn đen sọm trườn sang hai bên, để lộ ra thêm gương mặt khô khốc trắng bệch. Hai hốc mắt to tướng và sâu hoắm, máu đen đang không ngừng rỉ ra, rỉ xuống cằm rồi rơi trên mặt đất, tạo tiếng tanh tách như nước giọt rơi giữa một căn nhà hoang vắng im bặt.

Daniel kinh hãi đến mức đôi chân cũng trở nên bủn rủn không nghe theo, cứ bất giác lùi, lại lùi về sau.

Cô gái kia chống hai bàn tay xuống lớp lá trên mặt đất, dướn người bò về phía cậu, máu đen từ hốc mắt vẫn không ngừng rớt tong tỏng.

- Aaaaa...aaaaaaaa

____

Nom: Cảm ơn vì đã đọc đến đây ^^

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net