0

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vào thứ bảy, Seongwu rốt cuộc có thời gian tới bác sĩ tâm lý.

Nói thật, đã lâu anh không tới bệnh viện. Khi còn bé bị bốn vị bác sĩ cưỡng chế để chích thuốc, đau thương đã trải qua ấy vẫn rành rành trước mắt, bây giờ chỉ cần nhìn thấy áo khoác dài màu trắng liền cảm thấy sợ hãi.

Hơn nữa, băng ghế này cũng nhỏ quá đi, anh không thể không ngồi khép lại đầu gối giống với tư thế của các mẹ được.

Bác sĩ là một chàng trai trẻ tuổi, cười híp mắt, nhìn qua tính khí rất tốt, một bên cúi đầu xuống hồ sơ bệnh lý ghi chép gì đó, một bên hỏi anh: "Khó chịu chỗ nào sao?"

Seongwu đỡ đầu gối mình, khó khăn điều chỉnh tư thế ngồi một chút: "Phản ứng kiêng khem."

"Hắc, thật chuyên nghiệp." Bác sĩ thu lại nụ cười một chút, ngẩng đầu nhìn anh, "Rượu hay là thuốc lá?"

Seongwu yên lặng một giây: "Đều không phải."

Đối với ánh mắt có chút nghi hoặc của bác sĩ, anh bỗng khẩn trương.

"Bác sĩ, cậu có tin không?". Anh nói, "Đối với người cũng có thể có phản ứng kiêng khem."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC