3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thành thật mà nói, với tư cách là pháo hữu, Daniel chính là một ứng cử viên hoàn mỹ. Bình thường không dính người, nói chuyện làm việc có chừng có mực, đủ ôn nhu, đủ quan tâm.

Thậm chí sẽ còn nấu cơm.

Biết nấu cơm nha!

Seongwu lần đầu tiên tiếp xúc với nam nhân độc thân biết nấu cơm, anh cảm thấy rất thần kỳ. Ngược lại, Daniel cũng cảm thấy anh rất kỳ quái, cậu nói một người không biết làm cơm thì ăn cái gì nha.

"Gọi đồ bên ngoài đó!" Anh mở điện thoại ra cho Daniel nhìn lịch sử đơn đặt hàng, "Muốn ăn cái gì đều có cái đó mà."

Daniel nhìn điện thoại trên tay anh, lại kéo xuống hai trang, lông mày càng nhíu chặt: "Đều là thực phẩm rác rưởi, không tốt cho sức khỏe."

Seongwu xem thường: "Rác rưởi của đời người chính là muốn dùng thực phẩm rác rưởi để lấp đầy."

Sau đó vào đêm khuya khi hai người đã làm xong, Seongwu nằm ở nơi đó lướt điện thoại, bụng rất không khách khí giống như một cái loa kêu lớn tiếng. Daniel cười nửa ngày, cười xong lại bò dậy nói em làm chút đồ ăn cho anh.

Seongwu vốn đang suy nghĩ thật lâu muốn ăn gì, kết quả đến phòng bếp nhìn một cái, cả nhà chỉ còn dư lại trứng gà, trái cà chua cùng mì sợi. Hơn nữa, Daniel còn vì tìm nồi mà tốn không biết bao nhiêu thời gian. Chính anh cho tới bây giờ không bao giờ bật bếp, nồi chảo đều là lúc mẹ đến mới dùng tới, anh hoàn toàn không biết để ở đâu.

Daniel không nói nên lời: "Đây mà là phòng bếp nhà anh sao?"

Seongwu quay đầu liếc cậu một cái.

Thời điểm thức dậy, một mùi hương lan tỏa khiến anh phải chạy ra ngoài. Seongwu ỷ lại ở một bên không chịu đi, nhìn Daniel đổ dầu vào chảo nóng, cảm giác rất mới lạ. Nút cổ áo ngủ của anh cài không chắc, lộ ra xương quai xanh phía dưới là vết hôn kiều diễm màu đỏ, Daniel dừng lại động tác trong tay, quay đầu bất đắc dĩ nhìn anh: "Anh như vậy rất khiến em phân tâm đó."

Trên người Daniel là tạp dề mẹ cho mua khi anh vừa dọn nhà đến đây, màu xanh đậm, có hai tai gấu mềm mềm, bao quanh dáng vẻ của Daniel, thật sự mang theo phong cách của người chồng mẫu mực.

Cà chua được thái lát, xào nấu thành mùi thơm vừa chua vừa ngọt ngào, Seongwu tham lam hửi hửi mũi chừng mấy lần.

"Ai có thể gả cho em thật là may mắn chết người nhaaa..." Anh cảm thán.

Daniel cười, thừa dịp xoay người lấy nguyên liệu, trao cho anh một nụ hôn ngắn ngủi lại ướt át: "Vậy anh có muốn kết hôn với em không?" (Hành: Cóooooo =((((( ) 

Trong lòng Seongwu giơ ngón tay cái cho Daniel: Nhìn tài nghệ tán tỉnh này, cao cấp! Anh một bên chán ghét, hắng giọng nói được a được a, một bên tiến tới ôm lấy cậu từ phía sau. Mùi hương trên người Daniel rất dễ chịu, anh đem mình vùi vào cậu.

"Lần sau thử làm ở phòng bếp một chút đi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net