Page 22

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

188. 📱Yoona | Yoona >> Seongwoo

189. 📱Seongwoo | Daniel >> Seongwoo

190.Kang Daniel tuyên bố đẹp trai không bằng chai mặt nha các cô 🤣🤣

191. Sáng tốt lành

Seongwoo vẫn còn chưa tỉnh ngủ hẳn, anh vừa ngáp vừa đi xuống cầu thang. Những tiếng động nhỏ phát ra từ bếp khiến anh chú ý, xuống thêm được vài bước, Seongwoo nhìn thấy cặp sinh đôi nhà anh cùng với bà nội của chúng đang ríu rít trong bếp. Jaein là người đầu tiên nhìn thấy Seongwoo, cậu huých huých khuỷu tay em mình.

"Baaa! Ba ngủ có ngon không ạ?" Hai đứa nhìn ba mình cười tươi rói. Jaein quay lại phụ giúp bà trong khi Jaemin đang tập trung nấu món khác.

"Chào buổi sáng nhé, hai con Thỏ của ba!" Seongwoo đi về phía hai đứa nhỏ rồi ôm Jaein một cái.

"Ba à, ba ra kia ngồi đi, đừng làm phiền tụi con." Jaemin cố tình nói.

Seongwoo ngay lập tức nhăn nhó bĩu mỗi khiến Jaein không thể không bật cười. Sao ba cậu lại đáng yêu thế nhỉ?

"Sao con có thể quá đáng với ba con như vậy chứ? Con là Jaemin chứ gì?" Seongwoo dò hỏi.

"Có sai đâu ba. Ba nên làm gì cho có ích tí đi." Jaein cười cười nói.

"Con cái thế đấy! Hai đứa hùa vào bắt nạt ba đấy à?"

Jaemin vừa lắc đầu vừa cười còn Jaein đi ra xoay người Seongwoo lại rồi nói.

"Thế ba lên nhà tìm đồng minh nhé. Giúp tụi con gọi bố dậy, bữa sáng sắp xong rồi ạ." Jaein đẩy ba cậu về phía cầu thang.

"Eh? Tại sao lại là ba?" Seongwoo chỉ tay vào mình hỏi.

"Ba không thấy ai cũng bận hết ạ? Còn mỗi ba rảnh thôi nên ba hãy có ích đi lên nhà gọi bố xuống điii."

Seongwoo quay sang nhìn bà nội, người cũng vừa nhìn anh gật đầu một cái. Xem ra mẹ Daniel cũng theo phe hai đứa nhóc này bắt nạt anh. Seongwoo đành thở dài chậm chạp bước lên cầu thang.

Anh dĩ nhiên không thể quên vị trí phòng ngủ của hai người ngày trước, là phòng cuối cùng. 15 năm trôi qua, anh không thể phủ nhận mình rất tò mò muốn biết liệu Daniel có thay đổi bất cứ thứ gì không.

"Daniel?" Seongwoo gõ cửa nhưng không nghe thấy lời hồi đáp. Anh thử lại lần nữa cũng không thấy một tiếng động nào. Seongwoo quyết định vặn thử tay cầm mới nhận ra cửa không hề khoá.

'Tsk! Em ấy vẫn chẳng bao giờ chịu khoá cửa!'

"Daniel?" Seongwoo thử gọi tên cậu lần nữa, nhưng rồi anh nhìn thấy chiếc giường trống trơn. Seongwoo mở rộng cửa hơn nữa, anh nhìn khắp căn phòng. Tất cả vẫn y như ngày trước. Mọi thứ bài trí vẫn như thế, chỉ trừ có những thiết bị điện tử được thay thế mới. Seongwoo khựng lại nhìn căn phòng trước mắt, không biết đang suy nghĩ gì mà không hề để ý đến tiếng động xung quanh.

"Seongwoo?"

Seongwoo đến lúc này mới giật mình, anh quay sang phía tiếng nói vừa phát ra và nhìn thấy Daniel vừa từ phòng tắm bước ra, trên người chỉ quấn một chiếc khăn bông trắng quanh hông.

Seongwoo nhìn quang cảnh mà sốc đến bất động, còn Daniel vẫn điềm nhiên dùng một chiếc khăn nhỏ hơn để lau khô mái tóc ướt. Daniel nhìn theo ánh mắt của Seongwoo vẫn nhìn chằm chằm vào mình, bắp tay cậu dịch chuyển theo từng cử động. Ánh mắt anh sau đó chạy sang cơ ngực Daniel, rồi đi xuống theo những hạt nước đang lăn qua những múi bụng rắn chắc đẹp đẽ. Kang Daniel bây giờ có khi cũng khiến Kang Daniel 24 tuổi phải ghen tị.
Daniel cứ nhìn anh như thế không nói gì cho đến khi Seongwoo tỉnh táo lại đã nhìn thấy nụ cười tự mãn của Daniel.

"Uhm.. Hai đứa nó với bà nội đ..đang chuẩn bị đồ ăn. Tôi nên xuống và ăn cậ... À không í t..ôi là chúng ta nên xuốn..g nhà và ăn sáng."

Seongwoo lắp bắp nói còn Daniel rõ ràng đang rất thích thú xem phản ứng của người trước mắt.

"Ừ, vậy để em thay đồ rồi xuống." Daniel cười cười. Seongwoo gật đầu nhưng hình như lại quên không rời đi. Daniel tiếp tục nhìn Seongwoo, anh có vẻ vẫn còn đang bị xao lãng.

"Uhmm. Seongwoo? Anh có muốn giúp em thay đồ không hay là.."

"K.Không. Tất nhiên là không. Tôi đi đây." Seongwoo bừng tỉnh, anh ngay lập tức quay người bước đi ngoài và quên không đóng cửa. Daniel nhìn ra cửa chưa được hai giây, Seongwoo đã quay lại.

"Xin lỗi, dở quá, tôi để cửa mở. Cậu thay đồ đi."

"Vẫn có thể khiến anh phản ứng như thế, em rất vui!" Dù nói nhỏ nhưng Seongwoo đang đóng cửa vẫn nghe thấy. Anh khựng lại rồi đóng zầm cửa trước khi bỏ chạy xuống tầng.

'Ong Seongwoo, tỉnh lại! Tỉnh lại ngay!'

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net