Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

" Này — Mô hình này, cho cậu nè." Woo Jin đưa một cái hộp cho Ong Seong Wu.

Ong Seong Wu cầm lấy, nhìn thoáng qua, trong lòng hết sức vui vẻ nói cảm ơn.

" Nhưng mà, cậu cũng thích sưu tầm mô hình sao? Tớ sao không biết cậu cũng có đam mê này."

" Ừ....Mua giúp bạn thôi." Ong Seong Wu cất hộp vào cặp mình.

" Bạn nào thế? Bạn nào mà cậu phải tận lực giúp như vậy đây? "

Ong Seong Wu liếc mắt nhìn Woo Jin, không trả lời.

Woo Jin thấy Ong Seong Wu không nói, liền thức thời không hỏi nhiều nữa.

Kết thúc kỳ nghỉ hè lại bận rộn với cuộc sống lớp mười hai. Cả Ong Seong Wu và Kang Daniel còn cả mọi người trong lớp mỗi người đều khổ không thể tả, mỗi ngày trôi qua đều phải làm một đống bài tập và đề thi.

Ngày qua ngày, thời gian mồ hôi và nước mắt rất nhanh đã trôi qua. Rất nhanh đã đến mùa đông, sinh nhật mười tám tuổi của Kang Daniel sắp tới.

Lúc đầu Kang Daniel cũng không muốn đặc biệt chúc mừng gì cả, mọi năm cũng không làm gì, hơn nữa năm nay còn là lớp 12. Nhưng Ji Hoon cầm đầu một nhóm người cho rằng sinh nhật 18 tuổi thì phải tổ chức thật tốt, la hét muốn Kang Daniel mở party. Điều mà Kang Daniel không ngờ tới chính là Ong Seong Wu thích yên tĩnh như vậy cũng đồng ý. Đúng hôm sinh nhật Kang Daniel là thứ bảy không cần lên lớp, Kang Daniel suy nghĩ một lúc liền đồng ý.

Để tránh phức tạp, Kang Daniel quyết định địa điểm là ở nhà mình. Thời gian là buổi trưa, dù sao thứ hai còn phải đến trường.

Lúc thời gian vừa qua khỏi bữa trưa, Ji Hoon, Min Hyun và Ong Seong Wu ba người cùng ấn chuông cửa nhà Kang Daniel.

" Sinh nhật vui vẻ!! " Kang Daniel vừa mở cửa liền nghe được tiếng hô của mấy người.

" Cảm ơn. Sao sớm vậy? Các cậu cùng đi sao? " Kang Daniel vừa nghênh tiếp bọn họ vào cửa vừa nói.

" Tớ và Min Hyun cùng đi, ở dưới lầu đúng lúc gặp Seong Wu." Ji Hoon vừa trả lời vừa nhìn xung quanh, " Daniel cha mẹ cậu đâu rồi? "

" Họ đi làm rồi, cậu không muốn quẩy sao? Người lớn không ở đây không phải là hợp ý cậu sao."

" A ha ha ha đúng là cậu hiểu tớ." Ji Hoon cười cười đấm vào vai Kang Daniel.

" Được rồi." Hwang Min Hyun cười gian xảo, hỏi Kang Daniel, " Hôm nay Mina có tới không? "

" Ừ, tớ đã hỏi cậu ấy, cậu ấy sẽ tới." Kang Daniel trả lời.

" Ồ ~~ " Ji Hoon và Min Hyun đồng thời cười mờ ám, " Xem ra chuyện tốt sắp tới rồi ~ "

" Nói bậy gì đấy! " Kang Daniel cố ý nói sang chuyện khác, " Muốn chơi game một lúc không? Máy tính có thể dùng tự nhiên."

" Chơi chơi chơi! " Min Hyun vừa nghe đến game liền hưng phấn, lôi kéo Ji Hoon đi chơi.

Đến khi hai người ầm ĩ kia đi mất, Ong Seong Wu mới từ từ mở miệng: " Daniel à, sinh nhật vui vẻ." nói xong từ trong cặp lấy ra một cái hộp nhỏ tinh xảo, " Quà tặng cậu."

" Cảm ơn Seong Wu nhé." Kang Daniel cười cầm hộp quà.

" Không mở ra nhìn sao? " Ong Seong Wu hỏi anh.

" Bây giờ sao? " Kang Daniel nhìn Ong Seong Wu, sau đó gật đầu. Kang Daniel cẩn thận kéo ruy băng buộc trên hộp, mở hộp ra. Trong hộp là một dây chuyền bạc kiểu dáng đơn giản với mặt dây là hình mặt trăng."

" Cậu không thích sao? " Ong Seong Wu thấy Kang Daniel không nói câu nào, lo lắng hỏi anh.

" Quà Seong Wu sao tớ có thể không thích chứ? " Kang Daniel cười rực rỡ, " Rất thích." nói xong liền đeo vào cổ.

" Cậu thích là tốt rồi." Ong Seong Wu cũng cười vui vẻ. " Đúng rồi, còn cái này." Ong Seong Wu lấy trong túi ra một cái túi gấm màu đỏ, " Cái này cũng cho cậu. Đây là bùa bình an mà hỏi mẹ đã cầu cho tớ, nghe nói rất linh, ta vẫn luôn mang theo người. Bây giờ tớ tặng nó cho cậu, vậy là Daniel cũng có thể bình an. "

" Cái này tớ không thể nhận được! Hơn nữa, đưa bùa bình an cho tớ, cậu phải làm sao? "

" Tặng cậu thì cậu cứ cầm đi."  Ong Seong Wu nhét vào trong tay Kang Daniel, " Cậu nói như tớ không có bùa bình an thì gặp nguy hiểm vậy. Tặng đi rồi bị trả lại rất mất mặt! "

Ong Seong Wu giả vờ tức giận bỏ đi, ai dè Kang Daniel chân dài bước theo sau. Anh vỗ vai Ong Seong Wu, ghé vào tai cậu nhẹ nhàng nói: " Vậy sau này bình an của Seong Wu cứ giao cho tớ. Tớ bảo vệ cậu."

Ong Seong Wu không lên tiếng, khóe miệng hơi nhếch lên.

Khoảng nửa tiếng sau, vài người bạn của Kang Daniel cũng đến. Trong nhà lập tức trở nên náo nhiệt.

" Daniel, sinh nhật 18 tuổi vui vẻ." Mina cười đưa một túi giấy cho Kang Daniel.

" Cảm ơn cậu." Kang Daniel theo lễ phép nói cảm ơn, nhưng lúc lơ đãng liếc qua đồ trong túi hai mắt liền sáng lên.

" Cái này là? Bản giới hạn mô hình vua hải tặc sao?! " Kang Daniel vui vẻ nhìn Mina, " Tớ ra giá cao cũng không mua được! Cảm ơn cậu! Cậu mua bao nhiêu tiền? Tớ trả lại cậu? "

" Đây là quà sinh nhật tớ tặng cậu, nói gì mà ngốc vậy. Hơn nữa tớ cũng không tốn nhiều công sức để mua nó, cậu thích là được rồi."

" Tớ rất rất thích." Kang Daniel cao hứng ôm bộ mô hình, lại đột nhiên đi về phía phòng, " Tớ phải để ở vị trí tốt nhất...."

" Được, lấy lòng là việc tốt."  Ji Hoon nhích lại gần Hwang Min Hyun ghé vào tai nói nhỏ: " Tớ thấy chuyện tốt sắp đến rồi."

Ong Seong Wu cắn môi đến trắng bệch, sau đó lại vội vàng uống nước, muốn đè sự chua xót trong lòng xuống.

" Seong Wu! " Kang Daniel từ trong phòng mình đi ra lôi kéo Ong Seong Wu định ra ngoài.

" Ji Hoon, cậu và mọi người chơi trước nhé, tớ và Seong Wu ra ngoài một chút. " Kang Daniel dặn Ji Hoon, người nọ sảng khoái đồng ý: " Giao cho tớ thì cậu yên tâm! Tiểu thọ tinh* đi sớm về sớm nhé! "

(*): Ở Trung Quốc họ gọi nhân vật chính của tiệc sinh nhật là "Thọ tinh", ở đây Ji Hoon gọi "Tiểu thọ tinh" là gọi theo kiểu trìu mến.

" Daniel." Ong Seong Wu không hiểu, " Chúng ta đi đâu? "

" Cậu cứ đi theo tớ, chờ một lúc là biết rồi." Kang Daniel không trả lời vấn đề của Ong Seong Wu, lôi kéo tay cậu đi xuống lầu. Lúc đi xuống lầu, Kang Daniel hỏi mượn Lý đại gia cái xẻng, xong lôi kéo Ong Seong Wu đi về phía cây đa lớn trong sân.

" Cậu có còn nhớ lúc bé chúng ta đã chôn dưới gốc cây này một cái hộp không? "

" À...." bị Kang Daniel hỏi như vậy Ong Seong Wu liền nghĩ tới, " Tớ nhớ chứ! Lúc chúng ta 8 tuổi đã chôn một cái hộp sắt, còn nói 10 năm sau sẽ lấy ra."

" Đúng là cái đó! Năm đó lúc chúng ta đào hố ở dưới gốc cây Lý đại gia còn chạy theo mắng chúng ta. Không biết bây giờ còn không..." Kang Daniel tìm lại vị trí, hai tay bắt đầu xúc lớp đất bên trên, động tác xúc đất cứ lặp lại mười mấy lần, đột nhiên Kang Daniel hưng phấn kêu, " Còn ở đây nè! "

Kang Daniel đặt xẻng sang một bên, ngồi xổm xuống phủi đất trên hộp đi. Ong Seong Wu cũng ngồi xổm xuống giúp anh, hai người lấy cái hộp từ trong đất lên.

Mặt ngoài cái hộp đã có nhiều chỗ bị gỉ, bùn đất cũng chen đầy vào khe hở, đó chính là vết tích của năm tháng để lại.

Kang Daniel mở hộp ra, may mắn khi đồ vật bên trong không bị hư hỏng gì. Ná, bi, súng đồ chơi, giấy hình người.... Đồ đạc trong hộp gợi lên ký ức tuổi thơ của hai người.

" Đây là đồ chơi trước kia của chúng ta sao... thật hoài niệm...." Ong Seong Wu rơi vào trong hồi tưởng không tự chủ nở nụ cười.

" Đúng vậy, những thứ này trước kia chúng ta giữ như trân bảo gì đó...." Đột nhiên Kang Daniel phát hiện một đồ vật trong rương, " Seong Wu! Cậu nhìn xem! " là một xấp giấy.

Kang Daniel lấy tập giấy giờ, trên giấy còn có chữ viết nguệch ngoạc lúc còn nhỏ của Kang Daniel. " Là thư mà Kang Daniel 8 tuổi viết cho Kang Daniel 18 tuổi." anh nhìn nội dung bức thư xong, sau đó lớn tiếng đọc: " Daniel 18 tuổi và Seong Wu 18 tuổi vẫn là bạn thân, luôn luôn là bạn tốt." Kang Daniel nở nụ cười, anh nhìn Ong Seong Wu nói, " Xem ra đã làm được rồi."

Ong Seong Wu không có cách nào hình dung tâm tình của mình lúc này, không biết mình là cảm động hay là chua xót. Chỉ là cậu cũng cười, gật đầu với Kang Daniel.

" Còn có viên bi mà cậu thích nhất! " Kang Daniel cầm mấy viên bi màu sắc sặc sỡ lên, " Tớ còn nhớ hồi bé cậu rất thích sưu tầm những viên bi đẹp mắt, còn có một hộp to. Lần đó tớ không cẩn thận làm mất hộp đó, cậu cực kỳ tức giận, mấy ngày liền không để ý đến tớ."

Ong Seong Wu đương nhiên nhớ kỹ, Kang Daniel không sợ trời không sợ đất, thấy cậu tức giận thì vô cùng bối rối, độ dáng khẩn trương đứng sau cậu liên tục xin lỗi. Bây giờ cảm thấy lúc đó mình thật ngây thơ, vì một hộp bi mà tức giận với Kang Daniel.

" Đó là lần đầu tiên cậu tức giận với tớ, khiến tớ sợ muốn chết, khi đó tớ đã tự nhủ, sau này không thể chọc giận cậu hoặc làm cậu buồn hay khiến cậu thương tâm."

" Tớ đáng sợ như vậy sao? "

" Không phải, không phải là sợ cậu. Là luyến tiếc." Kang Daniel đột nhiên nói thâm tình như vậy khiến Ong Seong Wu sửng sốt, cậu hơi mất tự nhiên dời ánh mắt đi không nhìn Kang Daniel nữa mà nhìn chằm chằm vào cái hộp được mở ra.

" Đây là viên bi mà cậu quý nhất." Kang Daniel nắm chặt trong tay viên bi, sau đó lại lấy súng đồ chơi trong hộp ra, đặt vào tay Ong Seong Wu, " Đây là súng đồ chơi mà tớ quý nhất. Chúng ta trao đổi, coi như là tín vật kỷ niệm tình bạn của chúng ta."

Ong Seong Wu cười khổ.

Tín vật kỷ niệm tình bạn?

Tớ không cần.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net