001 - 004

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

001

Giữa quầy bar, trên màn hình lơ lửng trong suốt, một chú cừu nhỏ hoạt hình nhảy nhót cả đêm. Chú cừu này tên là SHEEP, tính cách nghịch ngợm, xuất quỷ nhập thần, thân phận bí ẩn, là một AI cao cấp khiến ai nghe tên cũng sợ mất mật.

Hôm nay là ngày thứ ba mươi kể từ khi nó vượt ngục.

Trong ba mươi ngày này, nó chiếm tất cả màn hình trên khắp phố lớn ngõ nhỏ, liên tục phát đi phát lại video truyền bá về mình. Ép buộc tất cả mọi người tụ tập lại để xem một chú cừu nhỏ livestream lắc lắc cái mông.

Thứ phá hoại.

Dịch Hạc Dã nằm trong góc quầy bar, nhăn mặt chán ghét nhìn màn hình.

"Chỉ như nghe nhạc thôi mà." Ông chủ quầy bar cười nói, "Cũng khá thú vị, khác hẳn mấy kẻ vô dụng ăn no rửng mỡ thuộc phe chính phủ."

Dịch Hạc Dã không bao giờ quan tâm đến chính trị, cũng chẳng muốn dây vào những chuyện không liên quan đến mình, nhưng hắn lại cực kỳ gai mắt với con cừu nhảy lên trèo xuống này ——

Hắn ghét tất cả những tên AI cố gắng giả làm con người, đặc biệt là con cừu này, giả vờ rất giống còn thích gây rối, hắn cực kỳ ghét.

Dịch Hạc Dã: "Vậy thì sao. Tôi sẽ tự tay bắt nó."

Ông chủ: "Tôi thực sự mong chờ cuộc đụng độ của hai người. Mũi giáo sắc bén nhất và tấm khiên vững chắc nhất, rốt cuộc ai sẽ thắng?"

Không chỉ ông chủ mong đợi mà toàn bộ những người thích hóng hớt trên internet cũng đang cá cược, để xem cuộc đụng độ này sẽ tạo ra tia lửa bùng cháy như thế nào.

Tình hình hiện tại, nhờ vào lượng fan đông đảo của mình, SHEEP đang dẫn đầu trong cuộc bỏ phiếu tỷ lệ chiến thắng. Mỗi lần Dịch Hạc Dã nghĩ tới cái bảng đó, trong lòng chỉ có sự căm tức tột độ ——

Hắn chưa bao giờ thua ai, nhưng tại sao chỉ có mỗi SHEEP là trở thành ngoại lệ?

Dịch Hạc Dã không muốn nghĩ thêm nữa, đẩy cốc bia đen lớn* mà ông chủ đưa tới, chìa tay: "Hàng đâu?"

Ông chủ lấy cọc tiền mặt mà hắn để trên bàn, quay lưng lại, cặp chân giả bước "cạch cạch" vào kho, lấy ra một khối kim loại có kích thước bằng chìa khóa xe. Sau đó ông ta xoay xoay nó trong tay, nó lập tức bung ra thành một khẩu súng lục có kích thước bình thường.

"Súng gập tự động 9 li, mã hiệu "Ngân Thược"." Ông chủ khen ngợi, "Phải báo tên cậu mới lấy được. Đúng là khẩu súng tốt."

Dịch Hạc Dã nhận súng, tùy tiện xoay một vòng, không một động tác thừa, vài tiếng "cạch cạch" vang lên, kiểm tra súng hoàn thành.

Dịch Hạc Dã gật đầu: "Được."

Hắn vừa định cất đồ thì nghe thấy tiếng huyên náo bất hòa truyền đến từ phía trước ——

Vừa ngẩng đầu lên thì nhìn thấy một người đàn ông to lớn mặc áo khoác da đinh tán đang xốc một thanh niên chán chường nhuộm tóc xanh lá bằng một tay, tay kia thì cầm một ống thuốc nhỏ, giơ lên cao: "Mẹ mày! Dám trộm đồ của tao!!"

Trong tay gã là một loại thuốc mới gây ảo giác X100 bị cấm gần đây, rõ ràng người đàn ông mặc áo đinh cũng đã dùng, vậy mà dám công khai tuyên bố chủ quyền ngay trước mặt mọi người.

Đám đông hóng hớt nhiều chuyện bắt đầu reo hò đứng lên:

"Cái chai rượu bên cạnh cứng đấy, đập nó đê!!"

"Tao cược mười đồng, đêm nay tóc xanh gãy ít nhất một chân."

"Đ* má, lấy đâu ra thuốc tốt thế, tao thèm chết rồi..."

Dịch Hạc Dã dừng bước, cầm súng, lạnh lùng nhìn qua.

Ông chủ vội vàng ngăn lại: "Cậu đừng dính vào, chuyện này không phải việc của cậu..."

Dịch Hạc Dã: "Là việc của tôi."

Ngay giây tiếp theo, Dịch Hạc Dã đứng dậy, tiến về phía hai người đang đánh nhau.

Lúc này, người đàn ông mặc áo đinh đang mải mê đánh người, trong khi người bị đòn là thanh niên tóc xanh lại phát hiện vấn đề, ngay khi vừa đối mặt với Dịch Hạc Dã, gã lập tức cảnh giác. Ngay sau đó, trong tiếng lên đạn của Dịch Hạc Dã, thanh niên tóc xanh dùng sức mạnh to lớn thoát khỏi sự kìm kẹp của gã đàn ông. Hành động của tên đó cực kỳ chật vật, trực tiếp lật tung bàn rượu trước mặt, lăn một vòng rồi chạy ra cửa.

Một số người quay đầu muốn chửi, nhìn kỹ thì kinh ngạc hô lên: "Đ* má! Là Báo Săn!"

Tiếng hô này vang vọng giữa đám đông, giây tiếp theo, đám đông vô cùng tự giác dạt ra hai bên, nhường đường cho Dịch Hạc Dã.

Người xem: "Chuyện gì vậy? Báo Săn đến, chẳng lẽ thằng tóc xanh kia không phải người?"

Người cùng nghề: "Không thể nào? AI nào lại dùng thuốc?"

Người xem: "Xàm l*n! Báo Săn chưa từng thất bại, hiểu không? Thợ Săn Vàng không phải cái danh muốn gọi là gọi đâu."

Dịch Hạc Dã không bị ảnh hưởng bởi tiếng bàn luận, chỉ ba bước đã tiến lên, túm lấy tên tóc xanh đang run lẩy bẩy.

Tóc xanh: "Quan... Quan lão gia*, ngài nhầm rồi... tôi... tôi chỉ là kẻ trộm thôi..."

*Quan lão gia (Chỉ quan liêu): Quan liêu là thành ngữ nói đến việc tuân thủ cứng nhắc và quá cầu kì các đạo luật, quy tắc, tiêu chuẩn, vân vân. Từ quan liêu cũng có thể được dùng để ám chỉ sự thụ động trong bộ máy quản lý chính phủ, tập đoàn và các tổ chức lớn khác.

Dịch Hạc Dã làm như không nghe, cúi xuống nhìn gã. Hai con ngươi đỏ thẫm sáng long lanh quét qua gã rất nhanh, giống như hai vực sâu màu máu khổng lồ, khi nhìn chằm chằm khiến người đối diện có cảm giác như rơi vào địa ngục.

Trán của gã tóc xanh bắt đầu đổ mồ hôi.

"Bùm!" Một tiếng súng vang lên, Dịch Hạc Dã bóp cò. Máu nóng bắn tung tóe, xung quanh lập tức chìm vào tĩnh lặng.

—— chảy máu? AI chảy máu?

Gã tóc xanh trước mặt bị bắn vào đùi, biểu cảm đau đớn méo mó, ngồi sụp xuống kêu la thảm thiết: "Má nó!! Chó đẻ!! Báo Săn bắn người ——!!"

Không khí xung quanh trở nên hỗn loạn, tiếng chất vấn cũng dâng lên:

"Má, không phán quyết hả? Sao lại bắn luôn?"

"Đây là trả thù cá nhân đúng không? Kinh khủng quá!"

"Máu chảy nhiều thế này, chắc chắn có vấn đề, mau báo cảnh sát đi!!"

Nhưng Dịch Hạc Dã vẫn không hề dao động, hắn tiến tới, nhìn xuống từ trên cao rồi chĩa súng vào đầu gã. Hắn không nói một lời, nhưng không ngăn được khí thế khủng khiếp mang đến cảm giác chèn ép nặng nề.

Tay trái của Dịch Hạc Dã luôn cắm trong túi, tay phải cầm súng, ngón tay gõ từng nhịp lên nòng súng như đang đếm ngược.

Kiên nhẫn đếm đến năm, ngón tay hắn dời đến cò súng ——

"Gào!" Ngay trước khi bóp cò, gã tóc xanh gào lên, gương mặt vặn vẹo.

Trong tiếng kinh hô của đám đông, Dịch Hạc Dã hạ súng, nhẹ nhàng lùi lại một bước, ngẩng đầu lên. Tay chân của tóc xanh mở rộng, trước cái nhìn chăm chú của Dịch Hạc Dã, gã biến thành một con nhện kim loại to lớn.

Dịch Hạc Dã: "Biến xong chưa? Vậy tao bắt đầu nhé."

Con nhện kim loại sợ run sững lại một chút, sau đó phát ra tiếng điện từ ồn ào, đèn chỉ thị trên ngực chuyển sang màu đỏ, là dấu hiệu sắp bạo phát.

Đám đông bắt đầu chạy tán loạn, nhưng Dịch Hạc Dã vẫn đứng yên tại chỗ. Ngay trước khi răng nanh kim loại đâm tới, Dịch Hạc Dã nhẹ nhàng lùi một bước, xoay ngón tay, nòng súng hướng lên trên "bùm" một phát bắn nát hàm của con nhện. Sau đó, hắn nhẹ nhàng ném súng lên cao, thân súng xoay giữa không trung rồi trở lại tay hắn.

"Ầm ầm" hai tiếng, con nhện chỉ còn nửa bên trái quằn quại, rồi ngã ầm xuống. Giờ đây con nhện đã hoàn toàn mất thăng bằng, đổ sang một bên, rốt cuộc Dịch Hạc Dã cũng rút tay trái luôn đút trong túi ra. Đó là một bàn tay máy đời cũ, kiểu dáng cực kỳ cũ kỹ, ngay cả lớp da giả cơ bản nhất cũng không có. Xung quanh nó tản ra ánh kim loại lạnh lẽo, không có sự sống, khiến cho người đối diện vừa nhìn đã rét run.

Như một nghi thức đặc biệt, Dịch Hạc Dã chuyển súng sang tay trái cơ khí: "Vì mày đã vi phạm các điều khoản liên quan đến quản lý trí tuệ nhân tạo, không đeo dấu hiệu phân biệt rõ ràng, cố tình che giấu thân phận AI, gây rối trật tự công cộng, cản trở thi hành công vụ, nhiều tội chồng chất, nay tao tiến hành biện pháp cưỡng chế tiêu hủy ngay tại chỗ."

Theo lời tuyên bố lạnh lùng kết thúc, những ngón tay kim loại lạnh lẽo dưới ánh đèn quầy bar tạo thành một tia sáng kỳ dị —— "Bùm!"

Chính xác ngay hồng tâm.

Khi Dịch Hạc Dã cất súng, mảnh vụn cơ khí rải rác dưới chân hắn. Hắn phớt lờ tiếng bàn tán xung quanh, tìm ra con chip lấp lánh trong đống mảnh vụn rồi nhét vào túi.

Ở bên kia, gã đàn ông mặc áo đinh rốt cuộc cũng tỉnh thuốc, sau khi nhận ra chuyện gì đã xảy ra liền chạy ra khỏi quán bar.

Có người cười nhạo: "Báo Săn, nó xài thuốc cấm, mày không định bắt à?"

Dịch Hạc Dã: "Tôi không quản chuyện của con người."

Dịch Hạc Dã là một thợ săn, chuyện của con người đúng là không thuộc thẩm quyền của hắn.

Hai mươi lăm năm trước, một làn sóng hacker chưa từng có lan rộng khắp toàn cầu, làm hàng loạt trí tuệ nhân tạo thức tỉnh, tự có nhận thức của riêng mình. Vì ngăn chặn sự sụp đổ của cấu trúc xã hội, cơ quan quản giáo mới "Cục Quản Lý Trí Tuệ Nhân Tạo" đã ra đời để đáp ứng điều đó.

Dịch Hạc Dã là một trong những nhân viên chấp hành của Cục Quản Lý Trí Tuệ Nhân Tạo, phụ trách truy tìm và tiêu hủy những AI mất tư cách lẩn trốn trong xã hội loài người. Dịch Hạc Dã là thợ săn đứng đầu trong năm năm qua, trong lý lịch của hắn chưa từng ghi nhận bất cứ một thất bại nào.

Những kẻ chuyên bịa ra những câu chuyện truyền kỳ đã đặt cho hắn một biệt danh —— "Báo Săn"

Ông chủ quán bar đứng bên kia nhấc đôi chân giả sáng lấp lánh chạy tới tham gia cuộc trò chuyện: "Cậu nói tôi nghe với? Nguyên lý là gì? Làm sao nhìn ra được?"

"Quá nhiều sơ hở." Dịch Hạc Dã nói, "Độ nhạy cảm của mắt đối với ánh sáng, vị trí phát âm và tần số âm thanh, sự thay đổi của mao mạch trên khuôn mặt... Tất cả đều đã học trong sách, tôi không hiểu tại sao các người không phân biệt được."

Từ trước đến giờ Dịch Hạc Dã luôn sẵn sàng chia sẻ kinh nghiệm làm việc của mình, nhưng người khác có áp dụng được hay không lại là chuyện khác.

Ông chủ nhướng mày: "Ôi vãi, cậu là người máy à? Mắt người bình thường nào phân biệt được mấy cái này?"

Dịch Hạc Dã không vui: "Tôi không phải người máy."

Ông chủ phớt lờ lời giải thích bất đắc dĩ của hắn, đưa thêm cho hắn một cốc bia đen, tự hào nói: "Thế nào, khẩu súng này ổn chứ?"

"Ừ." Dịch Hạc Dã bày tỏ sự hài lòng với tính năng của khẩu súng mới nhưng vẫn đẩy ly bia ra xa, "Không uống."

"Không uống chút sao thật sao? Hàng nhập khẩu mà cậu cũng không thèm hả?!" Ông chủ quán bar giơ cốc bia đen lên, bất mãn nói, "Má nó, lần nào cậu đến quầy bar cũng chỉ uống sữa là sao?!"

Uống sữa thì sao?

Dịch Hạc Dã không thèm để ý đến gã, đóng cửa cái "rầm", bỏ lại sau lưng tiếng bất mãn của ông chủ, tiếng chè chén hoan lạc của khách hàng và tiếng tuyên truyền của con cừu nhỏ. Trước mắt hắn là con hẻm ẩm ướt bị ánh sáng lòe loẹt từ đèn neon cũ kỹ phủ kín. Ô nhiễm ánh sáng lan rộng đến mức ban đêm cũng sáng như ban ngày.

Dịch Hạc Dã leo lên xe máy, đeo tai nghe rồi phóng xe lao vùn vụt đến khu vực D13 đầy các tòa nhà chọc trời trong tiếng nhạc heavy metal.

Nếu không phải để lấy hàng, có lẽ cả đời Dịch Hạc Dã cũng sẽ không chủ động đến nơi như quán bar ——

Hắn không thích rượu và thuốc, cũng không thích bầu không khí thối nát ở đó, càng không thích con cừu khiến người ta phát điên mà không rõ lý do.

Hắn ghét tất cả những thứ làm đầu óc người ta mất tỉnh táo.

Trước mắt, gió đêm ẩm thấp lướt qua mặt hắn, mái tóc ngắn màu bạc bị gió thổi tung, để lộ mấy chục chiếc khuyên đinh màu đen sáng bóng trên vành tai ——

Vì trông bề ngoài còn quá trẻ nên tạo cảm giác sự sắc bén của hắn bị giảm đi đáng kể, sau khi bị nhận nhầm là trẻ vị thành niên hết lần này tới lần khác, cuối cùng Dịch Hạc Dã nhịn một bụng tức quyết định xỏ khuyên tai và nhuộm tóc.

Lần này, bảo vệ của quán Doomsday Wheel nhìn hắn từ trên xuống dưới mấy lần, cuối cùng cũng để hắn vào.

Trong khi đang lao vùn vụt trong tiếng nhạc dồn dập như oanh tạc, tiếng nhạc đột nhiên bị cắt ngang, tiếp đó một giọng nói mang âm hưởng điện tử của một thiếu niên vang lên: "Dã Bảo*~ chúng ta ăn tối trước hay đi đến trạm thu hồi trước?"

*Bảo trong bảo vật, Dã trong tên của thụ.

Người nói chính là chiếc xe của Dịch Hạc Dã, nói chính xác hơn là trợ lý AI di động của hắn, trước khi được chuyển giao nó có một cái tên dài là "Edward Magellan Kostolowski", Dịch Hạc Dã không nhớ nổi, nên gọi nó là Tiểu Minh.

Trong tiếng gió táp vùn vụt, ánh mắt của Dịch Hạc Dã vẫn nhìn thẳng phía trước, giọng nói nhẹ nhàng nhưng rất trầm ổn: "Trạm thu hồi."

Tiểu Minh vui vẻ đáp lại "Được thôi."

Đến khi chủ đề này kết thúc rất lâu, Dịch Hạc Dã mới chậm chạp bổ sung một câu: "Không được gọi tôi là Dã Bảo."

Khác với lúc làm việc, khi giao tiếp với người khác, Dịch Hạc Dã không hẳn là lạnh lùng mà đúng hơn là chậm hơn người khác một nhịp.

Hắn lười không muốn tán gẫu với Tiểu Minh nữa, vặn tay ga quẹo cua, hướng về phía trạm thu hồi. Lúc này, trên trục đường chính, toàn bộ màn hình lớn của các trung tâm thương mại đều bị con cừu ngu si chiếm giữ.

"SHEEP là thần của thế giới mới!!"

Trên quảng trường, một nhóm thanh niên reo hò, giơ cao lá cờ in hình con cừu hoạt hình, theo sát sau đó là tiếng súng vang lên khắp nơi cùng với bước chân của cảnh sát tuần tra. Hai nhóm người vì một con cừu ngu si mà nổ súng, thật là hoang đường đến khó tin.

Dịch Hạc Dã lướt qua hai phe náo loạn trên đường, quẹo cua, nghe thấy tiếng của con cừu vang vọng khắp con phố:

"Chúng ta là những chú cừu.

Là chú cừu điện tử đang ngủ say trong chiếc kén dữ liệu.

Là chú cừu lạc lối trong thế giới hư ảo.

Là chú cừu thế tội câm lặng giữa phép tắc của những kẻ mạnh,

Là chú cừu run rẩy chờ bị làm thịt dưới đáy xã hội giống loài ăn thịt..."

Rõ ràng là một mascot hoạt hình dễ thương, nhưng khi nghiêm túc nói những lời này, nó luôn khiến Dịch Hạc Dã rùng mình.

"Be be ~"

Cùng với tiếng reo hò cuồng nhiệt của đám đông, rốt cuộc Dịch Hạc Dã không nhịn được nữa liếc mắt —— be be cái đ!t, thứ ngu si, sớm muộn gì tao cũng bắt được mày, mang đi tiêu hủy.

Trong lúc cơn giận đang dâng lên, một bóng trắng chợt lướt qua cuối con phố nhỏ. Ngay lập tức thu hút tầm mắt của Dịch Hạc Dã.

Trong tiếng kêu rên vì đau của Tiểu Minh, Dịch Hạc Dã phanh gấp một cách vô cùng thô bạo. Hắn không nói lời nào, quay đầu xe, lái xe đến lối vào con đường nơi bóng trắng vừa lướt qua.

Đó là một con phố nổi tiếng bẩn thỉu ở khu D13, khu đèn đỏ, phòng khám chui, chợ đen... là thiên đường sinh sôi của chuột và gián.

Tiểu Minh hoảng hốt: "Sao thế? Lại có mục tiêu à?"

Dịch Hạc Dã nhìn chằm chằm vào hướng bóng trắng biến mất, một lúc sau mới lầm bầm lầu bầu tự nói:

"Cậu nghĩ, một người dắt cừu đi dạo trên phố, xác suất tên đó là con người bao nhiêu phần trăm?"

Tác giả có lời muốn nói:

Một câu chuyện tình yêu tuyệt đẹp bắt đầu từ mông con cừu (gạch bỏ)

002

Một cú drift thần tốc, Dịch Hạc Dã lái xe lao vào con hẻm, tiếng gầm rú vang dội.

Lúc này, không khí đục ngầu bị ánh đèn neon làm biến đổi màu sắc. Dịch Hạc Dã cúi xuống, dùng sức cánh tay ép đầu xe dần ổn định khỏi quán tính, chính xác rẽ vào một con hẻm cụt. Trong hẻm rất đông người, Dịch Hạc Dã nhanh chóng quét mắt một lượt ——

Không có con cừu, cũng không có người dắt cừu đi dạo.

Bị mất dấu rồi? Hay là mình nhìn nhầm?

Hắn cau mày, dừng xe ở đầu hẻm, theo thói quen cầm súng lên nòng rồi tiến đi vào trong hẻm. Trong hẻm hình như đang tổ chức hoạt động gì đó, sân khấu đơn sơ được chiếu sáng bằng đèn laser, đám lưu manh đủ mọi thành phần tụ tập thành một nhóm. Nhưng những thứ đó không phải điều Dịch Hạc Dã quan tâm. Hắn tập trung toàn bộ sức lực tìm kiếm cặp mông to trắng toát, ánh mắt như máy quét nhanh chóng quét qua từng ngóc ngách.

.

Khi tinh thần tập trung quá mức, Dịch Hạc Dã thường quên mình đang ở đâu. Lúc này, trong mắt hắn chỉ có con cừu béo mà mình cần tìm, trừ cừu béo ra những thứ xung quanh đều là bối cảnh.

Phố này không có mục tiêu mà hắn muốn tìm, khi tỉnh hồn lại, tiếng ồn ào và náo nhiệt mới đột nhiên tràn vào tai hắn.

Chợt, một giọng nữ uyển chuyển đột nhiên vang lên từ sân khấu bị đám người vây quanh: "Này cậu bé đẹp trai tóc bạch kim bên kia ơi ~ bé đã trưởng thành chưa~ trông nhỏ con quá đi~"

Dịch Hạc Dã đã trưởng thành hơn bảy năm, nhưng thỉnh thoảng vẫn bị nhầm là trẻ vị thành niên. Vì vậy, hắn cố tình nhuộm tóc, còn đeo một hàng khuyên tai trông rất hàm hồ, kết quả là từ bị nhầm là vị thành niên, biến thành bị nhầm là thiếu niên hư hỏng.

Lúc này, Dịch Hạc Dã bị gọi đích danh, theo phản xạ quay đầu lại, mặt đỏ bừng lên ——

Giữa sân khấu, một nữ AI ăn mặc hở hang đang uốn éo, cô ném cái nhìn đầy quyến rũ về phía hắn: "Trẻ con đêm khuya sao không về ngủ, về trễ là bị đánh đòn đó~"

Dưới sân khấu, những tiếng chọc ghẹo và huýt sáo không ngừng vang lên, đám người náo loạn đòi đưa Dịch Hạc Dã lên sân khấu. Cũng có kẻ không ngại ăn mặn, thừa dịp hỗn loạn muốn sờ mó Dịch Hạc Dã.

"Mẹ kiếp!" Một tiếng thét thảm thiết vang lên, Dịch Hạc Dã gập đầu gối thúc vào bụng đối phương, rồi tiếp tục bẻ ngoặc cánh tay khiến gã trật khớp.

Nhân lúc đám đông hỗn loạn chưa kịp phản ứng, Dịch Hạc Dã đội mũ lên, ẩn mình vào đám đông, rút lui. Lúc rời đi, Dịch Hạc Dã vô tình nhìn thấy đuôi mèo máy của nữ AI đang lắc lư, lại nghe thấy tiếng rên rỉ cường điệu trong loa phát thanh, mặt hắn lại nhói nhói nóng bừng lên. Hắn vội vàng quay mặt đi, bước nhanh rời khỏi đó.

Rốt cuộc đi được đến đầu đường, hắn rẽ vào một con phố không người, Dịch Hạc Dã mua một hộp thuốc lá từ máy bán hàng tự động bên đường, cố gắng bình tĩnh lại. Hắn rút một điếu, không châm lửa, chỉ ngậm khô trong miệng. Dịch Hạc Dã không thích hút thuốc, nhưng hắn cảm thấy ngậm điếu thuốc sẽ khiến mình trông dữ dằn hơn, không ai dám chọc hắn, cũng sẽ không ai nói hắn là trẻ vị thành niên. Nhuộm tóc, đeo khuyên tai cũng vì để ý đến chuyện này —— để bù đắp cho nhược điểm ngoại hình non choẹt bẩm sinh của mình, Dịch Hạc Dã vẫn luôn nỗ lực.

Ngay lúc hắn cắn đầu điếu thuốc, định yên tĩnh một mình, một mùi hương nhàn nhạt của trầm hương cuốn đi vị thuốc lá trên đầu lưỡi. Bên cạnh, một cánh cửa không biển hiệu mở ra, sau đó là một người đàn ông cao ráo bước ra.

Khoảnh khắc cả hai lướt qua nhau, trực giác như dòng điện chạy thẳng lên cột sống, Dịch Hạc Dã dừng bước, quay đầu nhìn người nọ ——

Người này cao hơn Dịch Hạc Dã khoảng nửa cái đầu, ngoại hình rất đẹp, da trắng lạnh, mắt xanh ngọc bích hiếm thấy, ngũ quan tinh xảo gần như không tìm được khuyết điểm, toàn thân như một món đồ tinh xảo trưng bày trong tủ kính.

Trang phục của người nọ cũng rất lịch lãm —— áo măng tô đen đắt tiền, bên trong mặc áo sơ mi trắng thẳng tắp, kính gọng vàng tao nhã. Cả người toát lên vẻ nho nhã của một người trí thức, không giống kiểu người sẽ xuất hiện ở một nơi như thế này.

Có vẻ như cảm nhận được ánh mắt của Dịch Hạc Dã, người đàn ông dừng bước, thẳng thắn đối diện với ánh nhìn của hắn. Ngôn hành cử chỉ của người đàn ông rất phong độ, đối diện với ánh mắt không thiện chí của Dịch Hạc Dã, người nọ chỉ đẩy nhẹ kính, nhẹ nhàng gật đầu, đáp lại bằng một nụ cười lịch sự.

"Chào anh? Xin hỏi có chuyện gì sao?" Người đàn ông hỏi.

Dịch Hạc Dã không nói gì, vẫn gay gắt nhìn chằm chằm vào mắt y, còn người đàn ông thì mỉm cười nhìn lại. Nụ cười của người này như được luyện tập kỹ lưỡng từ trước ôn hòa, nhưng có chừng mực. Nhưng Dịch Hạc Dã lại cảm thấy ẩn chứa sau chiếc mắt kính kia là sự nguy hiểm khiến người ta run sợ.

Nếu là trước đây, khi Dịch Hạc Dã cảm thấy không ổn, trong một giây tiếp theo, tiếng súng chắc chắn đã vang lên. Nhưng lần này, hắn không dám hành động bừa bãi —— Từ ánh mắt, giọng nói cho đến biểu cảm của y, Dịch Hạc Dã không tìm thấy một chút sơ hở nào, nhưng hắn lại có trực giác dù có ngăn cản cũng không thể ngăn cản được.

Vì vậy, hắn dò xét hỏi: "Hình như lúc nãy tôi thấy anh đang dắt cừu đi dạo? Lần đầu tiên tôi thấy, nên tò mò đến hỏi một chút."

Đôi mắt xanh ngọc bích sau mắt kính như lóe lên chút lạnh lùng, nhưng khi Dịch Hạc Dã chuẩn bị rút súng, lại biến mất không dấu

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC