dinner

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

moon hyeonjun tiêu - đời - rồi.

trong một phút máu dồn lên não, hắn cư nhiên hứa mồm với bạn người yêu sẽ chiêu đãi người ta một bữa tối do chính hắn nấu.

và bây giờ người đi rừng phải ngồi nghiên cứu nên nấu cái gì để có thể ít nhất là ăn được mà cả hai đứa không phải vào viện.

"CỨU, TAO LỠ HỨA VỚI MINHYEONGIE LÀ SẼ NẤU BỮA TỐI CHO ẺM VÀ TAO NHƯNG TAO ĐÉO BIẾT NẤU"

hắn ôm đầu khóc ròng bên cạnh một hỗ trợ đang nấu mỳ ăn, mặt cậu bạn đồng niên khinh bỉ thấy rõ, "cho chừa cái tật thích chơi trội, với cả mày mong chờ gì từ tao, nghĩ tao sẽ giúp mày à?"

ryu minseok không biết chính mình vừa tự đào hố chôn mình, nấu đồ ăn xong thì thản nhiên bê mỳ ra phòng khách định vừa xem ti vi vừa ăn. nhưng còn chưa kịp làm gì đã bị túm cổ lại, hỗ trợ chỉ biết chửi thề một tiếng trong lòng chứ không làm gì được.

thằng này khoẻ như trâu, cậu không đấm lại nó.

lee minhyeong bảo hôm nay sẽ nấu cơm cho cả bọn ăn do hôm nay cô giúp việc nghỉ mất rồi, xạ thủ không muốn ăn ngoài, bị trúng thực cả lũ như hôm trước thì mệt lắm, cuối cùng quyết định cùng anh đội trưởng nấu bữa tối, dù sao hôm nay bọn họ cũng không phải stream hay luyện tập gì.

"nhưng món anh nấu chắc gì đã ăn được đâu?" choi wooje lè nhè khi bị cấm không cho gọi gà rán về ăn, nhóc thèm lắm rồi đó nhưng mà nhìn thấy ánh mắt cảnh cáo của cả minhyeong cùng lee sanghyeok thì lại thôi.

"một là ăn, hai là nhịn, hay em muốn giống cái tên nào đó mệt đến độ không thể thi đấu được?" giọng nói kèm theo tiếng dao trên thớt đủ để khiến cậu em út lạnh sống lưng, quyết định lủi đi ngay lập tức, còn ở lại chắc anh ấy bỏ nhóc vào nồi luôn quá.

người đi rừng thấy hai người bận rộn cũng muốn vào giúp nhưng lại bị bạn người yêu đuổi ra ngoài với lí do hắn không biết làm gì hết, lỡ đâu bị thương thì khổ. con hổ lầm bầm một tí thì cũng thôi, lại lê lết lên phòng khách nhập bọn cùng với ryu minseok và choi wooje.

"ăn cơm nào" lee sanghyeok hai tay bê đồ ăn, ngó ra ngoài gọi 3 đứa em mình vào trong khi lee minhyeong dọn nốt mấy thứ trong bếp. hội ăn đêm nối đuôi nhau vào bàn ăn, cũng không mong chờ gì lắm với hương vị của chúng, họ vẫn nghi ngờ tay nghề của xạ thủ và đường giữa lắm.

cả ba không động đũa, cứ nhìn nhau rồi lại nhìn đống đồ ăn trước mặt, ừ thì trông cũng đẹp mắt đấy, nhưng nỗi sợ bị tào tháo rượt vẫn to hơn nhiều. xạ thủ và đường giữa thì chẳng nghĩ nhiều đến thế, hai người họ biết rõ khả năng của mình nên mặc kệ ba con mắt đang nhìn chằm chằm mình vẫn thản nhiên gắp đồ ăn bỏ miệng.

"mấy đứa không ăn thật à? công anh với minhyeongie làm cả buổi đấy" đội trưởng đã lên tiếng thì hội ăn đêm cũng không dám từ chối  nữa, lần lượt gắp đồ ăn ăn hết.

"ăn được mà" ryu minseok sau khi thử đủ các món trên bàn đã nhận xét như thế, hai tên kia cũng gật đầu phụ hoạ, bọn họ lo bò trắng răng rồi, ăn như cơm nhà thôi chứ khác gì đâu.

lee minhyeong nghe được mấy lời này thì híp mắt cười, học nấu ăn từ mẹ kể ra cũng lời.

tối hôm đó, xạ thủ nằm trên giường người đi rừng nghịch điện thoại, đợi người kia tắm xong thì sấy khô tóc cho người ta. hỏi tại sao em phải làm vậy thì người đi rừng trả lời rằng vì hắn là người yêu em.

liên quan dữ ha?

nhưng thôi, minhyeong chả chấp con hổ này đâu, sấy cho là được chứ gì.

moon hyeonjun thoải mái đến mức mém tí nữa là ngủ gục giữa hai đùi bạn người yêu, xạ thủ buồn cười nhìn cái đầu trắng cứ gật gà gật gù, thấy tóc cũng khô rồi thì tắt máy kéo người lên giường đi ngủ, em cũng mệt lắm rồi.

"hôm nay bạn nấu ăn ngon ghê..." hắn ôm người yêu vào lòng, hôn lên đỉnh đầu của em, giọng lè nhè do buồn ngủ.

lee minhyeong nghe được mấy câu này thì trề môi giả bộ giận dỗi, "khen ngon mà lúc đầu không dám đụng, xạo quá đi hyeonjunie"

"thôi mà, không dỗi, anh xin lỗi bé"

"không thấy miếng thành ý nào hết"

"vậy anh nấu lại một bữa tặng bạn nhé?" khuôn mặt kinh ngạc của xạ thủ đương nhiên khiến người đi rừng thích muốn chết, trông đáng yêu quá mức luôn rồi.

"dám hứa không?"

"anh hứa"

dại trai làm gì để bây giờ vò đầu bứt tai hả moon hyeonjun?

né tránh ánh mắt muốn giết người của hỗ trợ, người đi rừng đề cử thử mấy thứ mà cả hai có thể làm được cho cậu nhưng chỉ toàn nhận lại...

"quá khó"

"ăn cái này dở bỏ mẹ"

"khùng hả mà đòi ăn lẩu? bị dỗi thì đừng đi kiếm tao"

"mày tính nấu cho minhyeongie ăn hay mày ăn?"

"thôi dẹp mẹ đi" moon hyeonjun muốn lật bàn, hỏi cái gì cũng không vừa ý tên này, biết vậy rủ anh sanghyeok cho rồi.

ryu minseok thở dài, cậu quá mệt mỏi với thằng này rồi, rốt cuộc vẫn phải nhờ các mẹ rồi.

"nhưng mẹ tao đang đi du lịch rồi còn đâu!!!!"

"ờ ha, mẹ tao cũng vậy..."

đã nghèo còn mắc cái eo vậy?????

đang trong lúc tuyệt vọng, moon hyeonjun chợt nghĩ tới một người nữa.

mẹ của lee minhyeong.

-

"hửm, hyeonjunie hả con?"

"d-dạ"

"sao con lại gọi cho dì? kiếm mindongie hả con, thằng bé đi chơi với anh chị rồi, tối là về tới kí túc xá bọn con đó"

"d-dạ không, con tìm dì ạ"

"sao đó, dì nghe"

"dì chỉ giúp con nấu mấy món đơn giản với ạ..."

lược bớt giai đoạn giải thích, moon hyeonjun thành công năn nỉ được mẹ vợ tương lai dạy cho nấu canh kim chi cùng với sườn xào chua ngọt.

"nhưng con muốn học nấu chi đó, có dịp gì hả?"

mẹ lee tò mò hỏi hắn, bà không nghĩ đứa nhóc này lại muốn học nấu ăn, moon hyeonjun đối với bà mà nói giống một người thiên về thể thao hơn.

mẹ đâu biết nguyên nhân là từ con trai mẹ đâu.

"khụ... con lỡ hứa nấu cái gì đó cho minhyeongie ăn..."

"à..." mẹ lee kéo dài tiếng, có vẻ như mẹ biết được điều gì rồi, người đi rừng không để ý đến sự thay đổi trong giọng nói của mẹ, hắn bận đang cổ vũ bản thân mình mất rồi.

mẹ lee cực kỳ kiên nhẫn với lính mới vào nghề họ moon, hắn không biết cái gì mẹ sẽ chỉ cho cái đó mà không cằn nhằn gì làm người đi rừng cảm động muốn chết.

"cẩn thận với dao rựa đấy nhé, tao bận rồi, đi đây" ryu minseok sau khi phụ đi mua đồ thì cũng chuồn đi mất, bỏ lại moon hyeonjun cùng với mẹ lee vẫn đang gọi điện cho hắn.

"con xin lỗi vì đã làm phiền dì vào ngày nghỉ ạ..."  hắn thở dài thườn thượt, nấu cơm trước theo chỉ thị từ mẹ lee, lại nghe được tiếng cười từ phía bên kia điện thoại.

"xin lỗi gì chứ, dì cũng đang rảnh thôi mà, mindongie lâu rồi không đòi theo dì vào bếp nữa, dì cũng đang nhớ mấy lúc dạy thằng bé nấu đồ ăn lắm"

hắn cứ nghĩ phải nói chuyện với người lớn khó khăn lắm, nhưng hoá ra lại không phải, bà ấy biết cách nói chuyện với người trẻ lắm, "thì dì có tận 7 người con cơ mà".

hai món có thể làm trong khoảng 1 tiếng, moon hyeonjun trầy trật đấm nhau với cái bếp mất khoảng 2 tiếng rưỡi, cắt vào tay 2 phát, may mà không bị bỏng, hắn nói lời cảm ơn với người ở đầu dây bên kia, đáp lại lời mời dùng bữa tối cùng gia đình lee vào hôm khác rồi mới dọn dẹp mớ hỗn độn mình đã bày ra trong lúc nấu.

"nấu ăn đúng là cực hình mà"

-

lee minhyeong tạm biệt anh chị rồi bắt xe quay về kí túc xá, nhưng lúc mới về tới nhà mẹ em tự dưng nhìn em rồi cười khúc khích, có chuyện gì xảy ra hả?

"sao tự dưng mẹ cười vậy?" đứa nhỏ áp út của mẹ tròn xoe mắt nhìn bà, thắc mắc tại sao mẹ lại cười em.

"không có gì đâu mindongie, con thay đồ rồi nhanh về kí túc xá đi kìa, có người đang chờ con đó"

"ai ạ?"

"bí mật"

"xì"

xạ thủ bĩu môi khi bị mẹ chọc nhưng rồi cũng nghe lời đi tắm rửa, chào cả nhà rồi quay lại kí túc xá. trên đường về có gọi điện hỏi bạn người yêu muốn ăn gì không thì em mua.

"không phải hôm bữa bạn mới mắng anh về chuyện ăn bên ngoài hả?"

moon hyeonjun tắm rửa sạch sẽ bảnh trai xong lại vừa đúng lúc lee minhyeong gọi về, đang tính ghẹo vài câu mà không biết sao tự dưng người ta dỗi mình cúp máy luôn không thèm nói nữa.

ủa?

người đi rừng bất lực nhìn màn hình điện thoại, nhưng thôi, tạo bất ngờ cũng được mà.

ngồi nghịch điệ thoại được một lúc, hắn nghe thấy tiếng mở cửa cùng giọng nói không thể quen thuộc hơn của người yêu, nhanh chóng đi đến ôm hôn người ta. xạ thủ bị hắn đánh úp, chưa kịp làm gì thêm đã bị hôn cho đứng không vững, đẩy được người ra thì đã bị kéo xuống sô pha ngồi trên đùi hắn từ lúc nào rồi.

"...điên hả moon hyeonjun? lỡ mọi người thấy thì sao?"

"tại nhớ bạn quá đó, với cả mọi người đi hết rồi, còn mỗi anh với bạn thôi"

không muốn thành quả lao động của chính mình đổ sông đổ bể nên mặc dù rất muốn xách con mèo này về phòng làm thịt, hắn vẫn phải nhịn, đồ ăn để một lúc cũng nguội rôi, để lâu nữa chắc khỏi ăn mất.

"đi theo anh"

"đi đâu— sao lại che mắt em? tính làm gì em hả hyeonjunie?"

"shh, em nói mãi thế"

"bạn quát em à?"

cả hai kèn cựa nhau cho tới khi moon hyeonjun dẫn được người đến phòng ăn, xạ thủ bị bàn tay bạn người yêu che mắt, được bỏ ra thì mắt hơi nhíu lại do ánh sáng, nhưng khi nhìn thấy rõ rồi thì lại thắc mắc với người đi rừng, "đồ ăn gì đó, lí do bạn không muốn em mua đồ ăn về là vì bạn mua rồi ấy hả?"

"anh nấu đấy"

"bạn— hả????"

khuôn mặt ngạc nhiên đến há hốc mồm của lee minhyeong đã được moon hyeonjun nhanh tay cầm điện thoại chụp lại được, may cho hắn là em vẫn còn đang sốc chứ không nãy giờ đã bị giằng điện thoại lại để xoá tấm hình đó đi rồi.

"n-nhưng sao tự dưng..."

"anh hứa với bạn rồi mà"

nhìn thấy vẻ mặt cuời hề hề của bạn người yêu, lại nhìn về bàn tay có dán mấy miếng băng gạc, xạ thủ cảm động muốn chết, cứ nghĩ hắn sẽ xem chuyện hôm đó như mấy câu đùa, ai ngờ đâu tên này lại giữ trong lòng rồi hành động luôn đâu.

"hyeonjunie à, yêu bạn quá đi" em cầm lấy bàn tay bị thương của hắn, hôn lên đó, sau lại hôn lên môi người ta một cái rồi kéo người vào bàn ăn. moon hyeonjun bị hành động của em làm cho đơ hết cả người, minhyeongie thường sẽ không chủ động hôn bao giờ đâu, hôm nay phải vui lắm nên em mới như thế đó.

lee minhyeong vui vẻ ăn hết đồ bạn người yêu nấu, mặc dù đúng là không ngon như kì vọng, nhưng em cũng không phàn nàn gì, người ta đã nguyện làm thứ mình không thích cho em rồi, còn đòi hỏi nữa thì quá đáng lắm.

"nhưng giống giống kiểu mẹ em nấu ghê á"

"thì mẹ bạn chỉ anh đó"

giờ thì xạ thủ biết lí do khiến mẹ lee nhìn mình mà cười lúc còn ở nhà rồi đấy.

moon hyeonjun nghĩ trong lòng, sau này hắn sẽ cùng minhyeongie ở chung với nhau thế này, họ nhận nuôi một hoặc hai đứa trẻ, một nhà ba bốn người vui vẻ sống hạnh phúc đến cuối đời.

nghĩ tới là đã thấy tim mềm xèo rồi.

"làm gì mà cười như thằng khờ thế?"

"minhyeongie, chúng ta kết hôn đi"

"hả?????"

mong cho đôi ta đầu bạc răng long, yêu nhau vạn kiếp.




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC