P12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ong Seong Woo tươi cười nhìn người trong lòng, lại nghiêng đầu qua hôn lên gương mặt đỏ bừng của cậu.

"Bảo bối, em quan tâm tôi như vậy, phải báo đáp thế nào đây ?"

Park Jihoon nghe xong lập tức lắc đầu :

"Không...không cần. Anh buông tôi ra trước."

Ong Seong Woo ngược lại tăng lực tay lên siết chặt lấy eo cậu, nói :

"Đừng động đậy, nếu không thì biết tay tôi."

Nói xong bèn thả lỏng tay. Park Jihoon vốn rất bướng, đương nhiên không chịu nghe lời.

Anh vừa thả tay ra cậu lấp tức đứng bật dậy muốn chạy trốn.

Ong Seong Woo cũng không phải dạng vừa, anh đưa tay kéo cậu về khiến cậu lần nữa lọt thỏm trong lòng anh.

"Bảo em đừng động đậy !"

Ong Seong Woo quát, hàng lông mày thanh tú cũng chau lại. Park Jihoon đành thôi giãy giụa, cậu biết Ong Seong Woo thật sự tức giận rồi.

Trên cổ đột nhiên truyền đến một cảm giác mát lạnh, Park Jihoon khẽ rùng mình, muốn đưa tay lên sờ thử liền bị Ong Seong Woo ngăn lại.

Cẩn thận cài lại móc khoá, anh mỉm cười hài lòng, ngón tay thon dài lướt mở khoá màn hình điện thoại, bật chế độ chụp selfie để trước mặt cậu, dịu dàng hỏi :

"Thích không ?"

Park Jihoon kinh ngạc nhìn anh, mọi thứ đều đến một cách bất thình lình, hoàn toàn không cho cậu tâm lí chuẩn bị.

Nhìn vào sợi dây chuyền trên cổ, chỉ là kiểu dáng đơn giản, phía trên có treo một chiếc vòng, nhưng lại được chế tác thủ công vô cùng tinh xảo.

Ong Seong Woo làm ra vẻ mặt thản nhiên :

"Không thích thì vứt đi, chúng ta đi mua cái khác."

Nói xong liền đưa tay ra có ý tháo sợi dây chuyền.

"Không được !" Park Jihoon theo bản năng bắt lấy tay anh.

"Tôi rất thích."

"Thích sao? Vậy thì chúng ta cùng chụp tấm hình."

Ong Seong Woo đột nhiên khoá môi cậu, bàn tay thuần thục nhấn vào phím bấm chụp hình, vỏn vẹn 2 giây liền rời khỏi.

Lúc Park Jihoon định hình lại, Ong Seong Woo bên cạnh đang hào hứng xem lại bức ảnh.

"Không đẹp, chụp tôi xấu quá !"

Anh chau mày, hình như không mấy vừa ý với bức ảnh vừa rồi.

Cậu hiếu kì quay đầu qua xem, anh lập tức bỏ điện thoại vào trong túi quần, nói :

"Chụp không đẹp, tôi xoá rồi."

"Tôi còn chưa xem, sao anh lại xoá ?"

Park Jihoon bất mãn, con người này lúc nào cũng tự cho mình là đúng, vĩnh viễn không bao giờ nghĩ đến cảm giác của kẻ khác.

"Chúng ta còn nhiều thời gian, cứ từ từ chụp."

@@@@@@ Ahihoha @@@@@@

Những ngày sau đó Ong Seong Woo không còn ở lì trong phòng làm việc nữa, suốt ngày quanh quẩn bên Park Jihoon.

Anh đưa cậu đi rất nhiều nơi, nào là vườn bách thú, nào là viện bảo tàng, nào là khu vui chơi, còn có tản bộ trong công viên, cùng nhau đạp xe đạp, trông họ giống như một cặp tình nhân hạnh phúc vậy.

Park Jihoon đến giờ phút này mới nhận ra, thì ra anh cũng có mặt trẻ con.

Đói bụng sẽ ăn ở quán vỉa hè, sẽ liếm sạch từng giọt kem rơi trên tay cậu, sẽ giống như các cặp tình nhân khác hôn nhau thắm thiết trên vòng xoay.

Có cảm giác như những ngày này chắc chắn là những ngày anh vui vẻ nhất, và trực giác mách bảo cậu rằng, bản thân thật sự không thể rời xa anh được nữa rồi.

Thế nhưng mọi chuyện đến quá nhanh, đến lúc đi cũng sẽ vô cùng đột ngột.

Ong Seong Woo đem về nhà một người, người đó so với Park Jihoon còn đáng thương hơn.

Cậu con trai ấy là được chính tay anh bế về, đôi tay ôm chặt lấy cổ anh, rúc trong lòng anh run bần bật.

Quần áo trên thân dường như bị ai đó xé qua, lộn xộn vô cùng.

Park Jihoon ngẩn ngơ nhìn chăm chăm vào Ong Seong Woo từng bước bế cậu ta lên phòng ngủ. Đó là phòng ngủ của anh, là phòng ngủ của hai người.

Người hầu bên cạnh lo lắng nhìn cậu :

"Park Jihoon thiếu gia, phòng của cậu sẽ có người đến quét dọn cho, tổng tài......"

"Ân, tôi biết rồi, làm phiền anh rồi."

Park Jihoon cắt ngang lời nói của người hầu, cậu không muốn nghe, cứ để như vậy đi, như vậy là tốt rồi.

"Thiếu gia mau dùng cơm đi ạ !"

Người hầu cẩn thận quan sát Park Jihoon. Vị thiếu gia vừa lễ phép vừa khôn ngoan này, hầu như tất cả người làm trong biệt thự đều rất yêu mến cậu, thương cậu như bảo bối, luôn lo sợ cậu sẽ xảy ra chuyện không hay.

Park Jihoon cười cười, hỏi :

"Tối nay có gì ngon không ? Tôi cũng sắp đói chết đến nơi rồi."

"Có cháo sườn mà thiếu gia t hích nhất ạ."

"Vậy thì tôi phải ăn thật nhiều mới được."

Cậu ngồi trên bàn ăn, bày ra bộ dáng không thể chờ đợi được nữa khiến đám người hầu cười hi hi gật đầu, nói :

"Thiếu gia nếu thích thì cứ ăn nhiều vào, trong bếp còn nhiều lắm."

"Ân, được."

Quần bán Áo đê~~~~ mua đê mua đê~~~~~~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net