bốn,

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Anh vẫn không hài lòng lắm."

"Chuyện gì vậy?"

Tương Hách tiếp tục ngửa đầu ra ghế xe và thở dài.

"Cách mà bệnh viện xử lý cũng như nói chuyện với anh, anh không thích chút nào."

"Ồ?" Huyền Tuấn vươn người tới mở cửa sổ xe bên phía Tương Hách, cả người cậu gần như chặn đè lên bụng anh. "Kể em nghe được không?"

Mùi nước hoa thơm mát tựa mùa hè phả ra lưu luyến đầu mũi khiến người lớn hơn ngẩn ngơ một lúc. Anh khẽ ngước mắt. Sau dái tai chàng trai trẻ có một nốt ruồi son nhỏ vừa, nổi bật trên làn da trắng lấp ló vài tia gân máu hiện lên như những vệt nứt nẻ khô cằn trên nền đất sa mạc. Nhịp đập của chúng thật rõ ràng, hệt như trái tim anh trong lồng ngực bây giờ. Khoảng cách gần gũi lúc này của họ khiến anh đỏ mặt, nhưng không hề có suy nghĩ muốn né tránh hay làm điều gì đó tương tự. Huyền Tuấn quả thực có một góc nghiêng khuôn mặt đẹp, đến nỗi khiến anh cảm thấy một nỗi mơ hồ và vượt tầm với xa xôi tận đâu. Lồng ngực anh nhói lên rồi lại chùng xuống, hệt như cơn sóng xô vào bờ biển rồi lại dạt một mạch đi thật xa, lấp thật đầy nhưng cũng để lại thật nhiều trống rỗng trong lòng.

Tương Hách nuốt một ngụm, cảm nhận thành cổ họng mình trở nên khó chịu và khô khốc.

"Anh và Bá Hiền chơi rất thân với nhau, nhưng có lẽ ngay từ đầu cậu ấy vốn đã không được lòng người khác bằng anh."

"Sao thế?" Huyền Tuấn mở cửa sổ xong thì rút về, mặt bình thản không chút lúng túng, hệt như hành động phủ đè lên người anh vừa rồi không phải do cậu cố ý vậy.

"Nói sao cho em dễ hiểu nhỉ? Bá Hiền rất tốt tính, nhưng cậu ấy cũng có phần hơi trẻ con quá nên đôi khi khiến người khác không cảm thấy đáng tin lắm. Làm một bác sĩ thì người ta thường thích những người có vẻ ngoài trưởng thành hơn là những thanh niên còn trẻ, ừ thì dù tuổi bọn anh cũng chẳng đáng để gọi thanh niên trẻ nữa, nhưng làm sao biết được xã hội này đặt tiêu chuẩn về tuổi tác cho từng giai đoạn là bao nhiêu?"

"Đúng thật." Cậu trầm ngâm.

Anh thở dài. "Chung quy lại thì cũng vì điều đó mà cậu ấy mới dễ dàng bị loại trong chuyện lần này. Chứ không, với kiểu tính tình cứng đầu nhất quyết phải có được mọi thứ mình muốn như bản năng thế kia làm sao mà chịu rút lui nhanh vậy được?"

"Em cứ nghĩ đấy là tác dụng của tình yêu chứ?"

Tương Hách nhìn đôi mắt Huyền Tuấn cong cong thành trăng lưỡi liềm, bật cười vì câu nói hóm hỉnh vừa nãy. "Quan điểm của cậu về tình yêu có vẻ lạ nhỉ?"

"Em không biết, nhưng nếu là em, em cũng làm như vậy."

"Chẳng nhẽ cậu không muốn tiếp tục phấn đấu vì đam mê của mình sao?"

"Nếu từ bỏ đam mê của em nhưng lại giúp thực hiện được đam mê của người ấy, thì em sẵn lòng."

Vậy ra đây chính là những gì Biên Bá Hiền đã trải qua sao?

Thái Dung sau khi chụp xong để trợ lý dẫn cặp đôi mới cưới quay lại xe ngồi nghỉ và thay đổi bộ trang phục cuối cùng cho shoot ảnh, đưa tay đón lấy cái khăn từ tay Đông Doanh, tò mò hỏi. "Em nhìn gì vậy?"

Hắn nhìn về phía cửa kính xe khách đang mở, Tương Hách đang bối rối còn Huyền Tuấn đang hướng về anh một cách say mê, quay lại nhìn người yêu mình, cong môi cười. "Không có gì, chẳng hiểu sao em lại mong đến tháng Mười này quá."

Thái Dung bất ngờ, ngọt ngào cười. "Tự dưng vậy à?"

"Ừm, tự dưng vậy thôi." Hắn không chú ý đến hướng nhìn của mình lúc nãy nữa, dùng tay có nhẫn cầm lấy bàn tay tương tự của Thái Dung để lên môi hôn nhẹ.

Đinh Dạ ngẩng đầu khi nghe tiếng mở cửa phòng làm việc. Cô nàng nhìn anh chàng vừa đi vào, trêu mấy câu.

"Cậu mang cơm cho phó trưởng khoa nhà này nhiệt tình quá nhỉ?"

Huyền Tuấn chỉ toét miệng cười.

"Ảnh sắp xong rồi, cậu vào trong đợi nhé."

Đợi đến khi Tương Hách quay về phòng làm việc, Đinh Dạ mới báo lại cho anh về người giao cơm đặc biệt độc quyền, sau cầm một tập giấy đi ra ngoài đem nộp lên tầng trên. Thang máy trước mặt vừa mở, nàng vội vàng chạy đến, kịp bước vào trong.

"Cảm ơn nhiều ạ." Đinh Dạ gật đầu cười với người vừa giữ nút thang mở cửa cho mình.

Không biết có phải vì ảo giác hay không, nhưng nàng luôn cảm thấy hầu như mọi người trong thang máy đều đang nhìn mình. Dù vậy lại không hẳn nhìn theo kiểu soi mói tò mò, mà là kiểu có chuyện muốn nói mà ngại vậy.

Một đồng nghiệp nam nhẹ tay kéo Đinh Dạ sang một bên đứng ngay khi vừa bước ra khỏi tầng. Nàng giật mình ngẩng đầu.

"Bác sĩ Lý?"

"Bọn mình bằng tuổi, không cần câu nệ tiểu tiết." Mẫn Hanh hắng giọng. "Có vấn đề này muốn hỏi cậu."

Đinh Dạ nhướn mày.

"Phòng làm việc của anh Hách ấy, một hai tháng nay vào buổi trưa hay có ai đến vậy?"

"Có chuyện gì sao?"

Trông thấy thái độ không mấy hòa hoãn của cô nàng, Mẫn Hanh vội xua tay. "Không phải tớ cố tình tọc mạch đâu, mà gần đây có nhiều... Nói sao nhỉ- kiểu như nhiều chuyện bất cập cho anh ấy lắm."

Đinh Dạ lập tức liên hệ với vấn đề của Bá Hiền, nhăn mặt. "Ý cậu là vụ bác sĩ Biên?"

"Anh Bá Hiền, ừ, đúng rồi, vấn đề đó."

Nàng nhếch mép cười nhạt. "Bọn họ rảnh rỗi quá hay sao mà còn đi tò mò chuyện người khác vậy? Thế bây giờ một đôi bạn thân một người gay một người thẳng cũng không được chơi với nhau nữa hay gì?"

Mẫn Hanh thở dài. "Cậu cũng biết anh Hách bị ảnh hưởng vì chuyện đó nhiều cỡ nào rồi mà? Vừa lên chức phó trưởng khoa chưa bao lâu mà bạn mình đã dính chuyện vấn đề cá nhân phải nghỉ làm. Chưa kể bản thân anh Hiền năng lực nghiệp vụ tuy tốt nhưng không bằng anh Hách, ai cũng không muốn anh Hách đi theo vết xe đổ của anh Hiền cả."

Đinh Dạ lập tức trừng lại. "Cậu tự cho rằng mình đủ hiểu để nói như vậy về anh Hiền với anh Hách hay sao?"

"Mình xin lỗi, cũng do mình nóng vội. Nhưng Đinh Dạ, cậu phải biết hai người họ đều là những người yêu nghề. Anh Hiền tuy không còn cơ hội tiếp tục ước mơ nhưng ít nhất anh ấy vẫn còn người thật sự đáng tin ở bên, một người yêu anh ấy, có công ăn việc làm và vẫn có khả năng giúp đỡ anh ấy. Anh Hách thì sao? Ngộ nhỡ người đó không phải người tốt thì sao? Chỉ cần sơ suất một chút thì cả sự nghiệp lẫn cuộc đời anh ấy đều đi tong đó. Cậu nghĩ đây là điều anh Hiền muốn à? Mình đoán anh Hách chắc chắn còn chưa nói gì với anh Hiền về chàng trai ấy đâu nhỉ? Vả lại, anh Hiền với bạn trai đã trải qua ít nhất hơn hai năm trước khi đến với nhau, anh Hách thì chắc còn chưa đến nửa năm đâu."

Cuộn giấy trong tay Đinh Dạ bị nắm chặt gần như nhăn nhúm, ánh mắt nàng trở nên đờ đẫn hẳn. Cứ nghĩ đến việc Lý Tương Hách thật sự trở thành nhân vật tiếp theo của vấn nạn kỳ thị này khiến nàng không thở nổi. Người anh mà nàng vẫn luôn nhất mực tôn trọng và yêu quý, không thể nào vì một giây phút xốc nổi mà gây chuyện được.

Nhưng trực giác lại mách bảo nàng rằng, chàng trai kia không phải người xấu, hoặc ít nhất, cậu ta đến giờ vẫn chưa là mối đe dọa. Không rõ có phải do cậu ta thực sự không có móng vuốt, hay chẳng qua đến giờ vẫn giấu kín nó bên dưới lớp lông ngụy trang dày.

Trước tiên phải tiếp tục quan sát, sau đó mới có thể quyết định được. Dù sao thời gian họ quen biết không lâu, Tương Hách cũng không phải người dễ mềm lòng, Đinh Dạ càng có niềm tin hơn vào việc mình có thể ngăn được đại họa thứ hai xảy ra.

Nàng chỉnh lại cuộn giấy trong tay, khẽ thở ra một hơi. "Cảm ơn cậu, Mẫn Hanh. Lúc nãy mình nổi giận không đúng với cậu, có gì thông cảm cho mình."

Anh thoải mái gật nhẹ. "Không sao, cậu hiểu là tốt rồi. Dù sao mình cũng không muốn chuyện này đi quá xa, mà người mình tin tưởng nhất để nói cũng chỉ có cậu."

Đinh Dạ đồng tình. "Mình sẽ chú ý hơn."

Trong phòng làm việc, Tương Hách nhăn nhó gắp cà rốt để sang khay Huyền Tuấn, bị cậu trừng mắt nhìn ngược lại.

"Nào!"

"Anh hong thích ăn cà rốt..."

Cậu chàng mềm nhũn trong lòng, lập tức dịu giọng dỗ dành. "Chỉ có mấy miếng thôi, ăn đi mà."

Vẫn bĩu môi.

"Tốt cho mắt anh lắm, ăn nha?"

Đinh Dạ quay về phòng làm việc, tâm trạng vui vẻ lúc nãy đã bị Mẫn Hanh làm rối tung, mang cảm giác phức tạp mà âm thầm quan sát Huyền Tuấn.

"Chị về rồi à? Ăn cùng bọn em không?"

Cô nàng sực tỉnh, vội cười trừ xua tay từ chối, đi thẳng về bàn mình.

Không được hấp tấp, phải án binh bất động để ý cẩn thận, chuyện mới không quá nghiêm trọng.

Trước khi kết thúc mùa hè, bệnh viện cho các y bác sĩ nghỉ ngơi vài ngày ở suối nước nóng, bao thầu hết chi phí cho mọi người cùng tham gia. Tương Hách vốn không định đi, dành thời gian được nghỉ đến nhà Bá Hiền chơi bời quậy phá. Cuối cùng Mẫn Tích và Mẫn Hanh thi nhau dùng ánh mắt cún con bé bỏng đáng thương dụ anh bằng được, ngay cả Đinh Dạ cũng nói muốn anh được thả lỏng tinh thần vài ngày, nhất quyết xin xỏ phó trưởng khoa tham gia với mọi người.

Lần này chủ yếu để công nhân viên được thả lỏng tinh thần sau khoảng thời gian dài làm việc với sự căng thẳng và mệt mỏi cao độ. Suối nước nóng tỉnh Y nằm trên một khu nghỉ dưỡng núi cao, không khí phía trên lành lạnh êm ả, buổi tối trời quang mây tạnh thậm chí còn có thể ngắm sao từ bầu trời trong vắt. Vì để không quá tốn kinh phí, bệnh viện chỉ cho mọi người đi nghỉ ba ngày hai đêm, nhưng bù lại các hoạt động cũng khá nhiều, coi như đền bù phần nào thời gian đi chơi ngắn ngủi.

Sau cả một buổi sáng đi cùng đoàn tham quan đến những địa điểm nổi tiếng tỉnh Y, Tương Hách tuy thấm mệt nhưng vẫn đi cùng nhóm đồng nghiệp thân quen hòa nhập với mọi người ăn uống ở nhà hàng. Cả một buổi phải tiếp mấy cốc bia từ mọi người khiến anh bắt đầu choáng, ngồi được hơn hai tiếng thì dặn Đinh Dạ mấy câu rồi nhanh chóng rời khỏi.

Mặc dù dưới thành phố đang là mùa hè nắng nóng đổ lửa đêm đến gió mát dịu nhẹ, tỉnh này vì nằm trên cao nên đa phần thời tiết thiên về khí hậu mát lạnh là chính. Càng đi dọc lên đỉnh chỗ nhà nghỉ thì càng lạnh hơn, gió bắc thổi thẳng vào mặt khiến Tương Hách tỉnh táo khỏi chất cồn vài phần, bắt đầu có nhận thức để nghĩ ngợi.

Biên Bá Hiền từng bảo, Phác Xán Liệt với hắn hôn nhau lần đầu cũng là ở gần một khu nghỉ dưỡng trên núi thuộc tỉnh này. Anh hỏi cảm giác lúc ấy thế nào, hắn chỉ cười he he nói, gió vừa lạnh vừa buốt, chỉ có hai đôi môi là ấm nóng một cách dễ chịu.

Tầm mắt phóng ra xa, nhìn cảnh núi đồi trùng điệp nối đuôi nhau tạo nên cảnh tượng hùng vĩ dù đang chìm trong không gian tối đen của màn đêm khiến anh đột nhiên liên tưởng đến những tấm ảnh treo trong nhà Huyền Tuấn. Cảm nhận được sự hoành tráng của thiên nhiên và bầu không khí mát lành trên cao khiến anh như được xoa dịu và thỏa mãn phần nào.

Chẳng hiểu sao nghĩ đến đây, Tương Hách lại nhớ tới Huyền Tuấn.

Không phải chỉ là nhớ đến nghề nghiệp chụp ảnh của cậu ấy, nhớ đến những bức ảnh được in cỡ đại treo trong nhà, mà là nhớ đến một người, nhớ một Văn Huyền Tuấn không biết từ lúc nào đã có vị trí vô cùng vững vàng trong tim anh. Vị trí ấy không quá lớn cũng không quá nhỏ, đủ để anh va phải bất cứ khi nào ngồi hồi tưởng lại một ngày trôi qua trong sự mệt mỏi và khao khát chốn bình yên.

Cậu ấy là người đầu tiên cho anh cảm giác gọi là bình yên thực thụ. Không cần lời nói, không cần hành động, chỉ cần ánh mắt hay sự hiện diện ngay trước mặt, điều đó hệt như một liều thuốc an thần hữu ích nhất dành riêng cho anh.

Chỉ dành riêng cho anh.

Tương Hách giật mình ngẩng đầu, không tự chủ được lẩm nhẩm khe khẽ trong miệng, bần thần nhìn thẳng về hướng xa xăm vô định.

Trước mắt là khoảng rộng đất trời núi rừng bao la không thể chạm đến chỉ bằng một cái vươn tay, phía sau là đường đi đá sỏi và gió lạnh thổi từng đợt, bên trong tim anh cứ ấm lên rồi nguội đi như một lò sưởi gần hết củi, ấm không bao nhiêu mà lạnh thì mỗi lúc một nhiều.

Văn Huyền Tuấn liệu có thực sự thích anh không?

"Có không?"

Giọng anh khe khẽ hòa tan vào gió đêm.

Lý Tương Hách không biết.

Anh không rõ lắm việc cậu thường xuyên có cháu và em nhỏ tuổi nhưng không có lấy một người anh có phải đã khiến Huyền Tuấn lầm tưởng sự yêu thích này thật ra chỉ là thiếu thốn tình thương từ anh trai ruột, còn cậu thì nỗ lực thu hút sự chú ý của anh chỉ để được anh nhìn nhận, được anh nhớ đến và khen ngợi hay không. Huyền Tuấn thực ra vẫn còn bản chất của một đứa trẻ, nhiệt tình và đôi khi khá bộp chộp, nhưng cũng không thể phủ nhận việc cậu đã cố gắng rất nhiều để khiến bản thân trông trưởng thành và đáng tin hơn theo thời gian. Cách cậu hành xử và suy nghĩ đã có sự tiến bộ rõ rệt, nhưng nhiều lúc chỉ cần là chuyện của Tương Hách sẽ luôn khiến cậu hấp tấp hành động không suy nghĩ.

Giả như có một lần Tương Hách bị bệnh nhân nhí quấy phá, trong lúc khám bệnh đã bị va quẹt làm xước mu bàn tay. Điều làm anh bất ngờ là Huyền Tuấn không hiểu sao lại biết được, chặn đường cả cậu nhóc lẫn phụ huynh lại nói chuyện vô cùng nghiêm khắc. Tuy cậu nhóc bị mắng khóc vô cùng lớn, nhưng sau đấy mỗi lần đến khám chỗ anh, thằng bé đã không còn ương ngạnh quấy phá nữa. Lúc được cho kẹo, nó còn lễ phép khoanh tay cảm ơn anh, khiến Tương Hách cũng vui vẻ theo.

Chuyện tuy không lớn, nhưng thái độ bảo vệ anh quá rõ rệt khiến Tương Hách e ngại, một ngày nào đó anh sẽ giống Bá Hiền, đi vào vết xe đổ cũ, và có một kết cục vừa mất mặt vừa thảm hại.

Đã có lúc, anh muốn nói chuyện thẳng thắn với Huyền Tuấn, sau đó nhắc nhở cậu giữ khoảng cách với mình để tránh sinh sự, nhưng không hiểu sao anh không làm được.

Anh đã vô thức hưởng thụ sự quan tâm chăm sóc của cậu nhiều đến nỗi, bây giờ anh hoàn toàn không dứt khỏi được nữa. Một người vốn có quy tắc của riêng mình, tự tin đứng trước nhiều người khẳng định ở một mình chỉ là chuyện nhỏ, giờ đây lại cảm thấy trống rỗng cùng cực khi nghĩ đến việc phải rời xa khỏi sự quan tâm tận tình từ một người lạ khác.

Hiện giờ hãy cứ coi Huyền Tuấn như người lạ đi, Tương Hách thở dài.

Vừa tiếp tục đi vừa đưa chân đá vài viên sỏi lăn lông lốc trên đường, anh chép miệng, quyết định nghĩ tiếp chuyện này sau chuyến nghỉ dưỡng. Đang đi chơi mà tự đá mình vào tình thế khó xử, đúng là chẳng ai giống anh.

Thế nhưng đi lòng vòng thêm một lúc, Tương Hách giật mình nhận ra đường đi càng lúc càng lạ. Anh còn nhớ rõ có một đoạn Đinh Dạ và Mẫn Tích kéo tay anh đi ngang một khu đậu xe địa phương để đầy ô tô, liền sau đó là một khoảng đất trống nhỏ, tiếp theo là mấy ngôi nhà lác đác xen kẽ với những mảnh vườn be bé. Hiện giờ đường anh đi hai bên chỉ toàn bông lau mọc cao quá đầu người và những cây cột đèn chiếu sáng trên cao. Phía sau ở xa xa là khu thị trấn thấp hơn vị trí anh đứng hiện tại, còn trước mặt chỉ toàn ánh đèn vàng vọt, bông lau hai bên và khoảng tối phủ xung quanh.

Lạc đường rồi.

Tương Hách dở khóc dở cười, muốn rút điện thoại gọi cho Đinh Dạ cầu cứu thì phát hiện hết pin.

Bấy giờ anh mới lờ mờ nhớ ra, dường như anh chỉ cắm đầu sạc vào điện thoại mà quên không cắm giắc cắm vào ổ điện lúc chiều ở nhà nghỉ, khi đi cũng vội cầm theo mà không để ý lắm.

Mức độ đãng trí này chắc phải thành thần luôn...

Suy đi tính lại một lúc, anh quyết định quay đầu đi về phía thị trấn. Dù sao so với việc cứ gan dạ đâm đầu đi tiếp, tốn thời gian quay lại tìm người giúp vẫn an toàn hơn. Ai mà biết được ở khu tỉnh lẻ núi rừng xa xôi này có thể xảy ra chuyện gì???

Bước chưa quá ba trăm mét, Tương Hách đột nhiên nghe tiếng cây sột soạt phát ra từ bên cạnh, lập tức giật mình rút về phía sau như một con mèo bị dọa, hoàn toàn quên mất trong tình huống này thì nên bỏ chạy chứ không phải đứng ngây ra đó nhìn trân trân vào điểm có thể đe dọa đến tính mạng mình.

"Anh Tương Hách?"

Hở?

Huyền Tuấn đeo chéo trên vai một túi đựng máy ảnh chuyên dụng, một tay cầm cây đỡ camera, một tay xách theo túi đồ cá nhân, ngạc nhiên dừng bước cách đó không xa mà gọi tên anh.

Không hiểu sao lúc này, Tương Hách cảm thấy yên tâm hơn rất nhiều. Anh dường như quên luôn điểm sột soạt trong bụi cây vừa nãy, quay đầu cuống quít chạy về phía Huyền Tuấn, suýt chút nhào thẳng vào lòng cậu.

"Anh sao thế?" Cậu vừa vội đỡ lấy anh vừa lo lắng hỏi, sau đó hai người cùng lúc nghe tiếng sột soạt lần nữa.

Trông thấy Tương Hách nhăn nhó, Huyền Tuấn đưa tay vuốt tóc anh, nhẹ nhàng giải thích. "Chắc là con gì thôi, hoặc có thể là rắn. Dù gì ở đây cũng là khu rừng núi."

Mấy phút sau, hai người sóng bước đi cạnh nhau. Huyền Tuấn thường xuyên đến đây chụp ảnh phong cảnh, thành ra đối với những khu nhà nghỉ cũng vô cùng quen thuộc. Khi nghe đến tên chỗ ở của Tương Hách, cậu chàng vui vẻ reo lên.

"Em cũng ở đó này. Để em đưa anh về nhé."

Mặc dù nghe không giống câu hỏi cho lắm, nhưng anh cũng không còn lựa chọn nào khác, thoải mái gật đầu đồng ý.

"Cầm nhiều đồ quá vậy?" Anh ngạc nhiên. "Không mỏi à?"

"Mỗi lần đi chụp là phải thế đấy ạ, này là còn ít rồi đó, tại em đi một mình thôi."

Tương Hách gật gù, lại tiếp tục vừa đi vừa hỏi thêm về vấn đề chụp ảnh.

Mỗi lần di chuyển, bóng hai người lại chạy từ trước ra sau, dài ra rồi lại ngắn đi rồi lại dài. Tương Hách đi được một lúc thì bỗng nảy trò nghịch ngợm, sải chân bước rộng hơn, muốn cái bóng của mình cao bằng Huyền Tuấn, cuối cùng lại thành bóng anh tuy cao hơn nhưng lại ngắn hơn của cậu. Huyền Tuấn đi phía sau nhìn thấy từ đầu đến cuối, cũng không có ý định vạch trần sự trẻ con này, chỉ thỉnh thoảng bước chân cho hai cái bóng cao bằng nhau để kích thích sự hiếu thắng của anh, đa phần giữ nguyên tốc độ di chuyển.

Nhưng ánh mắt hoàn toàn dán lên người Tương Hách, còn khóe môi từ lúc bắt đầu đi cùng nhau vẫn chưa thể hạ xuống lần nào.

Đáng yêu.

"Quên chưa hỏi, sao cậu lại ở đây?" Tương Hách đột ngột quay đầu lại, trông thấy khuôn mặt vui vẻ của Huyền Tuấn thì chột dạ. "Cười gì thế?"

Cậu lắc đầu, vẫn không ngừng cười.

"Không có gì. Em đến để chụp ảnh giải trí thôi."

"Sao quen đường ở đây quá vậy? Anh tưởng cậu mới đến lần đầu?"

"Đi cũng nhiều rồi mà. Ảnh ở nhà em chủ yếu là cảnh ở đây cả đó."

Anh trầm trồ. "Nhưng mà chụp mãi một cảnh không chán sao?"

Huyền Tuấn lắc đầu. "Mỗi năm mỗi khác, mỗi mùa mỗi đổi. Làm nhiếp ảnh gia phải luôn khai thác được triệt để cái hồn trong một cảnh thiên nhiên thì mới có thể luyện tập chụp ảnh tốt nhất được."

"Anh có biết chuyện danh họa Da Vinci vẽ trứng không?"

Trông thấy gương mặt có phần mù mờ của Tương Hách, cậu bật cười. "Đó là chuyện khi mới học vẽ, Da Vinci đã được nhà điêu khắc nổi tiếng Verocchio nhận dạy và cho vẽ trứng đầu tiên. Ông đã vẽ nhiều quả trứng trong nhiều năm, và cảm thấy rất khó hiểu với cách dạy này của thầy."

"Cho đến một ngày nọ, ông thắc mắc rằng, tại sao thầy cứ luôn cho ông vẽ trứng như vậy, và điều đó thì có tác dụng gì?"

"Verocchio đã đáp rằng, ông muốn Da Vinci phải quan sát kỹ và kiên trì khổ luyện. Trứng gà sẽ có quả to, có quả nhỏ, có quả nhọn một đầu, có quả nhọn hai đầu, lại có quả tròn xoe. Trong hàng vạn quả trứng không thể có hai quả giống nhau như đúc, và thậm chí chỉ một quả trứng, nhưng nhìn từ nhiều góc độ thì cũng có thể không còn như cũ, ánh sáng cũng ảnh hưởng đến yếu tố để vẽ một quả trứng vì nó sẽ thay đổi hình dạng tròn hay thon của nó. Vẽ một quả trứng không hề dễ, vì vậy, nếu không thể kiên nhẫn nhìn từ nhiều góc độ, đào sâu vào để dày công luyện tập, rất khó để có thể trở nên giỏi và thuần thục được."

"Cũng giống như việc làm quen và hiểu một ai đó vậy. Một người không chỉ có một tính cách, và cũng không có nghĩa nhiều tính cách thì người ấy là người khó hiểu. Hãy coi một người như một quả trứng, ánh sáng và những yếu tố khác là tính cách, còn người bên cạnh làm bạn với họ nếu muốn thực sự hiểu họ, phải tìm nhiều cách phác họa được họ từ nhiều góc độ, khám phá những khía cạnh mới mỗi ngày, như vậy mới có thể hiểu được người ấy một cách trọn vẹn nhất."

"Có đúng không, Tương Hách?"

Em làm như vậy để có thể được gần anh, được bên cạnh anh, được quan sát và chăm sóc anh bất cứ khi nào có thể, và nhìn anh luôn nở nụ cười rạng rỡ nhất trước mặt mình.

Em thể hiện rõ ràng như vậy, anh có nhận ra không?

Huyền Tuấn tận tình đưa Tương Hách về tận nơi. Hai người ra khỏi thang máy đi đến

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#onker