1.2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mạc Hàn

Mong em hãy thông cảm cho sự hoài nghi trong chị.

Chị nghi ngờ không phải vì em không tốt, cũng không phải vì trong lòng chị cô đơn, mà vì hạnh phúc này đến quá bất ngờ khiến chị không tin nó có thật.

Em đã đến bên đời chị, dừng chân lại, đưa tay kéo lấy chị lên khỏi vũng bùn của nỗi buồn trong quá khứ. Sự rạng ngời của tình yêu và lòng tốt khiến chị không dám tin ánh hào quang trước mặt mình là sự thật. Chị đã từng yêu, đã từng tin nhiều lần và rồi chính bản thân mình nhận được chỉ là sự hẫng hụt.

Giờ đây, một lần nữa, chị lại phải đứng trước lựa chọn: Tin hay không tin? Bởi vì chị biết, nó sẽ lại tác động tới con tim của chị. Một con tim đã có quá nhiều đau đớn và tổn thương.

"Ta là kẻ đã từng vấp ngã, ngã đau là đằng khác. Vì thế mà mọi con đường bằng phẳng đều làm ta e ngại. Có quá nhiều thứ khiến ta cảnh giác. Ngày ta còn trẻ, trước những trở ngại trong đời, ta không có gì khác ngoài con tim trinh nguyên. Vì thế, khi bị phản bội, ta cảm giác chính mình hoàn toàn rơi xuống đáy vực,  không có bản lĩnh, không có ý chí, không có nghị lực, chỉ có một con tim yếu đuối, mong manh, gánh trọn toàn bộ những tổn thương ấy. Thế nên ta sợ, sợ cho đến tận bây giờ, dù cho ta biết, bên cạnh ta đang có một hạnh phúc khác nảy mầm".

Có lẽ em đã bị tổn thương nhiều lắm. Bởi lẽ không có gì đau bằng khi em yêu bằng con tim chân thành nhưng lại luôn bị đối phương ngờ vực. Đáng đau khổ hơn nữa là họ luôn nghi ngờ em sẽ giống những kẻ tồi tệ trước đó. Điều ấy là một sự tổn thương rất lớn. Chị biết chứ. Nhưng lúc đó, sự ích kỉ luôn chiến thắng, chị chỉ nghĩ được cho cảm giác của mình, sợ mình sẽ lại bị tổn thương. Vô tình chị lại làm em đau.

Chị đã tìm mọi cách để đẩy em ra thật xa bởi chính chị cũng không dám tin hạnh phúc mình có trong tay là thật. Thà chọn cô đơn còn hơn là một lần nữa tổn thương vì người mình có tình cảm. Nhưng khi chị càng đẩy em ra thì em lại càng tiến lại gần hơn. Em nói với chị rằng không có cách chữa vết thương nào tốt bằng việc học cách yêu thương thêm nữa. Chỉ có tình yêu mới xoa dịu nỗi đau tình yêu cũ đã gây ra một cách nhanh nhất.

Em kì lạ thật. Em có sức chịu đựng đến phi thường. Hàn ta,  không phải là cô gái quá nổi bật đến mức em phải hi sinh quá nhiều như thế. Chị không xinh đẹp, không giàu có, không giỏi giang, chị chỉ có một quá khứ buồn vì bị phụ tình và hiện tại đang có một trái tim luôn trong tình trạng đề phòng, trái tim luôn luôn nghi ngờ. Vậy mà em vẫn cặm cụi bên chị, mỗi khi ta cần người đều nhanh chóng có mặt, dù chỉ nhận được từ chị một sự hững hờ.

Em không bắt buộc, không vội vã, không hờn trách, em cứ im lặng chờ đợi và không ngừng quan tâm. Sự đúng mực đó của em càng làm bản thân ta thấy yêu hơn bao giờ hết. Nhưng kì lạ thay, càng yêu thì chị lại càng muốn tránh xa. Khi nhận ra bản thân chị yêu em quá rồi, bỗng dưng ta càng lo sợ. Ngày trước ta đã từng yêu và từng tin như thế.

Nhưng cái ta nhận được là gì...?

Nhưng rồi khi Tiểu Manh ra đi... khi em bắt đầu rời xa thì chị thấy sợ thực sự. Tiểu Hàn ta nhận ra rằng việc không có em lúc này còn đáng sợ hơn việc nếu ta yêu rồi mất nhau. Đó là chuyện ngày sau mới xảy ra, mà biết đâu đó cũng chẳng bao giờ đến. Vậy tại sao ta lại vì một chuyện chưa tới mà bỏ quên hạnh phúc bây giờ.

Chị xin lỗi vì đã mất quá nhiều thời gian để nghi ngờ mà lẽ ra chị nên dành thời gian đó để yêu thương. Hãy coi đó như một sự thận trọng để rồi khi tin, chị sẽ yêu mà không hối tiếc.

Cảm ơn em đã kiên trì, cảm ơn em vì đã dứt bỏ đúng lúc để chị nhận ra, đã đến lúc, chị cần phải nắm giữ yêu thương.

===========================

Chào mọi người, đã rất lâu rồi kể từ lần cuối tớ đăng truyện.
Cảm ơn mọi người đã đọc.
Sau này, về lại Trái Đất, không bỏ bê nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net