004 - 006

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
năng sạch sẽ chút đi, người ta gặp phải cơ chế tử vong tận hai lần mà vẫn sống sót toàn thây kia kìa.]

[Thằng đó chỉ gặp may nên mới thoát được hai lần thôi, đắc ý cái giề.]

[Mày có thấy tớm không, tao đắc ý đấy. Dương Bồi thì sao, hôm nay mày ở đây hả hê, cẩn thận ngày mai hắn được phân vào dự án thám hiểm của mày.]

...

Trong màn hình, bác sĩ Phương đứng yên tại chỗ, không biết từ lúc nào đã có hai y tá mặc đồng phục đứng phía sau y, hiện giờ đang nhìn chòng chọc vào Trần Phi nằm trong vũng máu.

"Hai người đưa bệnh nhân về phòng bệnh đi." Bác sĩ Phương ngồi xổm xuống nhặt mấy tờ phiếu nhập viện rơi đầy đất. Trong lúc đó bệnh án và vòng tay của Trần Phi bay ra, y liền chộp lấy vòng tay này, nhận diện chữ viết trên đó.

"Ừm... giường số 2, phòng 703, bệnh nhân bị vết thương hở, cẩn thận khi nâng cáng."

Lúc này hai y tá mới lưu luyến dời ánh mắt khỏi Trần Phi.

Trong màn hình đang tranh cãi dữ dội, vài dòng bình luận thảo luận nội dung thám hiểm lẫn vào:

[Thì ra chưa chết...]

[Tôi cứ tưởng mới vào đã giết người rồi, xem ra thật sự có khả năng sống sót khi đối đầu với quy tắc của không gian cấp E.]

[Sống cái qué gì, nhìn thằng chả bây giờ có giống như đang sống không.]

[Cũng phải.]

Trái ngược với không khí náo nhiệt trong phần bình luận, đại sảnh cực kỳ yên tĩnh, mùi máu tanh rỉ sét không ngừng lan tỏa trong thang máy chật hẹp. Các thành viên khác vừa chứng kiến một cảnh tượng thảm khốc, vừa nhìn thấy hai y tá, bọn họ tránh còn không kịp, thậm chí không dám nhìn

Cô gái tóc ngắn ở khoa tâm thần cảm thấy cổ họng mình căng cứng, hai tay bịt chặt miệng, sợ không kiềm được ói hết ra ngoài. Những người khác phản ứng không dữ dội như cô, nhưng rõ ràng sắc mặt không hề ổn chút nào.

Bạch Tẫn Thuật không muốn để lộ sự vượt trội quá mức giữa đám đông, khi Trần Phi ngã xuống, hắn liền trở lại vị trí ban đầu, lùi về bên cạnh Lỗ Trường Phong.

Nhưng cái gọi là khiêm tốn cũng không khiêm tốn nhiều lắm.

Thấy sắc mặt cô gái tóc ngắn không ổn, Bạch Tẫn Thuật lập tức rời khỏi đám đông, sợ cô ta nôn vào quần áo của mình, mức độ chê bai có thể thấy rõ.

Bác sĩ mới ra tay với Trần Phi bây giờ không còn vẻ kỳ quái cứng ngắc từ vài giây trước, y đang bình thản cùng hai y tá nhặt ruột của Trần Phi rơi tán loạn đầy đất, nhét lại vào cơ thể gã. Đơn nhập viện, bệnh án và vòng tay của Trần Phi cũng được y nhặt lên, kẹp vào hồ sơ bệnh án.

Ngay sau đó, Trần Phi bị hai y tá ném lên xe cáng, phần eo vốn đã ít da thịt bị xé rách thêm khiến biểu cảm trên mặt gã càng méo mó hơn, trông như sẽ ngất xỉu bất cứ lúc nào.

Nhưng cho dù vậy, gã vẫn gắng một chút hơi tàn nhìn chằm chằm Bạch Tẫn Thuật với ánh mắt đầy oán hận.

Ánh mắt kiểu này, Skao đã gặp không tới 1000 thì cũng 800. Lần này nếu không vì Trần Phi kéo hắn vào chuyện này ngay từ đầu, hắn đã không bước vào phạm vi dừng thời gian, cũng sẽ và không có cơ hội nói ra câu đó.

Thanh niên tóc dài: Bình tĩnh lại nào, bệnh nghề nghiệp lại phát tác rồi.

Nhưng dù hắn không nói câu đó, với chỉ số thông minh của Trần Phi thế nào cũng bị mắc kẹt trong đó.

Trần Phi vốn quen thói bắt nạt kẻ yếu, không dám đổ hận thù lên bác sĩ Phương người trực tiếp ra tay, mà chỉ dám trừng mắt với Bạch Tẫn Thuật.

Bạch Tẫn Thuật tiếp tục mỉm cười thân thiện, nhưng bên trong không hề khách khí liếc xéo gã đến cháy cả mắt.

Bị thương hả? Rồi sao? Bị thương cũng có phải do hắn đánh đâu, hận hắn làm gì, hận bác sĩ kia kìa.

Hai y tá im lặng đẩy Trần Phi vào thang máy, có vẻ như chuẩn bị lên lầu. Thấy gã sắp rời đi, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.

Đúng lúc này, bác sĩ đột nhiên quay đầu mỉm cười nói: "Còn đứng đây làm gì, cùng lên thang máy đi."

Y vừa cười, mọi người vừa thở phào lại lập tức căng thẳng.

Nhưng các thành viên bây giờ nào dám không nghe lời bác sĩ, dù không muốn cũng chỉ có thể cẩn thận bước vào thang máy, ép mình vào vách thang máy, cố gắng giảm sự hiện diện của mình xuống mức thấp nhất.

Bây giờ bọn họ chỉ muốn cách cái "cục" máu thịt bê bếch và nhóm ba người bác sĩ y tá đó càng xa càng tốt, trong lòng cầu nguyện thang máy lên nhanh một chút.

Cửa thang máy đóng lại, trong buồng không ai dám nói gì, chỉ có tiếng thở nặng nề và rên rỉ đứt quãng của Trần Phi vang vọng liên tục, khiến tất cả mọi người cảm thấy từng giây trôi qua như một năm. Khi thang máy đến tầng của khoa chấn thương chỉnh hình, Lỗ Trường Phong lập tức gấp gáp chen ra ngoài từ bên cạnh xe cáng.

Bạch Tẫn Thuật đi theo phía sau gã, hai tay đút túi bước ra khỏi buồng.

Mặt Lỗ Trường Phong đầy mồ hôi lạnh, vừa ra ngoài, lập tức đứng ngay góc chết của thang máy. Đến khi cửa thang máy đóng lại mới thở phào nhẹ nhõm như trút được gánh nặng.

Cửa thang máy vừa khép lại, Lỗ Trường Phong không chịu nổi nữa, mặt trắng bệch, tuôn ra một tràng chửi thề: "Địt con mẹ mày Trần Phi, thằng chó đẻ, vừa rồi nó làm vậy là có ý gì?"

Có câu nói này rất đúng, khi sự sợ hãi lên đến cực điểm chính là sự phẫn nộ, câu này thể hiện rất rõ trên người gã mập này.

Khi phải đối mặt với nỗi sợ hãi bị chém ngang eo của Trần Phi và nỗi sợ hãi khi đứng chung thang máy với bác sĩ, cảm xúc đầu tiên xông lên não gã, kéo gã ra khỏi nỗi sợ đó chính là phẫn nộ, sự phẫn nộ không thể kiềm chế.

Bạch Tẫn Thuật biết những cảm xúc này cần được xả ra nên hắn để mặc cho gã mập mặt mày tái mét "Thăm hỏi sức khỏe" cả tám đời tổ tông của Trần Phi. Đến khi gã xả hết nỗi sợ trong lòng thì mới bình tĩnh giải thích: "Trần Phi muốn kéo tôi chịu tội thay, kết quả không ngờ người chết trước lại là mình, chỉ vậy thôi."

Nói cho cùng, Bạch Tẫn Thuật không rõ tình hình của các đội thám hiểm bình thường ra sao, nhưng trong đội có Dương Bồi này, cá lớn nuốt cá bé đã trở thành quy tắc ngầm trong lòng mọi người. Nếu Trần Phi chỉ đơn giản muốn bắt nạt một người yếu đuối thì thôi, hắn cũng không rảnh lo chuyện bao đồng, nhưng trong nhiều người thế này mà Trần Phi lại chọn hắn để kéo xuống nước, thì đừng trách hắn chơi ngược lại trong không gian dừng thời gian.

Lời của chàng trai tóc dài này khiến Lỗ Trường Phong vừa xả hết nỗi sợ và giận dữ nhớ ra một điều: Ngay lúc này, trong đội lại có thêm một thành viên bị thương khi bước vào không gian chưa biết.

"Hắn..." Đúng như dự đoán, vẻ tức giận trên mặt Lỗ Trường Phong giảm xuống thấy rõ, giọng nói cũng vô thức nhẹ xuống, "Vừa... vừa rồi hắn bị sao vậy, có phải bác sĩ kia chém ngang eo hắn không? Hắn còn sống nổi không?"

Hơn phân nửa là không thể sống nổi.

Dù hiện giờ gã đang ở trong bệnh viện bình thường của thế giới thực, được đưa vào phòng cấp cứu ngay lập tức, thì khả năng sống sót cũng rất thấp.

Bình thường, khi bụng bị rạch, chỉ cần nội tạng trào ra, không kịp đưa đi cấp cứu cũng đã mất nửa cái mạng. Huống hồ vết thương của Trần Phi bị bác sĩ dùng cách nào đó xé rách, khác với vết thương thông thường, miệng vết thương của gã gần như cắt ngang một vòng quanh eo, có thể nói là chia Trần Phi thành hai nửa trên dưới.

Bạch Tẫn Thuật đứng gần nhất nên tất nhiên nhìn thấy rõ nhất, vào phút cuối khi bác sĩ thu tay còn Trần Phi ngã xuống, cơ thể gã trên dưới có lẽ chỉ còn một mảnh da nhỏ ở eo là còn dính lại.

Trong tình huống đó, việc Trần Phi không ngất xỉu ngay tại chỗ mà còn mấp máy miệng nói với hắn đúng là một kỳ tích.

Nếu Lỗ Trường Phong đã hỏi, Bạch Tẫn Thuật cũng nhún vai, rất thẳng thắn trả lời gã: "Sợ là không sống nổi đâu."

"Ssss..."

Lỗ Trường Phong hít một hơi lạnh, mới bước vào không gian vô định chưa được một tiếng đã mất hai thành viên, gã cảm giác trong một giây kế tiếp gã cũng sẽ chết theo, vô thức lẩm bẩm: "Thù trả thù, oán trả oán, nếu Trần Phi chết thật, có oán hận thì cũng nên tìm tên bác sĩ kia báo thù, đừng đến tìm chúng ta."

"Khó nói lắm," Bạch Tẫn Thuật đứng bên cạnh nói mát, "Nếu hắn có thể phân biệt rõ ai thù ai oán thì đã không kéo tôi chịu tội thay."

Lỗ Trường Phong vẫn còn đang lẩm bẩm, nghe vậy thì khóe miệng giật giật, nghĩ lại cũng đúng. Nguyên nhân của tình huống này là do Dương Bồi, đâu có liên quan gì đến gã và anh Ao. Nếu muốn chết thì nên kéo Dương Bồi chịu tội thay mới đúng.

Nghĩ đến đây, Lỗ Trường Phong càng thêm thành tâm, hai tay chắp lại không biết đang lạy thứ gì, còn quay vòng lạy loạn xạ một trận, miệng lẩm bẩm đủ thứ: "Quan Âm Bồ Tát, Ngọc Hoàng Đại Đế, Như Lai Phật Tổ trên cao, chuyện này là hắn ra tay trước, không liên quan gì đến tôi Lỗ Trường Phong và anh Skao cả."

"Anh vẫn còn tín ngưỡng tôn giáo?" Bạch Tẫn Thuật nghe một hồi, thẳng người ngạc nhiên hỏi.

Dường như việc có tín ngưỡng tôn giáo ở nơi này không phải chuyện tốt, nhất là lúc hắn kích hoạt không gian dừng thời gian lần đầu tiên lại là trong tình huống hắn chú ý đến bàn thờ sau lưng y tá.

Nếu trong bàn thờ có vị thần linh nào bị dị hoá thì việc Lỗ Trường Phong lạy lục như vậy, có khi vừa quay đầu đã chết bất đắc kỳ tử.

"Không có," Lỗ Trường Phong thành thật lắc đầu, "Tôi là người vô thần, tin tưởng vào lý tưởng Marx vĩ đại."

Bạch Tẫn Thuật vừa nhướng mày nửa chừng đã nghe gã đổi chiều: "Nhưng trong tình huống đặc biệt nếu có ích tôi cũng sẽ tin vào Ngọc Hoàng Đại Đế, ngài Marx chắc chắn sẽ hiểu cho tôi."

Đúng là tín ngưỡng phổ quát vĩ đại.

Bạch Tẫn Thuật: "Nếu ông Marx ở dưới suối vàng biết chắc ông ấy sẽ rất cảm ơn anh."

"Không có gì, không có gì, đó là việc mà một người vô thần như tôi nên làm," Lỗ Trường Phong cúi lạy một cách thành kính, "Đúng rồi, anh Ao, anh là người nước ngoài à? Bên các anh chắc thờ Chúa phải không?"

Bạch Tẫn Thuật: "? Tôi không có tín ngưỡng."

Nếu Skao có tín ngưỡng thì đã không làm những việc này.

"Không sao, không tin cũng có thể bái lạy mà," Lỗ Trường Phong vung tay lên, tiếp tục chắp hai tay cầu nguyện một cách thành kính: "Chúa Trời, Chúa Jesus, Cơ Đốc, xin hãy phù hộ, đây là do Trần Phi ra tay trước, không liên quan gì đến chúng tôi. Tiếng Anh của tôi không giỏi, chưa qua cấp sáu, nhưng ba vị đại tiên chắc cũng hiểu ngoại ngữ, tôi không biết phiên dịch đâu."

Bạch Tẫn Thuật ngán ngẩm, không nỡ nói cho gã biết thực ra Cơ Đốc và Jesus là một.

Cuối cùng, gã béo quay về phía Bạch Tẫn Thuật an ủi: "Dù sao thì vẫn nên bái lạy cho yên tâm, bây giờ Trần Phi thành ra thế này rồi, anh không sao là được."

"Bánh Cuốn này," Bị gã bái lạy một hồi, từ không sao có khi lại thành có chuyện, Bạch Tẫn Thuật gật gù như có điều suy nghĩ, "Nếu vài ngày nữa thật sự có thần tiên hiển linh, tôi mới là người gặp chuyện khó."

Lỗ Trường Phong: "Hả?"

Bạch Tẫn Thuật: "Nhưng không sao, đến lúc đó anh có thể đổi sang tin vào Marx."

Lỗ Trường Phong: ...

"Anh Ao, hay là chúng ta quay lại nói về Trần Phi đi..." Gã yếu ớt nói.

"Vậy thì quay lại nói về Trần Phi," Bạch Tẫn Thuật nhân từ bỏ qua cho gã, "Vừa nãy anh có chú ý thấy gì không?"

Hắn muốn biết trong tầm nhìn của những người khác, việc thời gian ngừng lại có để lại dấu vết gì không.

"Vừa nãy? Ý anh là..." Lỗ Trường Phong ngắc ngứ một chút, tay làm động tác cắt ngang ở bụng, thấy Bạch Tẫn Thuật gật đầu, cả khuôn mặt nhăn nhó thành một cục vô cùng rõ ràng, "Cái đó... có gì đặc biệt à?"

Bạch Tẫn Thuật suy nghĩ một chút: "Anh cứ nói anh nhìn thấy gì trước đã."

"Tôi thấy Trần Phi đột nhiên bị thương, nội tạng rớt đầy đất, máu bắn tung tóe." Lỗ Trường Phong thành thật nói.

"À... còn tay bác sĩ kia..."

Nói đến đây, Lỗ Trường Phong không thể chịu nổi nữa, khóe miệng gã vô thức co rụt một chút, cổ họng thì nhờn nhợn: "Bác sĩ đó chắc chắn không phải người, tôi tận mắt thấy hắn thọc tay vào bụng Trần Phi, bỏ ruột của Trần Phi vào bụng."

Không ngoài dự đoán, Lỗ Trường Phong không biết những gì xảy ra trong lúc thời gian dừng lại.

Vết thương ở bụng Trần Phi là do bác sĩ xé rách trong không gian dừng thời gian, vì vậy trong tầm nhìn của bọn họ, không hiểu sao đột nhiên có một vết cắt quanh cơ thể Trần Phi, mà không phải là bác sĩ đè vai Trần Phi rồi tự tay rạch bụng của gã.

"Anh chắc chắn chỉ nhìn thấy những điều này?" Việc tồn tại một không gian dừng thời gian hẳn là có liên quan đến quy tắc của không gian này, Bạch Tẫn Thuật xác nhận lần nữa.

"Hả?" Sắc mặt Lỗ Trường Phong tái nhợt, nghe thấy câu hỏi không có vẻ gì là nói dối của hắn, gã nửa cúi người run lẩy bẩy, "Có phải tôi không nhìn kỹ không? Lần... lần sau tôi nhất định sẽ quan sát cẩn thận hơn."

"Không cần," Bạch Tẫn Thuật do dự một chút, lùi lại vài bước rồi hỏi tiếp, "Anh ổn chứ?"

Đừng nôn lên người hắn, hắn mắc bệnh khiết phích. Hắn tưởng gã béo này có sức chịu đựng tâm lý khá ổn, vì vậy mới hỏi lần hai. Ai ngờ gã cũng sắp ói tới nơi, nhịn thời gian dài thế này xem như đã giỏi lắm rồi.

"Ổn... ổn." Lỗ Trường Phong chậm rãi hít thở lấy sức, "Cảnh tượng kiểu này trước giờ tôi chỉ thấy trên tin tức thôi, còn bị làm mờ. Không ngờ hôm nay lại thấy liên tục hai lần, một lần là Dương Bồi, một lần là bác sĩ Phương, thật là..."

"Ừ, chuẩn bị tinh thần đi," Bạch Tẫn Thuật gật đầu, đưa cho gã một tờ khăn giấy, "Sau này anh sẽ gặp thường xuyên hơn đấy."

Nếu tất cả sinh vật trong không gian vô định đều thích chuyện này như vị bác sĩ kia, thì sau này cảnh tượng đó không hề thiếu.

Lỗ Trường Phong ngẩng đầu, mắt tối sầm lại: "Hả???"

Bình luận:

[Xí, Cơ Kim Hội bị đổ oan, chúng tôi không thường thấy mấy thứ này đâu, hiểu không?]

[Vừa vào đã gặp Dương Bồi, mở đầu lại đẫm máu như vậy, đội thám hiểm lần này thảm thật, sợ sau này lúc tiến vào không gian vô định khác sẽ bị bóng ma tâm lý.]

[Thật đấy, nhưng tôi thấy Skao thích ứng tốt mà. Tên người mới bên cạnh cầu thần bái Phật, mặt mũi thì trắng bệch. Còn anh ta lại có vẻ rất vui.]

[Hình như tên béo bên cạnh sắp ói rồi.]

[Chưa từng thấy cảnh này phải không, nhưng nói đi cũng phải nói lại, Lỗ Trường Phong không biết những gì xảy ra trong lúc thời gian dừng mà.]

[Những người ngoài phạm vi dừng thời gian chắc chắn đều không biết.]

[Vậy bây giờ có thể xác định một trong những quy tắc của không gian vô định này là: Người xâm nhập kích hoạt quy tắc sẽ vào không gian dừng. Khi Skao nộp quy tắc xong có thể vào giai đoạn tăng đầu tư rồi.]

[Đầu tư "mù" quất trúng đại gia vung tiền cho Dương Bồi bỗng cảm thấy mình được cứu rồi.]

[Được cứu +1.]

[Không cầu mong tìm kiếm thành công ngay lần đầu, chỉ mong những người thám hiểm có trí óc sống sót đến cuối cùng, đừng chết quá sớm.]

[Cầu chúc, Skai, mãi không chết, sống lâu!]

[Cầu chúc, Skai, mãi không chết, sống lâu!]

[Cầu chúc, Skai, mãi không chết, sống lâu!]

[? Tên của người ta là Skao mà!!!]

*Phiên âm tên tiếng Anh (Skao) của thụ ra tiếng Trung là Tư Lạp Áo. Để đồng bộ cách gọi với tên tiếng Anh thì tui sẽ để Tiểu Ao (ao trong Skao) chứ không để Tiểu Áo (Áo trong Tư Lạp Áo) nha. Vì thụ ngay từ đầu đã dùng tên tiếng Anh mà người xem dùng phiên âm tiếng Hán thì hơi không ăn nhập =.=

006 Bệnh viện số 1

"Anh còn buồn nôn không?" Nhìn thấy sắc mặt Lỗ Trường Phong từ trắng chuyển sang đỏ, Bạch Tẫn Thuật cẩn thận hỏi.

"Không, không buồn nôn nữa," Lỗ Trường Phong khó khăn nén lại sự khó chịu nổi lên từ sâu trong lòng, "Anh Ao, anh nói sau này sẽ thường xuyên thấy những thứ này, có phải đã phát hiện ra gì đó không?"

"Cũng gần như vậy," Bạch Tẫn Thuật đứng tại chỗ cẩn thận quan sát vài giây, thấy sắc mặt của Lỗ Trường Phong không còn dấu hiệu khó chịu nữa mới yên tâm trở lại chỗ cũ, "Trong không gian vô định này, khi kích hoạt một số quy tắc nhất định, sẽ bước vào một không gian dừng thời gian."

Biết càng nhiều tỷ lệ sống sót càng cao, hắn cũng không keo kiệt, chia sẻ thông tin này với Lỗ Trường Phong: "Trong dừng thời gian, nếu đối đáp tốt thì không sao, nếu không thì sẽ như Trần Phi."

Về cách đối đáp, hắn có phỏng đoán nhưng chưa chắc chắn.

"Dừng thời gian..." Lỗ Trường Phong vừa nghĩ đến tình trạng của Trần Phi thì mặt tái nhợt, "Một khi bước vào không gian dừng thời gian sẽ chết như Trần Phi sao?"

"Tất nhiên là không," Bạch Tẫn Thuật ngạc nhiên nhìn gã, "Anh nghĩ làm sao tôi biết Trần Phi bước vào không gian dừng thời gian? Tất nhiên là vì tôi cũng ở trong đó."

"Ồ, đúng rồi," Lỗ Trường Phong cười ngượng ngùng, nhanh chóng bỏ qua vấn đề này để che giấu sự ngu xuẩn của mình, "Vậy lần dừng thời gian này có phải sự kiện ngẫu nhiên không? Mỗi lần kích hoạt đều sẽ bước vào vùng dừng thời gian sao?"

"Có," Bạch Tẫn Thuật khẳng định gật đầu, "Tôi đã trải qua hai lần rồi."

Lỗ Trường Phong: !!!

Bạch Tẫn Thuật: "Tôi sẽ thử nhập quy tắc xem có được không."

Hắn đã muốn thử hệ thống phán định quy tắc trong Cơ Kim Hội từ lâu rồi.

Bỏ qua ánh mắt kinh ngạc lẫn ngưỡng mộ của Lỗ Trường Phong sau khi nghe những lời này, hắn mở bảng nhiệm vụ, thăm dò nhập quy tắc sinh tồn mà mình tổng kết được: [Sau khi tiến vào không gian vô định, kích hoạt một số điều kiện nhất định sẽ bước vào không gian dừng thời gian, nếu không đối đáp thoả đáng sẽ bị tấn công bởi sinh vật không xác định trong không gian này.]

Một tia sáng xanh lóe lên, quy tắc được thành lập.

Nhưng đồng thời, hai cụm [kích hoạt một số điều kiện nhất định] và [đối đáp] bị gạch chân màu đỏ, nghĩa là cần bổ sung chú thích.

"Chậc," Bạch Tẫn Thuật khó chịu chậc một tiếng, "Hiện tại tôi chưa phát hiện ra hai điều này, để đó trước đã, chút nữa sẽ thử sau."

"Đó cũng là một quy tắc à," Lỗ Trường Phong câu cổ nhìn bảng điều khiển của hắn, vẻ mặt lộ rõ vui mừng, "Mới đó đã phát hiện ra một quy tắc, vừa vào đã tổng kết được một thông tin, có vẻ việc hoàn thành thám hiểm không khó."

"Ừ, vừa mới vào thám hiểm thôi," Vẻ mặt khó chịu của Bạch Tẫn Thuật dịu lại không ít, "Sau này vào không gian dừng thời gian thêm vài lần sẽ biết."

Lỗ Trường Phong chắc lưỡi hít hà vài giây trước thái độ coi quy tắc chết chóc như một món đồ của hắn, không khỏi xúc động tay chuyên không hổ là tay chuyên, tay mơ như gã vừa nghe tới quy tắc đã tránh còn không kịp, thật đúng là khỗng thể so được mà.

Nếu bây giờ quy tắc không gian dừng thời gian này đã tạo thành nhận thức chung giữa hai người và được xác nhận có tồn tại, Bạch Tẫn Thuật dứt khoát ngồi xuống: "Vậy, chúng ta so sánh những gì đã thấy trước và sau khi vào không gian đó đi."

"Hãy so sánh những gì anh đã thấy và nghe sau khi vào đây với tôi, xem có manh mối gì cần chú ý không."

"Được, anh Ao." Lỗ Trường Phong gật đầu, cũng hiểu ý đồ Bạch Tẫn Thuật làm như vậy.

Hai người so sánh vài lần, Bạch Tẫn Thuật phát hiện sau khi hoàn tất thủ tục nhập viện, y tá đều nói với họ cùng một câu: "Trong thời gian nhập viện, hãy tuân thủ chỉ định của bác sĩ, tích cực điều trị."

Hắn suy nghĩ một chút, mở bảng điều khiển nhập vào: [Không gian vô định này tồn tại dưới dạng bệnh viện, sau khi người xâm nhập tiến vào không gian này sẽ được coi là bệnh nhân nhập viện, phải tuân thủ mệnh lệnh của "bác sĩ" trong không gian và tích cực tham gia điều trị.]

Một tia sáng xanh lóe lên, quy tắc được thành lập.

Bạch Tẫn Thuật: "Ừ, được rồi."

Mặt mũi hắn điềm nhiên như đã quen với cảnh này, nhưng thật ra đây là lần đầu tiên hắn thấy quy tắc được thành lập.

Lần này không cần bổ sung chú thích, quy tắc được cập nhật suôn sẻ, vòng đầu tiên của việc đầu tư thêm vào không gian vô định đã mở ra.

Bình luận:

[Wow, tân binh này thông minh thật.]

[Quy tắc hoàn chỉnh đầu tiên đã xuất hiện, nhanh vậy?]

[Tốc độ này, đối với người khai hoang quen tay cũng rất ấn tượng.]

[Trâu bò, không chỉ nắm bắt được trọng điểm mà một mình hắn còn đẩy cả hai tuyến cùng lúc.]

[Có chuyên gia nào không, quy tắc đầu tiên xuất hiện rồi, có giá trị đầu tư không?]

[Chờ đợi anh chị chuyên gia phân tích.]

[Trước sẽ không đầu tư, cần quan sát thêm, quy tắc này chủ yếu chỉ có ý nghĩa với người thám hiểm, không có giá trị cho phát triển sau này. Quy tắc không gian dừng trước đó cần bổ sung cũng

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC