004 - 006

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

004 Bệnh viện số 1

Bên ngoài màn ảnh, cảnh đặc tả dần dời ra xa.

Thời gian tiếp tục trôi, những đồng đội trước và sau không nhận ra bất cứ điều gì bất thường.

Không biết từ lúc nào, cô y tá đã trở lại bình thường, bầu không khí nguy hiểm biến mất hoàn toàn, giọng nói vẫn lạnh lùng như trước: "Khu nội trú không có bảng chỉ dẫn, lát nữa sẽ có bác sĩ phụ trách dẫn mọi người đến phòng bệnh của mình. Trong thời gian nhập viện, hãy tuân thủ chỉ định của bác sĩ, tích cực điều trị."

Bạch Tẫn Thuật gật đầu, nhận đơn nhập viện từ tay cô y tá, đeo vòng tay nhập viện rồi đi qua một bên.

Hắn không phải đợi lâu, sau khi mọi người hoàn thành thủ tục rồi chờ thêm một lúc, đúng như lời cô y tá, một bác sĩ mặc áo blouse xuất hiện.

"Mọi người là nhóm bệnh nhân nhập viện cuối cùng sáng nay phải không? Đi theo tôi." Vị bác sĩ vội vàng kiểm tra số người, sau khi đảm bảo đúng số lượng liền dẫn bọn họ đến thang máy của khu nội trú. "Tôi họ Phương, gọi tôi là bác sĩ Phương là được."

"Khoa chấn thương chỉnh hình ở tầng sáu, khoa ngoại tổng hợp ở tầng bảy, khoa ung bướu ở tầng tám và chín, khoa tâm thần ở tầng mười. Trên đơn của mọi người có ghi số phòng bệnh, vì đông người nên tôi sẽ không dẫn từng người một, mọi người tự lên tầng tương ứng rồi tự tìm phòng nhé."

"Bác sĩ," Một cô gái tóc ngắn bất ngờ thắc mắc, "Chúng tôi không được ở cùng một tầng sao?"

"Tất nhiên là không rồi." Bác sĩ Phương nhìn cô ta một cách kỳ lạ, "Bệnh của mọi người khác nhau, không khám cùng một khoa, thì phòng bệnh sao mà cùng một tầng được."

Trước khi vào phó bản, Dương Bồi đã giết người, kéo mức độ tin tưởng giữa các thành viên trong đội xuống mức thấp nhất. Hơn nữa ngay từ đầu mọi người cũng mạnh ai nấy làm, nên bây giờ thần kinh đều trong trạng thái căng thẳng nhạy cảm tột độ. Câu nói này làm tất cả mọi người vội vàng lật lại đơn nhập viện xuất từ máy tính, quả nhiên, bệnh trạng của họ không giống nhau, bị phân đến các khoa khác nhau.

Trong tình huống như vậy, mọi người cũng không còn cảnh giác người khác nữa, vội vàng cầm đơn đối chiếu khoa phòng. Cũng may, có vẻ như không gian vô định không có ý định chia tách họ hoàn toàn. Tất cả thành viên so sánh với nhau, nhận ra họ được phân theo cặp, hai người một khoa. Dù không cùng một phòng bệnh, nhưng có đồng đội cùng khoa vẫn hơn là không có ai cả.

"Mọi người đã xác nhận mình ở tầng nào chưa?" Nhìn bác sĩ Phương hình như đang vội, y bấm thang máy, đúng lúc lên tiếng, "Xác nhận rồi thì đi thôi, tôi chỉ có nhiệm vụ đảm bảo mọi người đến đúng tầng, không được đi nhầm phòng bệnh nhé."

Đột nhiên có một giọng nói vô cùng kích động: "Chờ, chờ đã!"

Những đội viên đang căng thẳng đồng loạt quay lại nhìn.

Trần Phi đứng tại chỗ, máu toàn thân như dồn ngược lên não khiến gã kích động vô thức hét lên. Khi mọi người dừng chân nhìn về phía gã, gã mới nhận ra mình đang run rẩy.

"Có ai..." Ánh mắt của gã quét qua từng gương mặt, cố gắng nặn ra một nụ cười cứng ngắc: "Có ai chưa tìm thấy bạn cùng tầng không?"

Các đội viên nhìn nhau khó hiểu, không ai trả lời.

"Mọi người, mọi người ở tầng nào..." Nụ cười của Trần Phi càng lúc càng cứng đờ, gần như không giữ nổi ý cười trên mặt, "Chúng ta đều là thành viên đội tìm kiếm, trước khi lên tầng nên trao đổi thông tin với nhau chứ."

"Tôi, tôi và chị này ở khoa tâm thần tầng mười." Cô gái tóc ngắn lúc đầu lên tiếng bị ánh mắt của gã dọa sợ, cụp mắt nhanh chóng trả lời.

"Tôi với anh chàng này ở khoa chấn thương chỉnh hình tầng bảy." Lỗ Trường Phong vỗ vai Bạch Tẫn Thuật.

"Hai chúng tôi ở khoa ung bướu." Hai thành viên cuối cùng trong nhóm trả lời với vẻ mặt không vui.

Khoa ung bướu có hai tầng, mặc dù họ đều ở khoa ung bướu nhưng một người ở tầng tám, người kia ở tầng chín, ưu thế phối hợp đội gần như không có, không khỏi khiến người ta nghi ngờ đây có phải là ác thú của không gian vô định hay không.

Nhưng dù tệ hơn nữa vẫn tốt hơn so với Trần Phi, khi các thành viên khác trả lời, nụ cười trên mặt gã dần dần xệ xuống.

Sao lại thế này... Sao lại không có ai ở cùng khoa ngoại tổng hợp với mình?

Các khoa đều được phân thành cặp, sáu người trước mặt đều đã tìm được đồng đội của mình, vậy thì người ở cùng khoa với gã chẳng phải chỉ có thể là Dương Bồi sao? Gã không giống những người mới này, so với những người mới, gã biết rõ Dương Bồi là người như thế nào.

Trần Phi có một người bạn nối khố không thích học hành, chơi bời lêu lổng suốt mười mấy năm, không tốt nghiệp cấp ba đã lên thành phố lớn làm việc. Sau đó nghe nói dính vào cờ bạc, nợ bọn cho vay nặng lãi hàng triệu tệ. Trở thành ví dụ tiêu cực mà tất cả các bậc phụ huynh ở thị trấn nhỏ dùng để răn dạy con cái, cả gia đình cũng không nhận cậu ta là con nữa.

Nhưng ai ngờ chỉ một năm sau, người bạn nối khố ấy bỗng Đông Sơn tái khởi, không biết từ đâu trở nên giàu có, kiếm được hàng chục triệu còn mở công ty, biến thành ông chủ lớn nổi tiếng ở vùng quê mười dặm tám làng. Khi mọi người còn đang đỏ mắt ghen tị với cái gọi là "cơ hội từ thành phố lớn", người bạn nối khố này lại lẩm bẩm nói với Trần Phi trong cơn say rượu, rằng số tiền này hoàn toàn không phải kiếm được từ kinh doanh.

Cậu ta tham gia vào một tổ chức gọi là đội thám hiểm, đổi lấy số tiền đó từ cửu tử nhất sinh.

Ban đầu, Trần Phi nghĩ bạn nối khố của mình đang bịa chuyện đùa cợt gã. Mặc dù thằng bạn này từ hồi cấp hai, cấp ba là một tên du côn đường phố, giỏi đánh nhau, nhưng đến mức "Cửu tử nhất sinh" thì đúng là chém gió quá đà. Mà càng kỳ lạ hơn là, khi gã nương theo lời người bạn đó, nhờ cậu ta giới thiệu mình vào công việc đó để kiếm chút tiền, người bạn đó đang say khướt đột nhiên tỉnh rượu, vô cùng nghiêm túc từ chối.

Điều này càng củng cố cho suy đoán của Trần Phi, rằng thằng bạn của gã sau khi chuyển mình thành ông chủ lớn, đã không còn xem gã là anh em sống chết có nhau.

Chắc chắn là nó sợ gã cũng sẽ kiếm được tiền, không muốn gã trở thành ông chủ lớn.

Gã tự nhận mình từ nhỏ đến lớn có gia cảnh tốt hơn, học giỏi hơn, sau này còn có công việc tốt hơn. Bạn của gã bỏ học cấp ba, mắc nợ cả đống vì cờ bạc, còn gã dù sao cũng học xong đại học, nhờ gia đình kiếm được một công việc đàng hoàng, không lý nào đối phương kiếm được tiền mà gã lại không.

Gã thiếu một cơ hội, một cơ hội đã biến bạn của gã từ một con nghiện cờ bạc sa sút thành một ông chủ lớn mà gã không thể với tới.

Trong sự đố kỵ từ tận xương tủy cùng sự bất mãn không có điểm dừng, một ngày nọ, "Tiểu đội thám hiểm" cũng tìm đến gã.

Nghe tin gã cũng có tư cách gia nhập tiểu đội thám hiểm, người bạn kia không nói gì mà chỉ nhìn gã bằng ánh mắt thâm sâu, bảo bản thân mình có thể sống sót rời khỏi đó đã là may mắn lắm rồi, mọi thứ ở đó nguy hiểm hơn bên ngoài rất nhiều.

Một khi tiến vào nơi này, muốn rời đi đã khó, sống sót rời đi càng khó hơn. Lời khuyên chân thành và duy nhất mà cậu ta có thể đưa ra là hãy cẩn thận với đồng đội. Nguy hiểm trong không gian vô định không chỉ đến từ quy tắc và sinh vật bí ẩn mà còn từ chính đồng đội của mình. Cậu ta đã gặp phải cục ung nhọt Dương Bồi trong đội thám hiểm. Trong cuộc thám hiểm đó, chỉ có một mình cậu ta sống sót, những người còn lại đều bị Dương Bồi giết từ từ trong lúc làm nhiệm vụ.

Lúc đó, Trần Phi chỉ nghĩ bạn gã được hời mà còn khoe tài, thổi phồng sự thật để tỏ ra đáng thương, nhưng ai mà ngờ... trong lần thám hiểm đầu tiên, gã lại đụng phải Dương Bồi.

Khi nhìn thấy Dương Bồi cầm dao thẳng tay chém chết một đồng đội mà không hề chớp mắt, rốt cuộc Trần Phi cũng hiểu ra những lời bạn gã nói đều là sự thật.

Gã thật sự sẽ chết ở đây, chết dưới tay Dương Bồi.

"Có ai..." Trần Phi đứng giữa thang máy, giọng nghẹn lại, "Có ai muốn đổi phòng bệnh không?"

Không ai trả lời gã.

Khi mọi người lần lượt nói ra tầng của mình, tất cả đều nhận ra ai sẽ ở cùng tầng với Trần Phi.

"Anh, anh ở khoa ung bướu một người một tầng đúng không, anh đổi với tôi đi." Trần Phi chộp lấy một người ở khoa ung bướu đi phía sau, cố nặn ra một nụ cười gượng gạo.

"Hả?" Người kia bị Trần Phi bất ngờ chộp lấy, hoảng sợ lập tức hất tay ra, tránh còn không kịp, "Tôi không muốn, tôi thấy ở một mình một tầng cực kỳ ổn."

"Chúng tôi là con gái, ở cùng nhau sẽ tiện hơn." Hai cô gái ở khoa tâm thần cũng không quan tâm liệu họ có ở chung phòng hay không, vội vàng từ chối.

Nụ cười trên mặt Trần Phi tắt ngóm, ánh mắt của gã dần dừng lại trên hai người cuối cùng là Bạch Tẫn Thuật và Lỗ Trường Phong.

Lỗ Trường Phong thân cao bắp bự, gã chắc chắn không dám động vào. Nhưng Bạch Tẫn Thuật thì không chắc, tay chân lèo khèo, gầy gò yếu đuối, nhìn một cái là biết công tử bột chưa từng đánh nhau.

Chỉ cần đổi phòng với hắn, chỉ cần tránh xa Dương Bồi, gã cũng có thể sống sót đến cuối cùng giống như bạn mình!

Gã nhất định phải sống sót.

Vừa rồi Dương Bồi còn dám giết người ngay trước mặt mọi người, vậy đến lúc bọn họ vào phòng bệnh, những người khác ở tầng khác, Dương Bồi muốn giết gã há chẳng phải dễ dàng như cắt rau gọt dưa sao?

Ai ở một mình với Dương Bồi chính là thí mạng!

"Mày! Mày đổi với tao!" Nghĩ đến đây, Trần Phi chuyển hướng sang Bạch Tẫn Thuật, thò tay định cướp đơn nhập viện của hắn, "Đưa đơn nhập viện của mày đây!"

"Anh bạn," Lỗ Trường Phong thấy vậy vội vàng đứng ra, "Trên đơn nhập viện có ghi rõ họ tên rồi, còn phát cả vòng tay, đổi cái gì mà đổi?"

"Đúng rồi, vòng tay, vòng tay..." Trần Phi bị sự hoảng loạn chiếm lĩnh đầu óc, như nhận được gợi ý liền giật vòng tay trên tay mình, "Đổi vòng tay là có thể đổi phòng bệnh!"

Ngay sau đó, gã thay đổi suy nghĩ, ánh mắt từ từ dừng lại trên cổ tay của những người khác.

Nếu không ai đồng ý, vậy gã chỉ việc thẳng tay cướp lấy là được.

Cô gái tóc ngắn và một cô gái khác được phân đến khoa tâm thần lập tức nhận ra ý đồ của gã. bọn họ vội vàng che cổ tay, sợ Trần Phi nổi điên nhào tới giật lấy vòng tay và giấy tờ của mình.

Những người khác thấy vậy cũng lùi lại vài bước, cả đám người liên tục lui về sau, khiến bác sĩ Phương và Bạch Tẫn Thuật đứng ở cửa thang máy trở thành người đứng phía trước.

"Bác, bác sĩ," Trần Phi thấy mọi người đều cảnh giác, biết việc cướp vòng tay đổi phòng là không thể, chỉ có thể đánh liều kéo tay Bạch Tẫn Thuật, hét lên với bác sĩ, "Tôi không thuộc khoa này! Tôi không ở khoa ngoại tổng hợp! Tôi đăng ký nhầm khoa! Tên này mới đúng!"

Bạch Tẫn Thuật bị kéo mạnh, lảo đảo một chút, còn chưa kịp nói gì đã nghe thấy tiếng cười khinh bỉ của Dương Bồi vẫn luôn đứng xem kịch từ ngoài hành lang. Ngay sau đó, tiếng cười này như tuyên bố ngày giỗ của Trần Phi, không đợi bác sĩ kịp phản ứng, hai chân Trần Phi mềm nhũn suýt nữa quỳ thẳng xuống đất.

Lỗ Trường Phong thấy Bạch Tẫn Thuật bị kéo xa khỏi mình, gã vội vàng muốn kéo hắn lại. Bạch Tẫn Thuật liếc nhìn bác sĩ Phương đã chú ý đến mình, liền khoát tay ra hiệu cho Lỗ Trường Phong.

Bây giờ kéo hắn về cũng không có tác dụng gì.

Phòng chat cũng nổ tung:

[???]

[6]

[Cạn lời với thằng này rồi, cùng tầng với Dương Bồi thì thôi đi, còn đụng tới sinh vật trong không gian vô định, rốt cuộc thằng điên này có nhận thức mình đến đây để thám hiểm không thế?]

[Tự chuốc lấy thôi, bản thân đã xui như chó còn muốn kéo người khác xuống, đáng đời.]

[Thám hiểm mới bắt đầu chưa được bao lâu, lần đầu tiên tôi thấy có người vội tìm chết đến thế.]

[Đặc tả đến rồi, bắt đầu đặc tả bác sĩ kìa.]

"Các cậu đăng ký nhầm khoa à?" Trên màn hình livestream, bác sĩ Phương đút tay vào túi, thái độ như kẻ trên cao nhìn xuống Trần Phi và Bạch Tẫn Thuật.

Trong khi bác sĩ đang quan sát, Bạch Tẫn Thuật nhanh nhạy nhận ra một cảm giác rất quen thuộc, ánh nhìn này giống hệt như y tá trước đó cố gắng thò đầu ra từ dưới cửa sổ.

"Tôi không nhầm," Bạch Tẫn Thuật bình thản mở hồ sơ bệnh án và giấy tờ nhập viện của mình, nhanh chóng loại mình ra khỏi tình huống, "Tất cả thông tin của tôi đều ở đây."

"Còn anh ta thì... tôi không rõ," Hắn nhún vai, "Có lẽ anh ta đăng ký nhầm."

Bác sĩ Phương cẩn thận đối chiếu tên trên vòng tay của Bạch Tẫn Thuật, sau khi gật đầu đồng ý thì quay sang nhìn Trần Phi: "Vậy cậu mới là người đăng ký nhầm khoa?"

"Đúng, đúng..." Trần Phi thầm thở phào nhẹ nhõm vì đã tháo vòng tay trước đó, trong đầu chỉ nghĩ đến việc phải tránh xa Dương Bồi, miệng lắp bắp sắp xếp từ ngữ, "Bác sĩ, anh xem... tôi không phải ở khoa này... tôi đăng ký nhầm..."

"Khoa ngoại tổng hợp... Khoa ngoại tổng hợp không nhận bệnh nhân như tôi! Khoa ngoại tổng hợp là ..." Càng đến thời khắc khẩn cấp, đầu óc càng không xoay sở kịp, Trần Phi căng thẳng đến toát mồ hôi lạnh, cầu cứu nhìn về phía các đồng đội.

Gã trông mong nhận được chút gợi ý, nhưng nhận ra ánh mắt của mọi người khi nhìn về phía gã chỉ đầy cảnh giác và phòng bị, không một ai đáp lại lời cầu cứu của gã.

Không biết từ lúc nào, mọi người bắt đầu xem gã như Dương Bồi, cảnh giác với gã.

Tệ hơn nữa là ánh mắt của bác sĩ Phương lúc này cũng đang khóa chặt trên người gã, khiến Trần Phi cảm thấy sau lưng ớn lạnh, không dám nhìn về phía các đội viên khác.

Không có đường cứu giúp, cổ gã dính đầy mồ hôi như vừa được vớt lên từ dưới nước.

Gã quá căng thẳng, không hề chú ý rằng lúc gã dời tầm mắt, cúi đầu, những đồng đội vừa rồi còn đầy cảnh giác nay bỗng dưng bị đông cứng tại chỗ.

Và cũng không chú ý đến việc, ngay lúc gã đang vắt hết óc suy nghĩ, thời gian xung quanh đang dần dần dừng lại.

Dừng lại theo đúng nghĩa đen.

Thời gian dừng lại một lần nữa.

Và lần này, không chỉ có Trần Phi và bác sĩ Phương bị cuốn vào.

Không biết có phải vì ban đầu Trần Phi nói gã và Bạch Tẫn Thuật đăng ký nhầm hay không, mà trong lần dừng thời gian này, hắn cũng bị cuốn vào.

Không còn quầy ngăn cách, lần này Bạch Tẫn Thuật nhìn thấy rõ hơn. Nếu trước khi thời gian dừng lại, ánh mắt của bác sĩ Phương chỉ là dò xét và nghi ngờ, thì sau khi thời gian dừng lại, ánh mắt đó đã trở nên nghiền ngẫm và như rơi vào tình thế bắt buộc.

Giống như sau khi thời gian dừng lại, bản tính thực sự của bác sĩ được thả ra.

Trần Phi cúi đầu, không chú ý đến sự bất thường xung quanh, chỉ cảm thấy ánh nhìn sau lưng càng lúc càng đáng sợ.

Nếu không nói... nếu không nói gì đó, có thể gã sẽ chết!

"Tôi... tôi..."

Có ai không mau cứu gã...

Khi gã càng lúc càng tuyệt vọng, trong đám đông bỗng vang lên một giọng nam nhiệt tình: "Nói chung, khoa ngoại tổng hợp là viết tắt của điều trị thương thế thông thường. Khoa ngoại tổng hợp của bệnh viện thường nhận các bệnh nhân có thương tổn trong phạm vi bình thường như bị thương ngoài da, bỏng, bướu sưng, nhiễm trùng."

"Đúng đúng đúng, khoa ngoại tổng hợp nhận các trường hợp cơ thể bị thương tổn!" Trần Phi không kịp nhìn xem là ai, cũng không kịp suy nghĩ tại sao câu nói đó lại rõ ràng như vậy. Tại sao xung quanh lại im lặng, còn người nói lại sẵn lòng giúp gã trong tình huống này.

Dưới áp lực từ ánh mắt của bác sĩ, gã không dám động đậy, cũng không dám kéo Bạch Tẫn Thuật nữa, chỉ muốn nhanh chóng loại mình ra khỏi phạm vi bệnh nhân của khoa ngoại tổng hợp: "Tôi không có thương tổn cơ thể! Vì vậy tôi đăng ký nhầm! Tôi thực sự đã đăng ký nhầm!"

Bác sĩ Phương quay đầu về phía nơi giọng nói truyền tới.

Y thấy bệnh nhân tóc dài kỳ lạ đó đang cầm điện thoại, nghiêm túc đọc từng chữ từng câu nội dung trên đó. Khi phát hiện bác sĩ đang nhìn mình, hắn còn ngước lên nở một nụ cười ngượng ngùng: "Tôi tra Baidu."

Bác sĩ Phương: ?

Bạch Tẫn Thuật: "Hóa ra trong không gian dừng thời gian vẫn có tín hiệu."

Lúc hắn mới móc điện thoại ra còn tưởng không kết nối được internet.

Thật là chu đáo.

Bác sĩ Phương: ???

Chờ đã, cậu không sợ sao?

Ngay lúc Bạch Tẫn Thuật thoát khỏi trình duyệt, Trần Phi sống lưng thẳng tắp, vẫn đang cố gắng chứng minh từ mọi góc độ những gì gã nói với bác sĩ: "Anh xem tôi không bị bỏng, cũng không bị nhiễm trùng, bác sĩ, liệu tôi có thể không đến khoa ngoại tổng hợp không?"

Gã sợ đến nỗi toàn thân run rẩy.

Bác sĩ nhìn bệnh nhân tóc dài đang chơi điện thoại, y bối rối một lúc rồi giơ tay lên, thân thiện khoác lên vai Trần Phi.

Phản ứng như vậy mới đúng, vừa rồi bệnh nhân tóc dài kia làm y không biết phải làm sao.

Trần Phi cảm nhận được tay của bác sĩ Phương đặt lên vai mình, gã giật thót, ngước lên nhìn thẳng vào mặt bác sĩ Phương.

Gã sững sờ.

Tại sao bác sĩ Phương... bác sĩ Phương trông có vẻ vui mừng thế?

Trong mắt bác sĩ tràn đầy phấn khởi, sâu trong đồng tử có dòng máu đang chảy. Y đưa một tay ra, cái tay bắt đầu di chuyển thăm dò trên bụng của Trần Phi, như thể đang tính toán nên xuống tay từ đâu.

Ngay sau đó, theo hướng mà ngón tay y vạch qua, bụng của Trần Phi đột nhiên rách toạc mà không có dấu hiệu báo trước.

Nụ cười trên mặt Trần Phi chợt tắt ngấm.

Trong tầm nhìn của tất cả mọi người, một dòng máu tươi chợt phun ra ồ ạt từ người Trần Phi, gã theo bản năng muốn cúi xuống cuộn người lại nhưng bàn tay của bác sĩ đang ghì vai của gã như muốn ghìm gã đứng tại chỗ. Trần Phi chỉ có thể vừa thở dốc nặng nề vừa phát ra những tiếng kêu đau đớn không rõ ràng, máu bắn ra nhanh chóng lan rộng, chỉ trong chốc lát đã chảy khắp sàn nhà.

Theo động tác giãy giụa của gã, mọi người đều nhìn thấy vết thương ở bụng của Trần Phi giống như có sinh mệnh, nó không ngừng lan rộng, kéo dài ra phía sau, như thể muốn chém đứt gã ra làm hai.

"Ừm... Vừa rồi quên nói," Bác sĩ thỏa mãn thu tay lại, đứng thẳng người, kéo dài giọng nhớ lại, "Giường bệnh ở khu nội trú đều kín cả rồi, không có giường trống cho cậu đổi."

"Nhưng mà bây giờ," Y nhếch miệng, nở một nụ cười mãn nguyện, "Xem ra, chỉ có thể đưa cậu đến khoa ngoại tổng hợp thôi."

Trần Phi ôm lấy bụng ngã sang một bên nằm trong vũng máu, cảnh tượng trong tầm mắt lẫn lộn với máu tươi, hình ảnh đồng đội hoảng sợ không còn rõ ràng.

Còn thanh niên tóc dài đứng ở rìa đám đông, lùi lại vài bước theo bước chân của mọi người, trên khuôn mặt đầy vẻ ngạc nhiên lúng túng giống hệt họ.

Đáng tiếc, trước sự kích thích mạnh mẽ từ máu tươi, không ai chú ý đến diễn xuất tài tình của hắn.

Trong đám người hỗn loạn, ánh mắt của hắn chạm vào tầm mắt của Trần Phi đang nằm trong vũng máu.

Trên sàn gạch đá cẩm thạch, máu tươi bắn tung tóe, hai màu đỏ trắng bắt mắt hòa lẫn vào nhau. Trần Phi ôm bụng, vẻ mặt vặn vẹo đau đớn, dùng tất cả sức lực cuối cùng nhìn về phía Bạch Tẫn Thuật, đôi môi run rẩy, máu liên tục chảy ra từ khóe miệng, dường như gã đang nói gì đó nhưng lại đau đến mức không thể phát ra âm thanh nào ngoại trừ những tiếng rên rỉ.

Chỉ có đôi mắt gã trợn trừng hết cỡ.

"Là mày."

Môi gã run rẩy, đóng mở liên tục, nói: "Mày cố ý."

Chà.

Bạch Tẫn Thuật chớp chớp mắt.

Bị phát hiện rồi.

005 Bệnh viện số 1

[Tin xấu, đã có người đầu tiên bị loại.]

[Dù sao ở cùng tầng với Dương Bồi vẫn có thể sống lâu hơn một chút, cần gì phải tự hủy sớm thế này.]

[Người mới vẫn là người mới thôi, thật xui xẻo, lần đầu đầu tư gặp phải dự án toàn là người mới thế này.]

[Đừng nói xấu họ thế, cũng là người mới, nhưng tôi thấy người mới còn lại khá ổn đấy chứ.]

[Đó không phải là chuyện có thể tóm gọn bằng hai chữ "khá ổn", phải là người kỳ quái thế nào mới có thể tra cứu Baidu trong không gian thời gian bị dừng chứ.]

[Không thì sao? Không tra Baidu chẳng lẽ tra Google?]

[? Cứ phải bắt bẻ tôi mới chịu à?]

[Mấy người đừng cãi nhau nữa, cãi kiểu này cũng không có ai chết đâu.]

[Quản trị viên phòng chat khóa những người cãi nhau đi. Mới nãy làm tôi sợ chết khiếp, tôi thấy cách bác sĩ nhìn Tiểu Ao* như muốn giết cậu ấy luôn á.]

[Tiểu Ao là khứa nào? Thằng ẻo lả? Giờ mà gọi thân mật đến lúc bị Dương Bồi giết thì đừng có khóc. Hơn nữa một không gian cấp E lấy đâu ra quản trị viên phòng chat cho ông.]

[Ha ha, nói

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC