Không Đề[ các bạn có thể tự nghĩ tên mà mình muốn và bình luận]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tôi, bản thân tôi là một người vô dụng. Tôi chẳng giỏi các môn học nào cả, tôi cũng chẳng màn đến nổ lực để mình giỏi hơn đúng hơn tôi quá lười biếng để làm điều đó! Tôi chẳng có động lực để mà làm! Những người bạn của tôi nói rằng động lực của họ là bố mẹ của họ và học vì tương lai sau này .... Có rất nhiều lý do về động lực mà ta học. Nhưng chẳng có lý do nào mà gần với hiện tại cả ... ý tôi là động lực gần nhất chứ không phải những thứ xa vời, những thứ mà chỉ xảy ra ở tương lai mà chúng ta không thể biết trước được rằng điều gì? Động lực của tôi chỉ duy nhất là học giỏi hơn 1 cô bạn ở trong lớp, nhưng tôi đã thua? Tôi thật sự không giỏi các môn học trừ vẽ cả! Có một năm, tôi chỉ nghĩ đến việc vẽ mà chẳng nghĩ đến việc học bài,,,,,, Tôi nghĩ rằng mình được môn nghệ thuật này hơn đấy! Dù gì tôi thấy tôi vẽ cũng đẹp.Tôi thích ngắm những tác phẩm của bản thân mình, tôi thường vẽ khi tâm trạng tốt hơn! Bố mẹ tôi không quan tâm điều đó cho lắm! Có lẽ họ thích những con số trên sổ điểm hơn là những bức tranh mà tôi đã hoàn thiện... chà tôi rất buồn vì điều đó, dù chẳng có gì để làm động lực cho việc học, tôi cũng cố gắng cho môn toán,bố mẹ tôi còn muốn cho tôi học tiếng anh môn mà tôi cảm thấy tôi dở trong việc học, tôi biết họ lo lắng cho tôi nhưng bằng cách nào đó họ thể hiện qua những lời nói khiến tôi cảm thấy ghét họ , càng ngày tôi cảm thấy cảm xúc trống rỗng, tôi chẳng muốn nói chuyện với ba mẹ của tôi nữa! Dù gì tôi rất mừng vì họ không đặt quá nhiều kì vọng như những cha mẹ khác. Cảm xúc của tôi tôi không thể hiểu nổi nó, dù mang trong mình con tim, nó đang đặp và ... ôi nó thật nặng nề! Nếu có thể, nếu tôi được sinh ra thêm một lần nữa tôi ước rằng, tôi sẽ là đám mây bay trên trời kia, tôi nghĩ điều đó thật tuyệt đúng chứ! Có lẽ làm một đám mây cũng không quá nhàm chán. Ôi! Tôi cảm thấy cuộc sống này ngày càng làm tôi nghẹt thở, việc học tập cũng vậy và có rất nhiều lý do cho bản thân muốn từ bỏ cuộc sống bởi những con người bị dồn vào đường cùng bởi cảm xúc tiêu cực của những lời nói từ mọi người xung quanh bạn bè, gia đình , anh chị em, họ hàng,...., Điều đó khiến tâm lí của tôi và cảm xúc trở nên lệch lạc như đường ray xe lửa chệch hướng đi của mình. Tôi nghĩ vậy, có lẽ cảm xúc tiêu cực của tôi đang ám ảnh mình chăng hay ngay từ đầu chính tôi đã chọn con đường như thế! Đến cùng, tôi thật sự không biết tôi muốn gì nữa, các bạn có thể nói tôi là một người lười biếng hay là một người quá đề cao và quan tâm cảm xúc của người khác, yếu đuối, vô dụng,...., bởi các bạn nói đúng đấy tôi là 1 người ko định hướng được ngành nghề và ước mơ của mình, không dám nêu ra ý kiến của mình trong một nhóm hay chỉ 1 lỗi nhỏ trong công việc mà tôi đang làm xảy ra cũng làm tôi hoảng sợ, lo lắng. Suy ra đến cũng lỗi nhiều cũng ở bản thân tôi thôi! Cuộc sống mà,nó thật nhiều khó khăn, không giống trong mơ, những người thích chạy trốn khỏi hiện thực và luôn tưởng tượng những thứ xa vời như tôi có lẽ sẽ gọi là những kẻ thất bại, nhưng bạn có biết rằng không phải những người như tôi luôn thích ở trong giấc mơ màu hồng đâu! Nếu không trải qua những khó khăn, nỗi buồn thì sao có thể cảm nhận được mình đang sống chứ!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net