Part cuối

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tên fic: Cảm Giác Lạ - Part cuối

*o0o*

  Suzy, cô ấy hướng về phía trước và chạy thật nhanh trong những giọt nước mắt khó hiểu của chính mình. Cô lướt qua tất cả mọi người trong sân trường một cách nhanh chóng, chỉ với một mục đích duy nhất , cô không muốn ai nhìn thấy mình khóc. Giờ đây cô chỉ mong mình có thể biến khỏi thế giới này để không ai có thể nhìn thấy bộ dạng của cô hiện giờ...

"Rầm" cửa nhà vệ sinh nữ bị cô đóng thật mạnh như muốn rớt ra luôn. Tất cả nữ sinh trong phòng đều ngạc nhiên về hành động lạ lùng của cô, họ bàn tán, xì xào chuyện gì đó. Nhưng cô chẵng màn tới những lời họ nói. Cô chỉ biết giờ đây tim cô rất đau. Nó cứ như bị ai đó đang dùng kim châm vào, khiến nó cứ nhói lên từng hồi. Tim cô, nó đau lắm, đau hơn cả khi cô và Yoseob giận nhau, đau hơn cả những câu nói hời hợt mà Yoseob đã nói với cô vào tối qua. Đau hơn tất cả những gì cô đã từng trải qua. Hiện tại cô chẵng thể nào hiểu được trái tim mình muốn gì, đáng lẽ cô phải mừng khi người bạn thân nhất của mình có bạn gái. Nhưng lòng ích kỉ không muốn Yoseob quan tâm bất kì một cô gái nào ở trong lòng cô nó quá lớn. Lớn đến mức khiến cô không thể chấp nhận được sự thật của ngày hôm nay. Tiếng thút thít của cô cứ nấc lên từng hồi ở bên trong, làm một vài người lo lắng.

"Cốc...cốc...cốc..."

-Suzy ah! Cậu không sao chứ? - Một nữ sinh lớn tiếng gọi

Đáp lại câu hỏi của nữ sinh ấy chỉ là những tiếng nấc từ bên trong vọng ra của Suzy.

-Suzy! Cậu làm sao thế? Có chuyện gì hả? - Nữ sinh đó tiếp tục hỏi

Bên trong Suzy đang cố gắng lấy lại bình tĩnh, cô đưa tay lao những giọt nước mắt và lớn tiếng bảo.

-Tớ không sao! Cảm ơn các cậu!- Giọng Suzy rõ khàn

"Kịch" Cô mở cửa ra và nhanh chóng bước đi trong sự tò mò của mọi người.

*o0o*

"Reng...reng...reng" Tiếng chuông báo hiệu giờ học đã reo vang. Yoseob đưa mắt nhìn ra cửa lớp, như đang mong chờ ai đó, cậu nhìn vào chiếc đồng hồ trên tay rồi lại tiếp tục nhìn ra cửa. Lòng  nôn nóng như đang lo sợ, cảm giác cứ như mình sẽ đánh mất thứ gì rất quan trọng cứ làm cậu thấp thỏm không yên. Yoseob đưa tay vò tung mái tóc của chính mình.

-Suzy ah! Cậu đã đi đâu thế? Sao lại không vào lớp? Cậu đã đến trường rồi mà. Nhưng sao giờ này tớ vẫn chưa trông thấy cậu ??? Cậu đã có chuyện gì sao? Yoseob à có phải mày đã làm cô ấy tổn thương không?? Mày thật xấu xa Yoseob ah!

           Bao nhiêu câu hỏi hiện lên trong đầu Yoseob. Cậu cho tay vào túi quần  lén mốc chiếc điện thoại của mình ra và nhắn tin cho cô ấy.

*Cậu đang ở đâu vậy Suzy? Sao cậu không vào lớp? Cậu thấy chỗ nào không khỏe à? Có phải tớ đã làm cậu thất vọng không? Hay là cậu đã giận tớ vì đã không nói trước với cậu về Ji Eun?? Dù thế nào đi chăng nữa tớ muốn cậu hãy hiểu một điều rằng. Đối với tớ cậu luôn luôn là người rất quan trọng. Cậu là người nắm giữ một phần rất quan trọng trong người tớ. Cậu biết không? * -Người nhận Suzy BFF

15p trôi qua cậu vẫn dán mắt vào màn hình điện thoại và không hề quan tâm đến lời giảng của cô giáo. Một cảm đau rát ở tim nhói lên khiến cậu không thể nào bình tĩnh được. Cậu đứng phắt dậy và chạy như bay rời khỏi lớp học trong sự ngạc nhiên của mọi người và giáo viên.

*o0o*

   Bên ngoài trời đang kéo mây đen kịnh. Gió thổi xào xạt báo hiệu một trận mưa lớn sắp đổ xuống. Suzy lặng lẽ lê đôi chân mệt mõi của mình trên con đường dài, cô bước đi trong vô định, cô chẵng biết mình đang đi về đâu. Lòng nặng trĩu và đôi mắt đỏ hoe. Tiếng chuông điện thoại vẫn không ngừng reo vang. Dĩ nhiên người gọi không ai khác chính là Yoseob. Nhưng cô không muốn nghe, cô không biết nói gì với cậu ấy.

"Yoseob ah! Cậu làm tớ khó chịu quá, cậu làm tớ đau nữa, cậu cũng làm tớ thất vọng nữa...." -Những giọt nước mắt vẫn cứ lăn dài trên gương mặt cô.

*o0o*

"Suzy ah! Cậu đang ở đâu đấy? Hãy nghe điện thoại đi Suzy, đừng làm tớ sợ. Cậu đừng có chuyện gì nhé. Nếu không, chắc tớ sẽ hận bản thân mình lắm. Tớ lạnh nhạt với cậu, tớ chấp nhận lời tỏ tình của Ji Eun tất cả đều vì cậu. Vì tớ nghĩ trái tim tớ nó không theo sự điều khiển của tớ, nó đang muốn đi theo một ngã rẻ khác, cậu biết không? Tớ đang lo sợ một ngày nào đó khi cậu phát hiện ra điều này cậu sẽ ghét tớ mất. Có thể lắm chứ và tớ thật sự rất sợ điều đó Suzy ah!" - Yoseob chạy loạn trên con phố đông người để tìm kiếm Suzy, vẻ lo lắng hiện rõ trên gương mặt cậu, lòng tự trách bản thân đã làm điều gì đó tội tệ với suzy không ngừng làm tim cậu đau nhói.

*o0o*

*Rào.......rào.......rào.....* và đúng như dự đoán, cơn mưa to đã thật sự kéo đến, Suzy giật mình nhận ra khi cảm giác lạnh buốt xâm chiếm toàn thân mình. Cô bắt đầu chạy đi, chạy trốn khỏi những hạt mưa vô tình này. Cô ghét mưa, thật sự rất ghét nó, kí ức đau thương của cô luôn luôn gắng liền với những con mưa.

*Té nhào xuống đất* Trời mưa to nên đường đi cũng trơn tru và suzy đã vấp té, đôi tay cô trầy xướt, đầu gối rỉ máu, nước mắt tuôn rơi hòa vào những hạt mưa ngự trị trên gương mặt cô. Cô khóc không phải vì những vết trầy xướt do té ngã trên cơ thể mình, mà do tim cô nó đang nhói lên từng hồi, từng hồi, theo từng nhịp thở đều đặn của cô. Nước mưa dính vào các vết thương trên người cô làm tê rát toàn thân, nhưng tim cô còn đau hơn gấp trăm lần.

"Yoseob ah! Có phải do tớ quá ích kỉ không? Hay do tớ đã ngộ nhận điều gì đó từ cách quan tâm mà cậu dành cho tớ? Cậu biết tớ rất nhạy cảm mà đúng không? Vậy sao cậu còn làm tổn thương tớ? Làm tớ đau, tớ buồn cậu vui lắm sao? Hay đó chính là cách cậu rời xa một người không còn quan trọng trong lòng cậu? Hay cậu thật sự không biết cậu đang làm tổn thương tớ?" -Suzy cố đứng dậy với cơn đau thể xác lẩn tinh thần, cô lại chạy tiếp....chạy....mãi...và chạy mãi.....khi cô nhận thức được nơi mình đang đứng chính là cổng trường cô mới giật mình. Suzy khựng lại trước cổng trường, lòng cô như đang mong gặp được ai đó.

*Vịn vai* một đôi tay rắng chắc níu lấy bờ vai nhỏ của Suzy khiến cô giậc mình quay lại.

"Yoseob....sao cậu lại ở ngoài này?" - Suzy khá ngạc nhiên khi trông thấy Yoseob.

"Tớ chạy đi tìm cậu" -Yoseob hổn hển "Tớ đã tìm cậu khắp nơi, cậu đi đâu thế? Có biết tớ rất lo cho cậu không?" -Yoseob lo lắng

"Tìm tớ để làm gì? Tớ đi đâu là việc của tớ, cậu không cần quan tâm về việc đó" -Suzy quay sang chỗ khác tránh ánh nhìn của Yoseob.

"Cậu sao vậy? Có chuyện gì à?" -Yoseob nhìn Suzy đầy khó hiểu. Song cậu vô tình vào đôi tay bị trầy xướt của Suzy mà hốt hoảng. Cậu đưa tay nắm lấy đôi tay của cô ấy lên xem và lo lắng.  "Tay cậu bị sao thế? Sao lại bị thương? Cậu bị ngã à?" -Vẻ lo lắng hiện rõ trên gương mặt Yoseob.

"Không! Tớ không bị gì cả" -Suzy giật mạnh tay lại, cô cố tỏ ra lạnh lùng nhưng trong lòng đang nhói đau khi cô hành xử với Yoseob như thế.

Cơn gió lạnh thổi ngang khiến cả hai rùng mình, Yoseob đưa tay giật lấy chiếc balo sau lưng của suzy và lôi ra chiếc dù nhỏ. Cậu bung nó ra che cho Suzy và lớn tiếng quát.

"Cậu tưởng mình là siêu nhân sao? Sao lại dầm mưa như thế chứ? Chẵng phải trong balo cậu lúc nào cũng có dù sao? Cậu phải biết tự lo cho mình chứ? Cậu không nghĩ đến bản thân thì cũng phải nghĩ đến những người quan tâm cậu chứ?" - Khóe mắt cậu bỗng ngấn nước nhưng cũng may mắn làm sao khi suzy không nhận ra điều đó. Vì nước mưa đã giúp cậu che giấu sự thật đáng xấu hổ đó.

"Phải...tớ không biết tự lo cho mình. Đúng vậy, vì từ trước đến giờ việc gì cậu cũng làm cho tớ, chăm sóc tớ. Từ việc nhỏ nhặt nhất nên tớ đã xem cậu là người quan trọng nhất đối với tớ. Nhưng cậu thì khác, cậu không giống tớ. Cậu khác tớ, hoàn toàn khác tớ. Giờ đây tớ chẳng thể nào biết được tớ là gì đối với cậu nữa" -Suzy bật khóc trước mặt Yoseob. Yoseob cảm thấy nhói ở tim khi nhìn thấy cô ấy như thế.

"Suzy ah! Nghe tớ nói đi, tớ xin lỗi khi không nói trước cho cậu về việc của tớ và Ji Eun. Nhưng tớ muốn cậu hiểu một điều, đối với tớ cậu luôn là....." Yoseob ngắt ngang câu nói của mình khi nhìn về hướng xa, nơi cách 2 người một đoạn khá xa. Cậu nhìn thấy bóng dáng ấy, bóng dáng nhỏ nhắn nhưng thật dễ thương. Người mà cậu đã chọn ở bên để có thể ngăn trái tim mình ngã theo 1 hướng khác khi ở gân Suzy. Người đó là Lee Ji Eun. Theo quán tính Suzy cũng nhìn theo ánh mắt của Yoseob. Sau đó cô đã hiểu được lý do vì sao cậu đã bỏ lửng câu nói của mình.

*Cười khẩy* thì ra là vậy. Thì ra cậu ấy chính là lý do khiến cậu bỏ lửng câu nói đó. Không cần nói nữa, tớ đã hiểu rồi. Đối với cậu tớ luôn là một người bạn tốt thôi đúng không? Hãy đến chỗ cậu ấy đi" -Tim Suzy như ngừng đập khi thốt ra câu nói đó, cô cảm thấy vô cùng hối hận khi thốt ra những lời ngu ngốc ấy. Nếu như Yoseob thật sự chạy đến bên Ji Eun thì có lẽ cô sẽ chẵng thể nào chịu nổi cú sock này. Và đúng như những gì cô nghĩ, sau một hồi trầm ngâm Yoseob vội vàng cầm lấy chiếc dù đang che cho suzy và tiến từng bước chậm rãi về phía Ji Eun đang đứng, trước sự ngỡ ngàng của Suzy. Cô lặng lẽ trông theo từng bước chân của Yoseob mỗi lúc dần xa cô, cậu ấy không hề giải thích bất kì một lời lẽ nào về hành động đó. Đôi chân suzy như không còn trụ vững trên mặt đất vào lúc này, nó đang dần khụy xuống theo từng bước chân của Yoseob. Nước mắt cô đang hòa lẫn vào nước mưa lăn dài trên gương mặt cô. Cảnh tượng khiến tim cô như ngừng đập lúc này chính là Yoseob đang nhẹ nhàng ôm lấy Ji Eun và đưa cho cô ấy chiếc dù thuộc sở hữu của cô. Không thể để trái tim mình thét gào lên trong khoảnh khắc ấy, suzy cố gắng quay đầu chạy thật nhanh về phía sau.....trong cô giờ đây chỉ muốn thoát khỏi cảnh tượng ấy mà thôi...

*bẹp..* lại một lần nữa cô té nhào xuống đường. Trong lúc đang cố gắng đứng dậy Suzy lại cảm giác được rằng có ai đó đang đở lấy người cô. Đôi tay ấy rất ấm. Suzy quay lại và nhận ra ánh mắt Yoseob đang nhìn mình triều mến.

"Cậu chạy đi đâu đó?" -Yoseob nhìn suzy chăm chú

"Tớ đi đâu là việc của tớ không liên quan gì đến cậu"- Suzy chanh chua đáp

"Ờ" - Yoseob đáp cộc lốc

"Cậu ờ gì hả?" -Suzy đột nhiên nổi cáu

"Ờ là đồng ý, là hiểu đó" -Yoseob thoáng buồn

"Cậu hiểu gì?" -Suzy hỏi

"Hiểu việc của cậu là không liên quan gì đến tớ và tớ không có quyền xen vào. Nếu vậy thì việc của tớ cũng không liên quan gì đến cậu nhé. Cậu cũng không được buồn hay giận dỗi về việc của tớ nhé" -Yoseob đáp, nỗi buồn đang hiện hữu trên gương mặt cậu.

"Cậu....được thôi. Nếu đó là điều cậu muốn. Hãy cứ làm theo ý cậu đi" -Suzy giận dữ quay đầu bỏ chạy....

*Ôm chầm* vòng tay Yoseob đang ôm hết cả người cô trong sự ngạc nhiên không gì tả được của Suzy.

"Cậu làm gì thế?" -Suzy ngạc nhiên ngoái đầu lại nhìn Yoseob

"Tớ xin lỗi cậu! Có lẽ khi tớ nói ra điều này có thể cậu sẽ ghét tớ mất suzy ah!" - Yoseob ngập ngừng làm kích thích trí tò mò của suzy.

"Ý cậu là sao? Tớ không hiểu?" -Suzy bắt đầu tò mò.

"Tim tớ....nó....nó đang muốn rẽ theo 1 hướng khác cậu biết không? Mỗi lần ở bên cậu nó rất khác thường. Bên cậu tớ luôn có một cảm giác rất lạ. Nó không đơn giản chỉ là tình bạn, nó còn hơn thế nữa. Không gặp cậu 1 ngày cảm giác với tớ cứ như cả tháng trời vậy. Tớ lạnh nhạt với cậu, hời hợt với cậu, chấp nhận Ji Eun. Tất cả tớ chỉ muốn tim tớ không dành cho cậu. Nhưng nó không nghe theo lời tớ Suzy ah." -Yoseob càng xiết chặt vòng tay mình ngang vai suzy.

"Cậu cũng có cảm giác như vậy ah? Như vậy có nghĩa không phải do tớ ngộ nhận đúng không? Cậu thật sự thích tớ? Cậu thật sự có cảm giác với tớ đúng không?" -Suzy vui mừng

"Uhm....tớ thật sự đã thích cậu. Thích rất nhiều suzy ah"- Yoseob xoay người suzy lại. Cậu đưa tay lao giúp cô ấy những giọt nước mắt đang lắm lem trên hàng mi.

"Vậy hành động khi nãy của cậu với Ji Eun là sao? Đó là dù của tớ mà"- Suzy ngây thơ hỏi.

"À thật ra thì..." -Yoseob đưa tay lên gãy đầu "Đó là..."

FLASHBACK

Yoseob chạy đến bên đưa cho Ji Eun chiếc dù nhỏ của Suzy.

"Sao cậu lại ở ngoài này?" -Yoseob hơi lo lắng

"Giờ giải lao tớ xuống lớp không thấy cậu đâu. Vì thế tớ định đi tìm cậu" -Ji Eun nhìn Suzy từ xa.

"Đó là Suzy đúng không?"-Ji Eun tò mò

"Uhm! Là cậu ấy" -Yoseob ái ngại

"Đây là dù của cô ấy đúng không? Sao cậu lại lấy nó che cho tớ mà không phải là cô ấy?" -Ji Eun đang cố gắng muốn biết điều gì đó từ hành động của Yoseob.

"Ji Eun ah! Tớ xin lỗi....thật ra thì...." - Yoseob ngập ngừng

"Thật ra thì sao?" - Ji Eun hỏi

"Tớ...tớ chỉ xem cậu là bạn thôi. Tớ nhận lời tỏ tình của cậu là vì tớ muốn chạy trốn khỏi cảm giác lạ của bản thân tớ khi tớ ở gần Suzy." -Yoseob cuối đầu cầu xin sự tha thứ từ Ji Eun. Bởi cậu đã trêu đùa tình cảm của cô ấy.

"Vậy là Suzy mới đúng là người cậu yêu?" -Ji Eun vẫn giữ thái độ bình tĩnh như không có chuyện gì.

"Uhm! Tớ xin lỗi cậu"- Yoseob cảm thấy tội lỗi của mình vô cùng to lớn.

"Vậy sao cậu không che cho suzy khi cô ấy cũng đang đứng dưới mưa như tớ?" -Ji Eun lại tỏ ra khó hiểu trước hành động của Yoseob.

"Tớ không che cho cô ấy vì tớ muốn cùng đứng dưới cơn mưa với cô ấy. Tớ che cho cậu vì tớ cảm thấy có lỗi với cậu. Chiếc dù quá nhỏ để có thể che cho cả 3 người chúng ta. Vì vậy tớ chọn cách nhường nó cho cậu và tớ sẽ cùng cậu ấy hứng chịu cái lạnh giá của cơn mưa trút xuống" - Yoseob ngước nhìn nét mặt Ji Eun lúc này. Cậu cứ nghỉ mình sẽ ăn một cái tát hoặc những lời mắn nhiết từ Ji Eun. Nhưng tất cả đều không như cậu nghĩ. Ji Eun vẫn điềm tĩnh va không hề tỏ ra chút khó chịu nào trước những lời nói của cậu. Vài giây sau, cô cười khẩy rổi bảo.

"Nói vậy việc cậu đưa dù cho tớ cũng giống như việc cậu chọn ở bên Suzy đúng không? Cậu thà làm tớ đau để 2 người được bên nhau đúng không? Thay vì cả 3 cùng đau khổ khi bị cuốn vào vòng xoáy. Thì cậu thật thông minh khi chọn cho mình một cách giải quyết như thế" -Ji Eun khá bức xúc

"Ji Eun ah! Tớ...tớ sai rồi, cậu đánh tớ, mắn tớ đi" -Yoseob nhắm mắt chịu trận

"Sao tớ lại đánh cậu chứ? Hãy đến bên cô ấy đi. Tớ chúc cậu hạnh phúc. Tớ cũng xin lỗi cậu nhé. Vì tớ cũng đang trêu cậu đó. Tớ thấy rõ ràng cậu thích cô ấy. Nhưng lại không đến với cô ấy. Tớ thấy ngứa mắt nên phá 2 người đó bleubleu" -Ji Eun lè lưỡi trêu Yoseob, còn cậu đang há hốc mồm nhìn Ji Eun đầy khó hiểu. Cậu vui mừng thầm cảm ơn Ji Eun. Cả hai tặng nhau 1 cái ôm xả giao rồi cậu chạy đến bên suzy. Lúc này suzy cũng đang chạy vì nghĩ Yoseob đã bỏ rơi cô.

ENDFLASH

"Cậu hiểu rồi chứ? Ji Eun cũng nhìn thấy tớ có tình cảm với cậu. Vậy mà tớ lại trốn chạy với cảm giác của mình" -Yoseob kéo nhẹ suzy vào lòng, cậu ôm suzy thật chặt, trút hết những tình cảm đang được dồn nén bấy lâu nay vào chiếc ôm ám áp đó. Mặc cho cơn lạnh giá từ cơn gió luồng qua cơ thể mình. Suzy vẫn cảm thấy thật ấm áp và bình yên khi được thu người trong vòng tay Yoseob. Cậu đẩy nhẹ người suzy ra, đặt nhẹ vào trán cô một nụ hôn nhẹ nhàng nhưng đầy sự yêu thương.

THE END

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net