Intro

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Onsra" không phải lúc nào tình yêu cũng kéo dài mãi mãi.

Ngã dúi thẳng xuống sàn, em đau điếng nhận ra đôi chân nhỏ bé của chính mình chẳng còn cảm thấy bất cứ điều gì, giờ đây, em nhỏ bé hơn bất cứ thứ sinh vật sống nào trên thế giới. Choáng...cái cảm giác này.

"Xin lỗi đi, Hina."

Sao em không chịu nhận lỗi về phía mình cơ chứ? Tuyển thủ Faker mờ dần đi trong tầm mắt em. Nhưng cô bé vẫn còn đủ nhận thức để nhìn thấy cái nhăn mặt, trên cao trông xuống em như một vị thần đang phán xét kẻ tội đồ đã làm nên tội tình gì đó kinh hãi lắm cho người anh yêu. Nhưng mà anh ơi, cô bé cũng yêu anh mà?

"Sang Hyeok a..."

"Đừng trẻ con như vậy!"

Em thất cả kinh. A...anh đẩy cô xuống cầu thang vì nghĩ rằng em đã làm người kia, người anh yêu bị thương, a...anh còn chẳng thèm nghe lời em giải thích. Để mặc em chúi dủi dưới sàn, đến chân em không còn cảm nhận được bất cứ cảm giác nào, đến khi máu cam của em buông xuôi chảy dài trên cằm, anh vẫn lạnh lùng nhìn em.

"Cho dù thân phận của em có là gì đi nữa, em nghĩ có thể tự cho mình cái quyền làm tổn thương cô ấy hết lần này đến lần khác sao..."

"..."

Em nhìn khoảng không tối mờ trước mặt. Anh đang nói gì vậy nhỉ, ù quá...em không nghe được bất cứ thứ gì, cũng giống như đôi chân em không còn cảm nhận được thứ gì, em cứ ngồi bệt dưới sàn, máu cam cứ tuông như suối như thế.

"Hina!"

Từ xa dần kéo lại khoảng cách, những người đồng đội của em, những người thực sự tin tưởng em, họ cũng chạy đến. Cùng các nhân viên đông đảo trong đội hỗ trợ ồ ạt kéo vào, vây quanh và Lee MinHyeong đã quỳ xuống ôm lấy em.

"Con bé mất ý thức rồi..."

"Hina, Hina...? Em có nghe anh nói gì không...?"

Tuyển thủ Gumayusi tha thiết giữ lấy máu không ngừng rơi trên cằm em, đến mức cả bàn tay nhuộm đỏ.

"MinHyeong à."

Em giương mắt thất thần nhìn người con trai thân thiết với em nhất chỉ sau vị đội trưởng em hằng đặt trái tim và rồi dẫm nát trái tim em. Em sẽ dùng một cái cớ khác, một cái khác, vào lần này, để bảo vệ cho chị ta, người phụ nữ anh yêu...và cuối cùng, là bảo vệ anh. Dẫu sao thì, em cũng đã quen rồi. Quen dọn dẹp mớ tàn dư anh và người phụ nữ anh yêu để lại. Nước mắt trực trào, không ngừng tuông xuống mà chẳng có gì có thể níu lại...

"A...hình-hình như ngồi đánh giải lâu quá nên chân em tê...em-không đứng lên được...MinHyeong có thể cõng em không?"

Gumayusi hoảng hốt.

"Này! Gọi cấp cứu đi! Này!"

Huấn luyện viên Coach hét lên. Với vô vàn sự sợ hãi thể hiện rõ ràng trong mắt những người khác, em nhận ra, hôm nay, tại trận chung kết thế giới lần đầu tiên em tham gia cùng người em yêu, em đã mất đi đôi chân của chính mình.

Trời sập tối,

Trong tiềm thức của em. Của Ryu Hina.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

"Hỏng chân rồi. Nó không thể đứng lên được nữa đâu."

"..."

"Hãy trở về Mĩ."

"..."

"Các chuyên gia rồi sẽ có cách trị liệu."

"..."

"Nó sẽ phải cần một thời gian dài để học cách đứng lên, như một đứa trẻ sơ sinh tập đi."

"..."

"Đau đớn thay, sự thật là vậy."

"..."

"Trước tiên, hãy dập yên dư luận đã."

"..."

"Sao cô công chúa bé bỏng của đế chế Riot luôn là cái gai trong mắt cư dân mạng Hàn vậy?"

"..."

"Vì làm tổn thương người phụ nữ của Quỷ Vương à?"

"..."

"Đáng yêu thật. Quỷ luôn luôn xuất hiện khi công chúa phạm phải một điều sai...không ai nhận ra sự dàn xếp của con phụ nữ chiêu trò ấy sao."

"..."

"Bao nhiêu lần rồi nhỉ. Lần nào công chúa đến đây cũng mình đầy thương tích."

"..."

"Nếu Quỷ đã khinh miệt công chúa của địa đàng ánh sáng, vậy thì hãy trở về với vòng tay của Chúa."

"..."

"Kể từ giây phút này, công chúa sẽ quay trở về thần điện. Vĩnh viễn sẽ không bao giờ tham gia vào thế sự của Quỷ Vương."

Cho đến khi em từ cơn hôn mê vẫn còn chưa hoàn toàn ổn định, ấy là cuộc đối thoại duy nhất giữa bác sĩ và anh trai của em mà em nghe lọt tai mình.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

Năm đó em mười lăm tuổi. Em chỉ mới là một thiếu nữ nhỏ bé như thế nhưng đã khoác lên mình màu xám tro, đầy thương tích và buồn tủi. Hàn Quốc thù ghét em, người em yêu hết lần này đến lần khác không tin tưởng, mất đi đôi chân, và trái tim em chai sạn. Nên em sẽ rời đi, rời khỏi nơi đau thương này...như những gì Hàn Quốc muốn.

Chuyến bay từ Seoul - Korea đến New York - Mĩ khởi hành.

Thế nhưng,

"Ở lại Hàn Quốc đi, Hina."

"Anh sẽ dùng toàn bộ sức mạnh mà anh có, để làm sụp đổ vương triều của cậu ta."

"Nếu Quỷ Vương đã không cần Công Chúa của Địa đàng ánh sáng, vậy thì anh sẽ cướp lấy."

"Hãy đến DRX cùng anh."

Deft à,

Anh biết không, vì sao anh lại ghé đến cuộc đời em...và làm nó muôn màu muôn vẻ.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

[...] "Sự thật đen tối năm đó của LCK đã phơi bày!"

[...] "Công chúa là vô tội đó!"

[TOP COMMENT] "Liệu con bé có tha thứ cho Faker không?"

_[...] "Tha cái đéo gì cơ?"

_[...] "Này! Không thấy à? Chân nhỏ cũng tàn phế luôn rồi! Đền được chân cho con gái người ta không mà tha hay không tha?"

_[...] "Nhắc tới Quỷ làm gì? Ớn cả xương sống! "

_[...] "Nghe đồn. Năm đó Riot rút hết khoản tài trợ cho LoL vì làm tổn thương công chúa, SKT T1 đã tìm cách khuyên giải nhưng con bé đã qua Mĩ điều trị..."

_[...] "Chân cũng tàn phế rồi! Tâm lí thì không ổn định! Chẳng phải năm đó chúng mày mồm to lắm sao, còn gửi xe tải đến trụ sở Riot muốn con bé chết đi còn gì? Quay xe nhanh gớm! Đúng là miệng lưỡi thiên hạ!"

[TOP COMMENT] "Bên trên thật ồn ào! Tóm lại. Công chúa vĩnh viễn cũng không bao giờ tha thứ cho cặp uyên ương ma quỷ kia!"

_[...] "NHẤT TRÍ!"

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

Năm đó là em hứa hẹn sẽ mặc một chiếc váy trắng thật tinh khôi cùng nắm tay anh bước đến thiên trường địa cửu, là anh vu vơ cho rằng em trẻ con nên không đặt nặng giá trị mà đồng ý.

Thế nhưng,

"Hyuk-Kyu thấy chiếc váy cưới này có hợp với em không?"

"Ừ! Vợ của anh mặc gì cũng vô cùng đẹp!"

Bây giờ, người cùng em nói những lời hoa mĩ, không còn là hứa hẹn, lại chính là đối thủ của anh.

Anh đánh mất em, không phải một lần, và tổn thương em, không phải hai lần...Lee Sang Hyeok đau đớn nhận ra, bản thân luôn tưởng rằng mọi thứ đều nắm gọn trong lòng bàn tay, thì thứ quan trọng nhất lại để chính mình đánh mất vô số lần.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net