𝐢: gieo quẻ, bói vận mệnh (end)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

lưu ý nhỏ:

❝(ooc) – fic này chỉ là một suy nghĩ của tôi, nó có thể là đúng hoặc cũng có thể là không. mọi người vẫn là nên đọc để giải trí thôi, đừng đi sâu vào lời văn của tôi quá.❞

– ᴀɴʜ sᴀ̆́ᴘ ᴄʜᴇ̂́ᴛ ʀᴏ̂̀ɪ –
[ǫᴜᴇ̉ ʙᴏ́ɪ ᴛᴜ̛̉ ᴛʜᴀ̂̀ɴ]

i: gieo quẻ, bói vận mệnh.

end.

Băng hải tặc Râu Trắng cập bến ở một hòn đảo lạ không tên, nơi đây không phải là lãnh địa của băng nhưng cũng chẳng được cấm bất kỳ ngọn cờ nào.

Và ở hòn đảo này có thứ bọn họ cần.

Các phân đội trưởng phân chia nhiệm vụ, có người thì rời tàu xuống đảo, có người thì ở lại để chỉ huy đám lính tân binh.

"Mọi người có thấy Thatch đâu không?"

Izo hỏi thuyền viên sau khi đi một vòng quanh tàu tìm đội trưởng sư đoàn bốn.

Có người trả lời: "Thatch sao? Mới nãy anh ấy xuống tàu đi vào thị trấn rồi."

Izo chậc lưỡi, cảm ơn một tiếng rồi đi vào bên trong bếp. Lúc cần thì chẳng thấy bóng dáng của tên đầu bếp ấy đâu.

Đường phố náo nhiệt kẻ mua người bán, khắp nơi đều có tiếng rêu rao đủ loại mặt hàng tươi ngon. Chợ phiên đông đúc, bóng dáng của chàng đội trưởng sư đoàn bốn của băng Râu Trắng nổi bật trong đám đông.

Hắn ta đã chọn lựa được rất nhiều lương thực cho thời gian tới rồi nên giờ chỉ việc đi dạo cho thay thỏa tâm trạng mà thôi. Hắn còn tấp vào mấy gian hàng bán bánh, chủ yếu là để mua về cho bọn người trên tàu ăn lấy thảo.

Hòn đảo không tên này rất hợp với những con người sành ăn, đồ ăn thức uống đều là hàng thượng hạng.

Đi một hồi lâu, Thatch mới ngớ người ra vì nhận ra một điều, là hắn đi lạc rồi.

Mới ban nãy hắn còn dạo chơi trên con đường đầy ắp người qua kẻ lại, thế mà giờ đây, ở cái ngõ chật hẹp này đến cái bóng ma còn không thấy.

Thatch gãi đầu gãi tai, định quay người tìm về con đường cũ thì hai bóng người quen thuộc xuất hiện trong tầm mắt của hắn ta.

Là Marco và Ace. Một vàng, một đen đó không thể nào nhầm lẫn được.

Thatch cảm thấy khó hiểu, hai cái người này ở nơi khỉ ho cò gáy như này để làm gì đây?

Mà kể ra cũng hay, từ lúc mà Ace lên tàu Moby Dick thì đội trưởng sư đoàn một và tên tân binh Hỏa Quyền đã bám lấy nhau rồi, nhìn một người thì sẽ ra hai người bọn họ.

Đổi ý, Thatch đi theo bám sau hai người phía đằng xa.

Nhìn cửa tiệm nhỏ ở cuối ngõ, nó mang đến một cảm giác bí ẩn khó tả. Thatch hơi e ngại nhưng rồi cũng tiến vào. Bên trong còn một tấm màn che đen, hắn nhấc màn che lên và đi sâu vào bên trong.

"Marco. Ace."

Thatch í ớ gọi tên hai người đồng đội khi thấy cả hai đang ngồi bất động trước một cái bàn gỗ.

"Một vị khách không mời đã tới rồi."

Thatch không nghe thấy Marco hay Ace trả lời, thay vào đó là một giọng nói lạnh nhạt của nữ nhân vang lên.

Tò mò, hắn nhấc chân tiến lên phía trước.

Trên bàn, một tựu bài đã được trải năm lá, gần đó còn có thêm một quả cầu tím.

"Này này... hai người đến đây để coi bói à?" Khóe môi Thatch giật giật khi nhìn thấy hiện trường bày ra trước mắt.

"Chào Thatch." Nhận ra đó là Thatch, Ace nghiêng đầu, cười nói: "Marco nói chỗ này chuẩn lắm nên tôi tới xem thử."

Thatch: "..." Giờ hắn mới biết con gà già đó còn có một mặt như thế này.

"Hay cậu cũng coi một quẻ đi, yoi." Là Marco, gã đứng dậy nhìn Thatch.

Hắn giương mắt nhìn Marco với vẻ mặt quái dị, thôi nào, đừng thốt lên mấy lời đó chứ đội trưởng sư đoàn một.

Trên tàu ai cũng biết, Thatch là một người cực kỳ bài xích với mấy trò bói toán, gieo quẻ như này. Thẳng thừng mà nói, đối với Thatch, đây là lừa đảo, là mê tín dị đoan.

"Thời buổi này còn tin vào mấy vấn đề này à?"

Ace nhoẻn miệng cười, cậu ta chỉnh lại cái nón cam trên đầu rồi cất lời:

"Ban đầu tôi cũng bán tín bán nghi, nhưng giờ thì tin rồi. Nghe theo Marco quả là một điều đúng đắn."

Ra là Marco rủ rê cậu vào con đường tà đạo này à Ace?

Thatch không muốn nói với hai tên này nữa, hắn chuyển tầm mắt qua đánh giá người phụ nữ còn khá trẻ, cô ta đang dựa lưng vào ghế, giữ nguyên vẻ mặt bình đạm trước ba tên hải tặc sừng sỏ.

Khuôn mặt của cô ta... thật khó coi.

Thatch bĩu môi, hỏi: "Cô tên là gì?" Mà lừa gạt được hai tên kia hay vậy.

Giọng nói cô ta rất lạnh nhạt, chẳng nghe ra được cảm xúc gì cả: "Gọi tôi là 'Kẻ Ngoại Lai' được rồi."

Đội trưởng sư đoàn bốn khoanh tay trước ngực, như giễu cợt: "Xem cho tôi một quẻ, được chứ?"

Để hắn ta xem thử, người tự xưng là Kẻ Ngoại Lai này làm được trò trống gì.

"Nếu đã không tin thì đừng xem, sẽ khiến cho anh phản cảm đấy. đội trưởng Thatch à."

"Đâu nào, tôi vẫn tin đấy chứ. Thế cô có coi được không?"

Đôi tay trắng bệch của Kẻ Ngoại Lai cầm bộ bài trên bàn lên, cô ta nhếch mày, giọng nói vang vang bên tai: "Mời đội trưởng hỏi vấn đề."

Thatch xoa xoa ngón tay, miệng mỉm cười, nụ cười ẩn chứa sự ác liệt không tên: "Tiền tài, tình duyên, gia đình, quá nhiều người hỏi về cái này rồi, thế thì vận mệnh thì sao? Chính xác thì là cái chết, cô có thể xem ra ngày mà tôi chết không?"

"Kìa Thatch. Ai lại đi hỏi mấy cái này chứ?" Ace cáu giận, trách. Cậu ta huých tay vào vai Thatch.

Marco nhíu chặt mày, biểu đạt sự khó chịu của gã.

Đáp lại hai người bọn họ chỉ là cái nhún vai của Thatch.

"Đội trưởng chắc?" Kẻ Ngoại Lai hỏi lại.

"Đương nhiên." Thatch gật đầu chắc chắn.

Lần đầu tiên kể từ khi bước vào đây, Thatch thấy cô ta cười, dù đó chỉ là một cái nhếch môi.

"Marco và Ace đi ra ngoài chờ đi. Liên quan đến sinh tử vận mệnh, chỉ có người cho và người muốn được biết mà thôi."

Kẻ Ngoại Lai nói với hai người kia, bọn họ chần chừ mãi không muốn đi ra. Tuy nhiên, dưới cái nhìn lạnh buốt của Kẻ Ngoại Lai cùng vẻ mặt cố chấp do Thatch bày ra, cả hai không thể không đi ra ngoài đợi.

Thatch chờ cho Marco và Ace rời đi, hắn liền đặt mông ngồi xuống ghế. Ánh mắt thích thú, tìm tòi chiếu thẳng vào Kẻ Ngoại Lai.

Kẻ Ngoại Lai không để hắn ta phải đợi lâu, cô ta nâng mắt nhìn mái đầu độc lạ nọ, từ tốn nói từng chữ.

"Khí tử đang lơ lững trên đầu anh đấy. Nói cách dễ hiểu thì anh sắp chết rồi."

Nghe như một chuyện cười lố bịch vậy. Thatch cố nhịn lại nụ cười lớn, hắn hỏi:

"Ồ? Thế thì vì sao tôi chết vậy?" Nếu muốn ăn tiền của hắn ta thì phải nói câu nào đó hay hơn chứ?

"Không thể nói ra. Xong rồi, của anh hết hai trăm nghìn belli."

Thatch trợn tròn mắt, hắn ta vỗ bàn: "Cô ăn cướp đấy à?"

"Không, là do tôi nhìn được anh có lòng hảo tâm rất lớn. Tôi phụ anh thì tôi có lỗi rồi."

Thatch cười gằn: "Miệng lưỡi cô điêu luyện thật."

Mới hỏi một câu "bao giờ hắn chết" mà đòi của hắn tận hai trăm nghìn belli. Thậm chí còn không có đưa ra lời khuyên hay cách thức mà hắn chết, chỉ duy nhất câu nói là "hắn sắp chết rồi".

Đúng là tức chết hắn mà. Cô ta lừa bịp kiểu gì thế?

.

Thatch hậm hực đi ra bên ngoài, nơi mà Marco và Ace đã chờ sẵn.

"Sao rồi? Cô ấy không phán câu gì đó chứ?" Ace ngay lập tức hỏi, nãy giờ cậu sốt ruột lắm rồi. Dù sao nó cũng là liên quan đến sống chết của đồng đội.

Thatch xua xua tay, trả lời: "Cô ta nói mệnh tôi tốt, sống rất thọ."

Marco và Ace đồng loạt thở phào nhẹ nhõm.

May quá.

Cả hai đều rất tin vào Kẻ Ngoại Lai nên đặc biệt để ý đến những lời nói của cô ta.

Cả ba rời đi khỏi con ngõ chật hẹp, mặt trời cũng dần ngã về sau núi.

Vài ngày sau đó, băng Râu Trắng vẫn neo đậu tàu ở hòn đảo này. bọn họ vẫn chưa có ý định rời đi.

Có lẽ thứ mà thuyền trưởng Râu Trắng của họ muốn vẫn chưa được tìm thấy.

Chính vì thế, thời gian này cả băng lại được một dịp bung xõa, tuy nhiên, chỉ riêng Thatch – đội trưởng sư đoàn bốn đột nhiên trở nên lạ lẫm.

Hắn ta không tham gia vào mấy buổi tiệc tùng của cả băng, thay vào đó là biến mất nguyên một ngày, đến tối muộn mới trở về tàu và tắt đèn ngủ liền.

Mọi người lấy làm lạ, có hỏi qua Thatch nhưng hắn lắc đầu nói không sao.

Đúng là hắn không sao và vẫn ổn thật.

– oOo –

Thatch ngồi trên cái ghế dài, tay chống cằm, đầu nghiêng sang một bên. Tầm mắt rơi vào người phụ nữ đang trải bài cho một vị khách.

Bên trong nói cái gì hắn hoàn toàn không nghe được, nhưng lại thấy rõ nét cười trên đôi môi đỏ thẫm.

Có thể vị khách này được xem ra vận may chăng?

Ba hôm nay hắn ngày nào cũng chạy đến chỗ này để hỏi mấy câu liên quan đến vấn đề mà ngày hôm đó hắn hỏi cô ta.

Nhưng thứ đáp lại cho câu hỏi của hắn, mãi mãi không phải là điều hắn mong muốn.

Cô ta giữ miệng kín như bưng, một câu ẩn ý hay gì cũng đều không nói ra.

Thở dài, Thatch vẫn tiếp tục nhìn gương mặt Kẻ Ngoại Lai, chậm rãi phát họa từng đường nét trên đó bằng mắt.

Cô ta có gương mặt không mấy xinh đẹp.

Nhưng đó là lần đầu tiên khi ngươi nhìn vào cô ta.

Vì kể từ lần thứ hai trở đi, lúc nhìn vào, gương mặt đó sẽ có nét đẹp, càng nhìn càng thấy đẹp, một nét đẹp ma mị chết người. Nhất là đôi mắt tĩnh lặng như nước, lại rét buốt như băng, nhấn chìm con người ta vào trong đó không cách vào vùng vẫy thoát ra được.

Nó tựa như công việc của cô ta vậy, ban đầu ngươi sẽ không tin vào, ngươi có thể nói đó là việc làm mê tin dị đoan, lừa đảo chẳng hạn. Nhưng khi trải qua một lần hoặc nhiều hơn thế nữa, ngươi sẽ tin, tin một cách mù quáng.

Con người cô ta và cách cô ta xem bói, rất khớp với nhau.

Vị khách nữ xinh đẹp đứng dậy rời đi, trên khuôn mặt của cô ấy vẫn còn đọng lại nét cười mãn nguyện.

Thatch ngó theo bóng người khuất bóng nơi ngưỡng cửa, thầm cảm thán, lại là một vị khách gặp may mắn nữa.

Hắn đứng dậy, chân thong thả đi vào bên trong, chỗ Kẻ Ngoại Lai đang sắp xếp lại vật dụng.

"Có gì muốn hỏi à, đội trưởng Thatch?"

"Ừ." Thatch hỏi: "Cô bao nhiêu tuổi rồi?"

Kẻ Ngoại Lai cười nhạt, nhếch mày: "Anh thử đoán xem."

Nhìn gương mặt trẻ trung với nước da trắng bệch của cô ta, Thatch trả lời: "Hai mươi lăm?"

"Trẻ vậy sao?" Cô ta ngạc nhiên nhìn người đàn ông ngồi gần đó.

"Với gương mặt đó của cô, bấy nhiêu tuổi là hợp lý lắm rồi. Chẳng lẽ cô nghĩ mình là bà già tám mươi à?" Thatch bật cười trêu chọc.

Kẻ Ngoại Lai đáp vỏn vẹn: "Ừ."

Thatch chỉ cho đó là một hành động pha trò của cô ta. Cô ta mà là bà lão tám mươi tuổi thì thế giới đảo lộn con mẹ nó luôn rồi.

Nhưng mà, chàng trai trẻ à, kẻ xem bói sẽ chẳng bao giờ dối gạt về số tuổi của hắn đâu.

"Đội trưởng Thatch hết câu hỏi rồi sao?"

"Vẫn còn rất nhiều. Chỉ là cô không muốn trả lời tôi mà thôi."

"Thế à."

Kẻ Ngoại Lai đứng dậy, cô ta châm hai ly trà, một cho Thatch, một cho bản thân.

"Hải tặc thường uống rượu, nhưng chỗ tôi chỉ có trà thôi. Đội trưởng Thatch dùng tạm nhé."

"Không sao." Thatch xua tay, cười nói: "Ba ngày nay tôi uống cũng quen rồi, tính ra thì trà cũng rất ngon."

Kẻ Ngoại Lai im lặng, từ chối đáp lời.

Thatch nhấp một ngụm trà, vị thanh của trà vẫn vương vấn trong cuống họng.

Hắn nhìn vô định, thấp giọng hỏi:

"Cô nói xem, cảm giác cận kề cái chết là như thế nào?"

"Có người sẽ sợ hãi, có người sẽ không cam lòng, oán hận, có người mừng rỡ vui vẻ, cũng có người thấy thỏa mãn, thích thú... rất nhiều cảm giác. Vậy đội trưởng Thatch nói xem, cảm giác của đội trưởng là gì?"

Thatch im lặng. Cảm giác của hắn sao?

"Là luyến tiếc, là không nỡ, là hoang mang."

Và rồi, Kẻ Ngoại Lai đã trả lời giùm cho hắn.

"Đội trưởng không sợ hãi cái chết."

Thatch cười, phải.

"Nhưng vương vấn của đội trưởng quá nhiều, thế nên, đội trưởng luyến tiếc, có trong đó là một chút không cam lòng."

Thatch nhấp ngụm trà thơm. Ừ, lại đúng rồi.

Băng Râu Trắng là chấp niệm duy nhất của hắn ta, hắn không nỡ rời xa mọi người trong băng, càng luyến tiếc tình cảm của mọi người dành cho hắn.

Ba ngày nay, từ chế giễu, xem thường Kẻ Ngoại Lai, thì giờ đây, hắn đã hết mực tin vào lời nói của cô ta.

Những câu nói mà cô ta thốt ra, hắn đều nghi nhớ rất rõ và dành thời gian để nghiền ngẫm ẩn ý bên trong.

Tiếc là, đầu óc của hắn không thích hợp trong chuyện này.

"Kẻ Ngoại Lai. Liệu rằng tương lai... có thể thay đổi được không?"

"Có thể."

"Thật ư? Cô không đùa tôi?"

Gã đàn ông đó hỏi bằng một giọng dồn dập, sự kích động hiện rõ trên gương mặt phủ đầy phó sương của một hải tặc.

Chinh chiến khắp chốn Tân Thế Giới, chưa lần nào Thatch bộc lộ ra cảm xúc mãnh liệt như lúc này đây.

"Tương lai của con người là do chính con người tạo ra mà. Cớ sao lại không thay đổi được? Vấn đề là bọn họ có biết được tương lai của mình sẽ ra như thế nào để sửa đổi được không mà thôi."

Thatch kích động: "Vậy ý cô là tôi có quyền thay đổi tương lai của mình? Thật quá tốt rồi."

"Đúng vậy. Nhưng mà, đội trưởng Thatch sẽ thay đổi nó như thế nào?"

Hắn ta sững người. Phải rồi, hắn thay đổi như thế nào trong khi hắn chỉ biết mình sẽ chết, nhưng lại không biết vì sao hắn lại chết, và thời điểm nào hắn sẽ chết.

Cô ta uống ngụm trà, đáy mắt xoáy sâu nhìn Thatch, cười nhạt nhẽo: "Đúng vậy. Có rất nhiều lí do để đội trưởng không thể thay đổi được tương lai của chính mình."

"Và đội trưởng Thatch nói xem, nếu như anh thay đổi được vận mệnh của anh, thì người khác sẽ như thế nào đây?"

Thatch khó hiểu: "Ý cô là sao?"

Kẻ Ngoại Lai nhếch môi, giọng nói lành lạnh của cô ta không mang theo một tia tình cảm nào:

"Vận mệnh là một điều có thể thay đổi được, nhưng trên đời này, không phải ai cũng làm được điều này. Anh biết vì sao không đội trưởng? Vì nó sẽ kéo theo rất nhiều hệ lụy về sau, hậu quả của nó đến một kẻ mạnh nhất cũng phải khoanh tay chịu chết chứ huống chi là những kẻ tầm thường như chúng ta."

"Thời điểm đó rõ ràng là anh phải chết, nhưng anh vẫn sống thì mọi trật trự được sắp đặt sẵn sẽ bị phá hủy hết. Hệ quả của nó sẽ rất thảm khốc, Thatch à."

Thatch lặng người. Hắn ta nuốt nước bọt, lắp bắp: ".... Vậy... Vậy cái chết của tôi, nó là điều tốt hay xấu?"

Kẻ Ngoại Lai nhếch mày nhìn hắn ta, chỉ như thế thôi chứ cô ta không hề có ý sẽ trả lời câu hỏi này.

Thatch thở hắt ra một hơi đầy muộn phiền. Cô ta chính là người như thế.

Kẻ Ngoại Lai châm trà, cô ta như thể chờ Thatch hỏi tiếp những câu hỏi mà hắn ta thắc mắc. Nửa ngày hôm nay, cô ta chỉ dành để tiếp đãi cho vị khách này.

Đưa tách trà lên miệng, thầm suy nghĩ nên lấy của tên đội trưởng này bao nhiêu tiền.

Bất thình lình, Thatch đứng bật dậy, cả gương mặt bừng sáng như thể chính bản thân hắn đã ngộ nhân ra điều gì.

Thatch bật cười, hắn quay đầu, nói lớn:

"Kẻ Ngoại Lai, tôi cảm ơn cô, cảm ơn rất nhiều. Lúc trước tôi hành xử ngu ngốc, có gì mong cô bỏ qua."

"Số tiền này tôi gửi cho cô. có hơi ít chút, nhưng của ít lòng nhiều mà. Vô nhận cho tôi vui."

Kẻ Ngoại Lai thoáng ngây người, nhưng giây sau đã đưa tay nhận lấy số tiền mà Thatch đưa cho mình.

Cô ta thầm ước lượng, khẽ cười, đội trưởng thatch thật hào phóng.

"Tạm biệt cô, có dịp chúng ta sẽ gặp lại."

Sau câu nói đó, Thatch đã rời đi khỏi căn phòng.

"Tạm biệt."

Tất cả ba kiếp tới của đội trưởng, chúng ta đều sẽ gặp lại.

Ngay trong ngày hôm ấy, tàu Moby Dick của băng Râu Trắng nhổ neo rời cảng.

Không có người ngoài, hòn đảo không tên trở về bầu không khí vốn có của nó.

– oOo –

Ngồi tựa lưng vào ghế, cô gái trẻ im lặng nhìn ra cửa sổ, cảnh vật bên ngoài âm u vì ánh sáng của mặt trời đã bị mây đen che phủ.

Trên tay cô ta cầm một đồng xu cũ, cô ta thảy lên thảy xuống, đùa giỡn nó trong lòng bàn tay.

Thời gian như ngưng đọng trong chính giây phút này.

Rất lâu sau, từ trong miệng cô ta mới tuông ra một câu nói. Nhẹ nhàng, nhưng đầy sát khí.

"... đã chết rồi."

Kẻ Ngoại Lai nhắm mắt, cô ta cũng nên đi ngủ thôi.

Sau khi bị cái chết phạm vào, con người sẽ trở nên như thế nào?

Ở nhân gian nơi họ từng sống thì thể xác của họ sẽ được hỏa thêu trở thành tro tàn, hoặc bị vùi lấp dưới ba tất đất đợi chờ sự mục rữa, phân hủy. Nhưng còn linh hồn thì sao? Thứ vô hình, mà lại thiêng liêng, quan trọng nhất đó sẽ phiêu bạt đi về đâu?

Hay đơn thuần chết là hết, kể cả linh hồn cũng tan biến vào hư vô?

Liệu thật sự có luân hồi chuyển kiếp sao?

________________

26/08/2022 – bút danh: agnes rosaleen.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net