4. Và rồi, Yukinoshita Yukino lặng lẽ vẫy tay

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
chúng tôi.

"Mọi người phải tiếp tục tổ chức những trò vui đấy nhé. Chị thì... tốt nghiệp mất rồi, nhưng Hikigaya và các em vẫn còn thời gian."

"Vâng...."

"Trong phạm vi có thể ạ."

Tôi cũng đáp lại sau khi Yuigahama trả lời.

Tôi không nghĩ điều đó sẽ trở thành hiện thực. Tuy nhiên, giờ có nói đến chuyện đó cũng chẳng để làm gì.

Có lẽ cả tôi lẫn Yuigahama đều đang có vẻ mặt tương tự nhau. Cố chịu đựng, cố kìm nén. Tôi khẽ cắn môi và cúi gằm mặt xuống.

Chị Meguri không nói gì với chúng tôi nữa, chỉ nhìn chúng tôi với ánh mắt hiền lành. Sau đó, ánh mắt ấy chuyển sang phía Isshiki.

"Isshiki. Nhờ em lo cho hội học sinh trường cấp Ba Soubu nhé."

Isshiki có vẻ hoang mang trước động tác cúi chào thanh thoát ấy. Con bé há hốc và chớp mắt hai, ba cái. Tuy nhiên, sau đó con bé cũng sửa lại tư thế và nhìn thẳng vào chị Meguri.

"Vâng, chị cứ giao cho em lo. Mà hầu hết mọi thứ đều được giao cho em rồi mà.

"A ha ha, công nhận."

Chị Meguri bật cười khi thấy Isshiki cười gượng. Sau khi cười xong, chị Meguri vỗ hai tay vào má như để xốc lại tinh thần.

"Được rồi, chia tay đến đây thôi nhé!"

Sau đó, chị bước lên một bước.

"Hẹn gặp mọi người sau! Tí nữa phải nói chuyện thật nhiều ở prom đó! Nhớ đấy!"

Chị Meguri vẫy tay hết cỡ rồi rời đi.

Trước khi khép cửa lại, chị Meguri còn nhòm qua khe cửa và vẫy tay với chúng tôi. Thôi xin, như vậy y hệt Jack Nicholson trong phim The Shining luôn. Thấy chị như vậy, tự nhiên tôi cũng cảm thấy mình cần phải vẫy tay lại.

Sau khi cánh cửa đã hoàn toàn đóng lại, tôi mới có thể hạ tay xuống. Lúc ấy, tôi thở dài đầy mệt mỏi.

Isshiki thì thầm khi trông thấy cảnh ấy.

"Anh có vẻ thích chị Meguri quá nhỉ."

"Ờ, chị cũng thấy thế."

"Hả? Có ai ghét chị ấy à?"

"À, thì đúng thế. Nhưng sao cậu phải cao giọng vậy..."

Yuigahama cười với vẻ ngán ngẩm. Tuy nhiên, chẳng hiểu sao Irohasu lại chọn cách im lặng. Đừng có khoanh tay và làm ra vẻ "có chứ sao không" ấy đi. Như vậy không được đâu đấy!

Trông thấy ánh mắt trách cứ của tôi, Isshiki hắng giọng. Sau đó, con bé thay đổi chủ đề và nở một nụ cười đểu giả.

"Vậy anh phải cố gắng làm việc vì chị Meguri đáng yêu nhé."

Chà... Cách nói của con bé sao nghe khó chịu thế không biết...

.

***

.

Isshiki đưa chúng tôi đến nhà thể chất, cũng chính là hội trường tổ chức prom.

Ánh nắng lúc xế chiều khiến tường và thảm nhuộm màu cam nhạt, trong khi lò sưởi ở đằng sau đang đỏ rực. Nhờ vậy, không gian rộng lớn này không khiến chúng tôi cảm thấy lạnh lẽo chút nào.

Khi liếc quanh một vòng, tôi thấy việc trang trí đang được tiến hành thuận lợi. Mấy chùm bóng bay, chậu hoa và quả cầu gương khiến nơi đây trông rất sôi động. Vừa mới nãy thôi bầu không khí trang nghiêm của lễ tốt nghiệp còn đang bao trùm, thế mà giờ trông chỗ này lại rất vui tươi.

Trong khán phòng rực rỡ ấy, chỉ riêng chỗ Yukinoshita Yukino đang đứng là được bao quanh bởi bầu không khí công việc, hay chính xác hơn là bầu không khí lạnh lùng. Có vẻ như Yukinoshita đang họp với nhân viên của các nhà cung cấp.

Tôi chỉ định đứng xa quan sát, nhưng có vẻ cũng đã đến lúc buổi họp kết thúc nên Isshiki bỏ chúng tôi lại và lật đật chạy về phía Yukinoshita.

"Chị Yukino, đến giờ rồi."

Nghe thấy tiếng Isshiki, Yukinoshita cúi chào các nhân viên giao hàng, sau đó quay người lại và nhanh chóng bước đi.

Nhưng sau đó, bước chân của cậu ta lại ngừng lại.

"Hikigaya..."

Cậu ta nắm lấy cổ áo, trông có vẻ như không biết phải nói gì. Hàng lông mày nhíu lại cùng đôi mắt cúi gằm kia như đang muốn hỏi rằng tại sao tôi lại ở đây.

Có lẽ tôi nên nghĩ ra lý do nào đó.

Tuy nhiên, tôi lại chẳng có lý do nào để thuyết phục được cậu ta, hay nói đúng hơn là tôi biết rằng dù cố kiếm cái cớ nào đó hợp lý cũng chẳng có ý nghĩa gì cả. Tôi cứ để mặc mọi thứ diễn ra, chẳng hề chống lại, đẩy trách nhiệm cho một người khác và kết quả là tôi lại ở đây.

Chẳng biết nói gì, tôi chỉ đành khẽ gật đầu đáp lại.

"Yukinon, cậu vất vả quá! Bọn tớ tới giúp đây."

"Thế à... Xin lỗi nhé."

Yuigahama chen vào giữa khi thấy tôi và Yukinoshita im lặng. Thấy thế, Yukinoshita cúi đầu với vẻ biết lỗi.

"Có gì đâu! Cậu đừng để ý! Ngay từ đầu tớ đã muốn hỗ trợ rồi mà."

"Cảm ơn nhé."

Yuigahama vui vẻ nói và Yukinoshita cuối cùng cũng mỉm cười. Tôi mở miệng ra định nói gì đó, thế nhưng Isshiki đã vỗ vào vai tôi như để ngăn tôi lại.

"Đúng đó, càng đông càng tốt mà. Cảm ơn anh chị đã đến."

Tuy con bé nói với giọng điệu rất thoải mái nhưng tôi lại có cảm giác con bé đang ngầm bảo tôi đừng có cãi nhau nữa. Việc con bé lập tức chia tờ lịch trình ắt cũng là vì lý do ấy.

"Vậy bây giờ chúng ta bắt đầu họp nhé."

Sau khi mọi người đã có lịch trình, Isshiki lấy một cái bút ra từ túi ngực và bắt đầu tiến hành cuộc họp.

"Chị Yukino kiểm tra về tổng thể, em là người dẫn chương trình và phụ trách âm thanh. Phó hội trưởng đảm nhiệm phần ánh sáng, bạn thư kí lo mục ăn uống còn mấy việc lặt vặt sẽ do câu lạc bộ bóng đá và nhân lực từ các câu lạc bộ xử lý."

Vừa nghe Isshiki nói, tôi vừa nhìn quanh nhà thể chất. Đúng là ngoài các thành viên hội học sinh ra còn có vài người lạ mặt. Có vẻ như nhờ sự giúp đỡ của Hayama – người đứng đầu trong số các chủ tịch câu lạc bộ, mà các công việc đơn thuần đều đã có đủ nhân lực. Vì vậy, Yukinoshita và các thành viên của hội học sinh có thể tập trung vào công việc chính.

Trong khi tôi đang nghĩ như vậy thì Isshiki thản nhiên thêm vào.

"À, với lại con người đáng sợ kia sẽ đến xử lý các vấn đề liên quan đến trang phục."

Kawasaki á? Sao nghe giống kiểu cậu ta là một con người chống đối xã hội quá vậy... Cậu ta là người tốt mà... Trong khi tôi đang suy nghĩ, Isshiki ghi chú gì đó lên tờ lịch trình. Khi ngẩng đầu lên, con bé nhìn thẳng vào Yukinoshita với đôi mắt mở to.

"Còn hai anh chị này thì sao ạ?"

Nghe thấy vậy, Yukinoshita đưa tay lên miệng ra chiều suy nghĩ.

"Còn phần lễ tân, âm thanh và ánh sáng..."

"Vậy để tớ lo phần lễ tân. Chứ để Hikki làm lễ tân thì..."

Yuigahama giơ tay lên và nhận việc ngay lập tức, có điều cậu ta lại không nói rõ nốt phần sau. Có điều, Isshiki vẫn gật gù với vẻ đã hiểu.

"Công nhận."

Đúng là Gahama và Irohasu có khác, cả hai hiểu rõ tôi thật. Vì cũng hiểu rất rõ về bản thân mình nên tôi cũng gật gù theo hai người.

Yukinoshita nhìn về phía Yuigahama, không tham gia vào hành động trên.

"Tuy không nhiều người tham gia nhưng một số phụ huynh sẽ đến, thế nên cậu nhớ ghi chép lại nhé. Với lại phải kiểm tra ID bằng sổ tay học sinh nữa."

"Em sẽ nhờ nhóm của anh Tobe đứng canh quầy lễ tân, nếu có vấn đề gì thì cứ để mấy anh ấy xử lý rồi gọi em hoặc chị Yukino nhé."

"Rõ rõ."

Isshiki lạnh lùng thêm vào và Yuigahama cũng thoải mái đáp lại. Vậy ra Tobe đi làm chân sai vặt à... Lại còn phải đứng suốt nữa...

"Còn anh thì..."

"Xem nào..."

Isshiki hết nhìn tôi lại đến nhìn Yukinoshita. Tuy nhiên, Yukinoshita không nói tiếp. Cậu ta khẽ cắn môi, trông như đang suy nghĩ điều gì đó, nhưng lại không đưa ra chỉ thị nào.

Có điều, theo như những gì cậu ta nói ban nãy thì chỉ còn hai việc cần thêm người là âm thanh và ánh sáng.

"Ánh sáng cần phải kết hợp với nhiều màn biểu diễn đúng không. Nếu không nắm rõ trình tự thì có vẻ khó đấy."

Isshiki gật đầu khi thấy tôi nhìn sang.

"Công nhận. Vậy nhờ anh hỗ trợ phần âm thanh nhé. Đáng ra em đảm nhiệm việc đó, nhưng kiểu gì em cũng sẽ phải ra ngoài nhiều, thế nên có ai đó trực thường xuyên vẫn hơn."

"Được thôi. Có gì cần chú ý không?"

"Trên lịch trình có đánh số M rồi nên cứ theo danh sách bài hát thì về cơ bản là không có vấn đề gì đâu. Khi nào bắt đầu mở nhạc cũng có tín hiệu nên chắc cũng không khó khăn lắm."

"Chà, ra vậy."

Danh sách nhạc đã được tạo sẵn và các bài hát cũng đã được tập hợp đầy đủ. Khi nào mở nhạc cũng sẽ có tín hiệu. Vậy chỉ cần chú ý đến các vấn đề về kĩ thuật là được.

"Để anh thử chút."

Tôi chỉ về phía phòng điều khiển nằm trên tầng hai của sân khấu. Tuy chỉ là hỗ trợ thôi nhưng đến khi bắt đầu thì chẳng biết được chuyện gì sẽ xảy ra đâu. Tôi cũng nên dùng qua một chút để biết cách xử lý những thao tác cơ bản.

"À, vâng ạ. Vậy chúng ta qua đây một lúc nhé."

Vừa nói, Isshiki vừa dẫn đường. Chúng tôi cùng đi tới phòng điều khiển.

Sau khi bước lên những bậc cầu thang tối tăm bên cánh gà sân khấu, chúng tôi bước vào một căn phòng nhỏ. Theo sau là Yukinoshita, Yuigahama cũng nhìn xung quanh với vẻ hiếu kì.

Bình thường, đây là nơi chúng tôi chẳng bao giờ đặt chân tới. Hồi lễ hội văn hóa tôi đã được nhìn qua các thiết bị âm thanh, nhưng mà tôi cũng chưa từng điều khiển chúng lần nào.

Với tâm trạng không biết mình có làm nổi hay không, tôi nhìn lên hệ thống PA đặt gần cửa sổ trên tường. Một bóng đèn nhỏ đang nhấp nháy ánh sáng màu đỏ.

Theo chỉ dẫn của Isshiki, tôi ngồi xuống ghế trước dàn điều khiển. Trên dàn điều khiển là hướng dẫn sử dụng đã được ép laminate và danh sách bài hát với rất nhiều ghi chú khác nhau.

Trên hệ thống PA có các miếng dán ghi chú mức độ tối đa để học sinh cũng có thể điều khiển được. Phần điều chỉnh của thiết bị cân bằng cũng có những miếng dán màu quấn quanh, làm người ta chỉ cần liếc qua cũng hiểu cách dùng. Như này thì có vẻ là không sợ khó khăn gì đâu.

"Để anh thử bật nhạc."

"Xin mời."

Sau khi được Isshiki đồng ý, tôi bấm nút. Một bản EDM mà những người kiểu như Tobe sẽ bắt nhịp theo được phát ra.

Tôi so sánh lịch trình với danh sách bài hát, xem thử mọi thứ đã đầy đủ chưa và thử bật một vòng để quen với máy. Xem chừng không có vấn đề gì cả.

Thứ cuối cùng cần kiểm tra là... Trong lúc nhìn vào lịch trình và hệ thống PA, tôi chợt nhận ra một điều.

Công việc của người phụ trách âm thanh không phải chỉ là bật nhạc. Phạm vi công việc bao gồm tất cả những thứ liên quan đến âm thanh. Vì lẽ đó, quản lý micrô cũng là việc của tôi.

"Còn micrô thì sao? Ở đâu? Có bao nhiêu?"

"Hả, à, anh đợi em chút..."

Isshiki mở tờ lịch trình ra.

Nhưng Yukinoshita đã lên tiếng.

"Có một cái cho tôi ở bên cánh phải sân khấu, một cái không dây cho Isshiki, một cái dự phòng ở bên cánh trái."

Vừa nói, Yukinoshita vừa lấy một cuộn băng dính trắng từ trong túi áo khoác ra, cắt thành từng miếng rồi dán lên bộ điều chỉnh âm. Tôi mượn tạm cái bút đang nằm chỏng chơ trên hệ thống PA rồi viết "Yukinoshita, "Isshiki" và "dự phòng" lên từng miếng.

Vậy là việc kiểm tra micrô cũng đã xong. Trong lúc đang kiểm tra lịch trình, tôi trông thấy một dòng chữ lạ lùng.

"Đoạn slide show này là gì đây?"

Tôi chỉ lên lịch trình và hỏi. Isshiki nhìn sang "à" một tiếng rồi thở phào.

"Bọn em đã làm một đoạn video bằng ảnh của các anh chị sắp tốt nghiệp từ nhiều người khác nhau gửi đến. Cũng không phải biên tập gì nhiều nhặn cho lắm."

"Chà..."

Dường như buổi prom đã được cập nhật khá nhiều thứ mà tôi không biết. Bây giờ là thời đại người ta có thể dễ dàng biên tập ảnh bằng điện thoại. Chất lượng thế nào thì tôi chưa biết, cơ mà đây là dạng nội dung có thể khiến các anh chị tốt nghiệp hài lòng, làm bầu không khí sôi động mà không cần tốn nhiều công sức lẫn chi phí.

Chà chà, mọi người suy nghĩ khá thấu đáo đấy chứ. Vừa trầm trồ, tôi vừa khoanh tròn vào những chỗ liên quan đến mình trên lịch trình bằng bút đỏ.

"Vậy thì chắc chỉ có phần slide show này là cần để ý thôi. Dùng gì để trình chiếu đây?"

Tôi xoay ghế lại và nhìn thẳng vào Isshiki. Tuy nhiên, câu trả lời lại lập tức đến từ người đứng bên cạnh con bé.

"Bằng máy tính. Trong buổi tổng duyệt, tôi đã xác nhận với bên ánh sáng rồi. Bên đó sẽ chiếu hình ảnh, cậu chỉ cần lo việc điều chỉnh âm lượng là được."

Vừa nói, Yukinoshita vừa bắt đầu bật máy. Có vẻ cậu ta định cho tôi thấy thực tế cần phải làm gì. Tôi sẽ nhân cơ hội này giải quyết hết những gì còn thắc mắc mới được.

"Được rồi. Vậy lúc đầu có để màn hình đen không? Mấy giây?"

"Mười giây màn hình đen, sau đó là mười giây đếm ngược."

"Cậu làm mẫu một lần được không?"

"Được. Isshiki, em thử bật một lần nhé?"

"Hả... À, vâng!"

Isshiki giật mình vì đột nhiên bị gọi tên nhưng cũng lập tức hoàn hồn. Yukinoshita nhìn vẻ hoảng hốt của con bé với ánh mắt ngờ vực.

"Sao thế?"

"Đâu có, tại em thấy tự nhiên hai anh chị nói nhiều hẳn lên..."

Isshiki nhìn sang Yuigahama. Yuigahama gượng cười.

"Ờ, lúc nào cũng thế mà..."

Vừa bối rối cười, Yuigahama vừa xoa xoa búi tóc trên đầu. Trông thấy vậy, cả tôi lẫn Yukinoshita đều mím chặt môi, khiến cho bầu không khí trở nên gượng gạo. Sự im lặng bao trùm phòng điều khiển. Không chịu nổi điều đó, tôi bật lại theo phản xạ.

"Xin lỗi nhé. Những người bình thường không nói gì mà đến lúc này lại nói nhiều như vậy chắc đáng sợ lắm hả?"

"Dạ, đúng là như thế, cơ mà..."

Đúng hả? Vậy là Irohasu thấy tôi đáng sợ à? Trông thấy ánh mắt căm phẫn của tôi, Isshiki hắng giọng như để đánh lạc hướng và kiểm tra lại cổ họng. Sau đó, con bé cầm micrô bằng một tay, vờ như đang diễn tập và nói với giọng chẳng có chút tinh thần nào.

"Vâng, tiếp theo sẽ là một đoạn video ngắn. Vỗ tay vỗ tay vỗ tay."

"Sau đó, Isshiki sẽ rời khỏi sân khấu và đèn tối dần. Tiếp theo, khi đèn đã tắt hẳn, hình ảnh sẽ xuất hiện."

Với nhiệm vụ đạo diễn sân khấu, Yukinoshita giải thích lịch trình tiếp theo và thao tác trên máy tính. Cậu ta nhấn nút enter, thể hiện rằng mọi việc đã hoàn thành.

Màn hình treo trên sân khấu phát ra một đoạn hình ảnh chỉ toàn màu đen và không có tiếng. Trong lúc này, tôi hạ tiếng của nhạc nền, micrô và các âm thanh khác xuống, nâng tiếng của máy tính lên.

Khi nhìn về phía sân khấu qua cửa sổ, tôi trông thấy màn hình đã chuyển sang phần đếm ngược, các con số lần lượt được thay đổi với âm thanh "cạch cạch cạch" như lúc xoay máy quay. Cuối cùng, khi con số đếm ngược trở về không, đoạn slide show bắt đầu chạy cùng với một khúc nhạc cảm động quen thuộc thường xuất hiện trên quảng cáo.

Cùng với khúc nhạc cảm động đến rớm nước mắt ấy, kí ức về những ngày tháng còn đi học của các anh chị sắp tốt nghiệp lần lượt hiện lên trên màn hình.

Với tư cách là người ngoài, tôi thấy đoạn video này cũng khá ổn, thế nhưng tôi bỗng nhận ra một điều.

Đây rõ ràng là lần đầu tiên tôi xem những hình ảnh này.

Vậy thì những cảm xúc đang dâng trào khi tôi xem đoạn video này là gì đây... Trong khi tôi còn đang suy nghĩ thì Yuigahama đã lên tiếng.

"Cảm giác cứ như xem ở đâu rồi ấy..."

"Ờ, dùng bài hát này thì tất nhiên là thế rồi..."

Tôi không thể diễn tả cảm giác thân quen ấy bằng lời. Isshiki – người đảm nhiệm việc sản xuất video phụng phịu.

"Có sao đâu, độ dễ hiểu được ưu tiên mà. Chỉ cần làm cho người ta muốn khóc là được đúng không ạ?"

"Khéo người ta còn cười vì cho rằng chúng ta bắt chước cái gì ấy chứ..."

Yukinoshita gượng cười với vẻ bỏ cuộc.

Tuy nhiên, tôi cũng hiểu Isshiki muốn nói gì.

Bản thân đoạn video chẳng hề có công đoạn nào khó làm hay hiệu ứng nào đặc biệt. Đây chỉ là một chuỗi hình ảnh của các anh chị sắp tốt nghiệp hoặc ảnh chụp từ điện thoại. Có điều, chỉ riêng khoản âm nhạc khiến người ta rơm rớm nước mắt cũng đủ để người trong cuộc cảm động. Chắc chắn không lời nào có thể diễn tả được cảm xúc ấy.

Cuối cùng, âm nhạc cũng lắng dần, dòng chữ "Chúc mừng các học sinh tốt nghiệp" hiện ra trên phông nền rực rỡ và đoạn video kết thúc.

"Sau khi video kết thúc, đèn sẽ sáng dần. Người dẫn chương trình lại đi vào."

Tôi gật đầu với Yukinoshita, sau đó ghi lại thời gian của đoạn video lên lịch trình.

"Tôi cũng nắm được kha khá rồi. Như này thì tôi cũng tự bật video được."

"Thế thì tốt quá. Lúc tổng duyệt thì có nhiều người để xử lý, nhưng đến lúc thực tế chưa biết thế nào..."

"Ờ, về cơ bản tôi sẽ luôn ở đây nên tôi lo luôn cho. Tôi thử máy để kiểm tra một số thứ được không? Cơ mà sẽ phát ra âm thanh đấy."

"Từ giờ đến trước lúc mở cửa thì không vấn đề gì."

"Được rồi. Vậy họp đến đây thôi nhỉ?"

Tôi mở tờ lịch trình ra để xem có còn gì khác cần kiểm tra lại hay không, sau đó ngẩng đầu lên. Đúng lúc ấy, tôi và Yukinoshita chạm mắt nhau.

Đôi mắt rơm rớm kia giờ đang cười, thế nhưng vì có cảm giác cậu ta đang nhìn về phía xa xăm nên tôi đành quay mặt đi.

"Vậy cậu lo nốt nhé. Isshiki, chúng ta đi kiểm tra bên ánh sáng thôi nhỉ?"

Yukinoshita gọi Isshiki và quay người bước đi. Isshiki vội vã đuổi theo.

"Ơ, à, em biết rồi ạ. Anh ơi, tí nữa gặp lại nhé."

Tôi giơ tay lên thay vì đáp lại, sau đó quay ghế về phía hệ thống PA.

Tiếng chân sau lưng tôi đang xa dần. Lẫn trong âm thanh ấy là tiếng kéo ghế.

Khi nhìn sang, tôi trông thấy Yuigahama đang ngồi xuống ghế bên cạnh.

"Ổn không đó?"

Tôi khẽ nhún vai khi thấy Yuigahama quan tâm.

"Ờ, chắc là không sao đâu."

Tuy nhiên, Yuigahama vẫn tỏ ra lo lắng sau khi tôi trả lời như vậy.

"Thế à... Tại nghe khó hiểu quá nên tớ không biết liệu có sao không nữa..."

"Chỉ cần quen là được mà."

Nói xong, tôi mỉm cười rồi nhìn xuống dưới tay.

Đúng vậy. Chỉ là do tôi chưa quen thôi.

Chính vì thế, tôi mới cố gắng để làm quen nhanh hết mức có thể. Tôi đặt tay lên nút bật nhạc của hệ thống PA. Bằng những ngón tay lạnh cóng, tôi chầm chậm nâng âm lượng lên và bắt đầu bật một bài hát không rõ tiêu đề.

Tôi chưa từng nghe bản EDM này bao giờ.

Nghe giống như một đoạn nhạc hay được phát ngoài quán, khiến người ta phải nhíu mày trong vô thức. Tuy nhiên, cứ nghe mãi rồi cũng sẽ quen với kiểu nhạc này.

Cách mix nhạc, đoạn EDM lạ lẫm, tiếng kèn chướng tai, tiếng bass từ sau loa.

Tất cả rồi cũng sẽ thành lẽ đương nhiên, khiến người ta dần quen với chúng.

.

***

.

Ánh mặt trời chiếu qua khe hở giữa hai tấm màn đen treo quanh sàn catwalk. Pha trộn với tia nắng ấy là ánh đèn sân khấu cùng ánh sáng tứ phía từ quả cầu gương.

Từ khung cảnh ấy có thể đoán được rằng mọi người đang kiểm tra ánh sáng lần cuối.

Chỉ một lúc nữa thôi là đến giờ mở cửa.

Một người phụ trách âm thanh như tôi cũng đang tất bật với việc kiểm tra lại mọi thứ.

"Test test... A lô, test test..."

Tôi đang kiểm tra chiếc micrô có dây ở bên cánh gà. Khi tôi lên tiếng, giọng tôi ngay lập tức phát ra từ trong loa.

Khi nhìn lên phòng điều khiển ở phía trên, tôi trông thấy Isshiki đang ló đầu ra. Con bé cũng đảm nhiệm phần âm thanh như tôi. Tôi nhìn về phía con bé và dùng hai tay làm một dấu tròn thật lớn.

Trông thấy thế, Isshiki mỉm cười, hơi nghiêng người và cũng dùng cả hai tay để tạo ra một dấu tròn thật lớn giống tôi. Trông cũng đáng yêu đấy chứ...

"Hikigaya..."

Khi quay về phía phát ra tiếng nói, tôi trông thấy Yukinoshita đang bước tới. Trên tay cậu ta là một vật màu đen có dây, tai nghe và micrô, hay còn gọi là bộ tai nghe intercom.

"Chúng ta sẽ phát tín hiệu bằng cái này."

"Chà, giống hồi trước thật."

Tôi cầm lấy và nhìn nó chằm chằm. Cứ đến các sự kiện như lễ hội văn hóa là cái này lại được sử dụng, thế nên tôi mới thốt ra những suy nghĩ thật lòng mình.

Tuy nhiên, Yukinoshita lại không nói năng gì, chỉ lạnh lùng quay đi.

"Cậu đưa một bộ cho Isshiki nhé."

"À, ừ."

Sau đó, chúng tôi không nói gì với nhau nữa.

Trong buổi họp ban nãy chúng tôi đã nói với nhau rất nhiều và chẳng hề ngại ngần gì, ấy vậy mà giờ đây, sự im lặng lại bao trùm khu cánh gà tối om. Nếu như có việc gì đó để làm thì tôi cũng chẳng ngại im lặng đâu, nhưng hiện giờ tôi lại chẳng có gì để làm, vẫn chỉ cầm chiếc micrô không dây và đứng như trời trồng.

"À, đúng rồi, cậu có cần dùng giá đỡ không?"

Tôi chợt nghĩ ra và lên tiếng hỏi. Yukinoshita quay lại, thế nhưng trông cậu ta

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net