4. Và rồi, Yukinoshita Yukino lặng lẽ vẫy tay

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
đến lúc, Yukinoshita bắt đầu đọc lời dẫn chương trình.

"Cảm ơn các anh chị khối trên đã tham gia vào buổi prom của trường cấp Ba Soubu ngày hôm nay. Một lần nữa xin chúc mừng các anh chị đã tốt nghiệp. Sau cùng, thành viên ban tổ chức xin gửi lời chào trân trọng nhất tới các anh chị."

Isshiki xuất hiện cùng với tràng pháo tay và ánh đèn sân khấu đuổi theo con bé. Ánh sáng ấy dần dần cũng ra đến đến trung tâm sân khấu.

Yukinoshita ngước nhìn tôi.

Giữa những tia sáng đang nhảy múa, trong bóng tối, Yukinoshita lặng lẽ giơ tay.

Trông không rõ là cậu ta đang giơ tay lên hay hạ tay xuống vì tay cậu ta chẳng cao cũng chẳng thấp.

Bằng một nụ cười buồn bã, Yukinoshita thông báo rằng công việc đã xong.

Sau đó, cậu ta lặng lẽ vẫy tay.

Dựa vào đó, tôi hạ âm lượng xuống để kết thúc buổi tiệc.

.

Interlude...

Nhìn lên từ bóng tối, cửa sổ nhỏ của phòng điều khiển trông thật xa, chẳng thể nào với tay tới được.

Tình huống giơ tay về phía cánh cửa sổ cao vút không thể với tới ấy hệt như trong tác phẩm của Shakespeare.

Cả mối quan hệ lẫn vị trí của tôi và cậu ta đều khác, ấy vậy mà chỉ vì kết cấu giống nhau nên tôi đã liên tưởng đến điều đó. Tôi tự cười bản thân mình.

Mối quan hệ giữa chúng tôi sẽ không có một kết thúc đẹp và dễ hiểu như vậy đâu.

Thậm chí, tôi vẫn chưa biết phải gọi mối quan hệ giữa chúng tôi như thế nào.

Tôi, cậu ta và cậu ấy.

Mối quan hệ giữa ba chúng tôi không có tên.

Tuy nhiên, dù chúng ta có gọi hoa hồng bằng cái tên nào đi nữa thì mùi hương ngọt ngào của hoa hồng vẫn không đổi.

Và như vậy, mối quan hệ giữa tôi, cậu ta và cậu ấy cũng thế.

Dù chúng tôi có gọi bằng một cái tên khác, mối quan hệ này cũng sẽ không thay đổi.

"Chắc chắn là như vậy. Không thể sai được."

Dù chẳng hề tin điều đó chút nào nhưng những lời ngọt ngào ấy vẫn khiến tôi bị trúng độc. Bằng cách đó, tôi tự ru ngủ chính mình.

Vì ngược sáng nên tôi không thể thấy được vẻ mặt của cậu ta, thế nhưng tôi có cảm giác cậu ta đang cười.

Lúc định hỏi cậu ta xem có chuyện gì, tôi nghe thấy một tiếng lẹt xẹt trong tai nghe.

Khi ấy, tôi biết rằng kết thúc sắp đến.

Khoảng thời gian vui vẻ để nói chuyện của chúng tôi cũng dừng lại tại đây.

Vậy là hết.

Tôi đáp lời, thêm vào một câu thật ngắn rồi bỏ tay ra khỏi tai nghe.

Sau khi đọc xong lời dẫn chương trình từ chiếc micrô có dây ở rèm sân khấu, lễ bế mạc bắt đầu. Khi âm nhạc vang lên và diễn viên ra đến sân khấu cũng là lúc kết thúc.

Giờ tôi chỉ cần ra hiệu nữa là xong.

Tôi nhìn lên phòng điều khiển và giơ tay.

Tuy nhiên, vì biết rằng mình không thể với đến nên tôi không giơ cao.

Tôi lặng lẽ vẫy tay.

Vì tôi biết rằng cánh tay này đã mất phương hướng chẳng biết phải đến đâu.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net