Vol 12: chap 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Này Kirino, giáng sinh này đi chơi với anh đi."

"Hả? Anh bị ngốc à? Sao không đi chết đi?"

Đó là một ngày tháng mười hai, sau cuộc nói chuyện với Manami và tái ngộ với Sakurai. Vẫn như mọi khi, em gái tôi đăng nằm lăn lóc đọc tạp chí trên ghế sofa. Nghe tôi mở lời, nó không thèm nhìn lên, cứ nằm mà trả lời.

Tôi nghĩ một lúc rồi nói.

"Được rồi. 9 giờ sáng ngày 24 trước cửa nhà ga nhé. Đừng có đến muộn đấy."

"Này !"

Đang nằm sấp, Kirino miễn cưỡng ngẩng mặt nhìn về phía tôi.

"Sao anh tự ý quyết định thế hả!?"

"Ớ? Câu 'Hả? Anh bị ngốc à?' của em chẳng phải nghĩa là 'Được thôi. ♥' hay sao?"

"Không phải! Em có nói thế bao giờ đâu!"

"Trong mấy cái eroge em chơi, mấy cô em gái hay có ý thế lắm ."

"Hừ......Rinko-rin à? ......Là Rinko-rin à ------- !"

Như siêu Xayda, Kirino đứng phát dậy, gập quyển tạp chí chỉ vào mặt tôi và gào lên:

"Rinko-rin có thể làm thế, nhưng em thì khác! Với lại mặc dù đúng là câu 'Hả? Anh bị ngốc à? Sao không đi chết đi?' của em tương tự kiểu nói tsundere của Rinko-rin, nhưng do thời gian với bối cảnh khác nhau, ý nghĩa từng câu cũng khác nhau!"

"Ví dụ như?"

"Ví, ví dụ như......Tình huống của Rinko-rin là khi anh trai ba lần mời Rinko-rin đi chơi, 'Anh bị ngốc à?' có nghĩa là 'thật sự em rất muốn đi, nhưng mà em không dám thành thật'. Trong tình huống của Miyabi-chan là khi anh trai trốn tránh, 'Anh bị ngốc à?' có nghĩa là 'Thật lòng trách móc nhưng muốn khích lệ anh trai' !"

"Vậy không phải đến cuối vẫn là đồng ý sao?"

Theo như mấy cái ẩn ý vừa rồi, câu 'Anh bị ngốc à?' của Kirino có nghĩa là ' Em thật sự muốn đi, nhưng mà em không dám thành thật' nên mới mắng, có đúng không?

"Đã nói là không phải rồi mà ! Đừng có đem eroge với hiện thực gộp chung với nhau! Tóm lại, vì Rinko-rin với em là hai cô em gái khác nhau, dù có cùng một tình huống đi nữa thì suy nghĩ của bọn em cũng khác nhau! Tại sao nói mãi mà anh vẫn không hiểu chứ !?"

"Nhìn em kìa, cả năm đều mặc quần áo hở đùi thế kia. Em không lạnh à?"

"Nghe em nói đi chứ!!"

Kirino nổi giận, vung tay tung nắm đấm.

"Ồ ồ"

Cũng được đấy chứ. Nhưng đối với người đã trải qua luyện tập với Ayase như tôi mà nói thì tránh né không vấn đề gì cả.

"Đừng có tránh! Biến thái!"

"Ha...vô ích thôi. Tấn công hay chửi rủa kiểu đó không có tác dụng gì với anh đâu"

"Lẽ nào......là do ảnh hưởng xấu từ Ayase và Kuroneko sao........"

Anh nghĩ ảnh hưởng xấu từ em là lớn nhất đấy. Ngày nào cũng bị chửi rủa thành quen luôn rồi.

"Thấy em gái ăn mặc mỏng manh liền nổi máu dê, thật buồn nôn!"

Anh mới hỏi một chút em có lạnh không thôi mà đã phản ứng thế này à?

Tôi cảm thấy mình đang làm bài kiểm tra khổ dâm vậy, bực quá.

Tóm lại là....... câu "Hả? Anh bị ngốc à?" lúc nãy, do ý của Kirino-sama khác với game, phải tự đoán và đưa ra phản ứng phù hợp. Ý em là thế hả?

Anh hiểu rồi ...........

Con gái thật phiền phức quá ~~~~~~'

Hả!? Bị ngốc à? Sao không đi chết đi? Câu này anh muốn nói lắm đấy.

Trong lòng tôi có chút bực. Kirino đã dần khôi phục lại trạng thái bình thường nhưng mặt vẫn đỏ bừng (có lẽ do dư âm của cơn giận), khoanh tay trước ngực.

"Mà tại sao em lại phải đi chơi giáng sinh với anh chứ? Hơn nữa lại còn hai năm liên tiếp. Anh bị ngốc à? Không đùa chứ, anh là đồ ngốc hả? Anh thật sự là đồ ngốc đấy à?"

Không ngờ lại nói liền một lúc ba lần 'Anh là đồ ngốc hả?'.

Giống như Vegeta bị dồn vào chân tường, bị tấn công liên tục.

Liệu có ai hiểu nổi mỗi câu 'Anh là đồ ngốc hả?' khi nãy từng câu mang ý nghĩa thế nào không?

Theo như giải mã của mình thì mấy câu ấy có nghĩa là '.......trước hết, nói rõ kế hoạch hôm đó xem. Để em xem liệu có thật sự làm cho em vui được không. Hừmm, thử thuyết phục em nếu anh có thể'.........phải không nhỉ? Nếu như có ai có thể dịch được ngôn ngữ của Kirino giỏi hơn tôi thì bảo tôi biết với.

"Kirino--------- nghe cho kỹ đã này. Ngồi xuống đi"

"Hừm...."

Tạm thời thì có vẻ cũng có ý muốn nghe. Tôi và Kirino ngồi cạnh nhau trên ghế sofa.

"........Này, ngồi xê ra một chút đi có được không?"

"Ừ ừ"

Đúng là đồ nhỏ mọn. Vừa ngồi dịch ra một chút, giọng nói của Kirino vang lên có chút giận dỗi:

"Rồi? Nói gì nói đi?"

"Giáng sinh ------- để anh giải thích lý do anh với em nên đi chơi cùng nhau nhé"

"--------- Tạm thời em nghe. Anh nói thử xem"

"Thứ nhất, hôm đó sẽ có rất nhiều eroge có chủ để giáng sinh"

"Ờ."

"Bọn mình có thể đi mua sắm ở mấy của hàng ở Akiba."

"Hê, sao anh biết rõ vậy."

"Vì anh cũng đã xem quyển tạp chí đang nằm trong tay phải của em kia kìa. ------ Đó. Xem trang 145 là được rồi"

"------------------"

Không hiểu vì sao Kirino vô cùng khó chịu với khi nghe đến trang 145.

".....Eh?"

"Mở trang 145 xem thử đi"

Tôi lặp lại một lần nữa. Kirino "..." vẻ mặt có chút phức tạp, nhưng cũng mở cuốn tạp chí đặt trên bàn.

"...Tìm được trang đó nhanh quá nhỉ?"

"Là anh, anh đã đánh dấu lại đúng không? Chắc chắn là vậy!"

Sau một hồi tranh luận như vậy, tôi chỉ vào sự kiện liên quan:

"Akiba anime shop, hội chợ tình yêu mùa giáng sinh ---------- Hôm đó, anh nghe nói mỗi một đôi đến chỗ này sẽ được mua hàng giới hạn giáng sinh"

Tôi đọc nguyên văn tiêu đề.

Tóm lại, nó giống như một loại hội chợ nhắm vào các đôi otaku. Tất nhiên không nhất thiết phải mua eroge, nghe nói là có cách để nhận được khuyến mãi của các sản phẩm mới phát hành mà mình đã mua.

"Anh tính mua cái này." Tôi dừng lại trong chốc lát và dò xét nét mặt em gái mình....

"............................"

Dựa vào biểu hiện lúc này của nó thì chỉ cần liếc mắt có thể nhận thấy ngay là tôi đã nói trúng tim đen.

"Ờ, thì....cũng muốn. Em rất muốn có [Bản giới hạn giáng sinh, Đêm giáng sinh ecchi nhỏ bé]..........Em cũng định đi mua một đống eroge ra ngày hôm đó..... Nhưng vì thế mà phí hôm giáng sinh đi chơi riêng với anh rồi đến Akiba mà mua eroge thì ---------"

"Này này, anh không ngờ cao thủ eroge Kirino lại có thể nói ra những lời này đấy."

"Em đúng là cao thủ eroge em gái thật, nhưng em cũng là con gái cơ mà!"

À, còn không phủ nhận mình là cao thủ eroge kìa.

"Làm cái vụ này vào giáng sinh, đối với con gái mà nói thì có cảm giác thật thất bại......... lại còn cái sự kiện dành cho các đôi nữa, dù nói thế nào thì, em với anh.........bọn mình.....cũng là một đôi giả."

"Vậy sau khi đến Akiba chúng ta đi dạo phố cũng được mà. Dù sao thì cũng mất công đến Tokyo, hãy thử đến mấy nơi có không khí giáng sinh đi ---------- chẳng hạn như mấy chỗ người ta vẫn hay đồn như Skytree chẳng hạn."

"Skytree? Vào giáng sinh?"

"Ờ. Không thích hả?"

"Không thích"

.................Trả lời nhanh đến thế sao.

Tôi cũng biết .......em gái tôi vốn là như thế. Nhưng nếu thực sự muốn rủ con bé này, thì bây giờ không được bỏ cuộc. Tôi lấy lại tinh thần hỏi:

"Tại, tại sao?"

"Tại anh quê mùa quá đi"

"Hự............!"

Bây giờ bỏ cuộc được rồi đấy nhỉ?

"Ý em là quần áo của anh......quê?"

"Không, toàn bộ luôn"

"Thế anh phải làm thế nào mới được đây!"

Đi chết hả!

Aahhhh chết tiệt! Không được không được không được! Mình đã mất công suy nghĩ cẩn thận xem giáng sinh năm nay sẽ đưa em gái đến chỗ nào đó thật vui. Đúng là thằng ngốc.

Kết luận là ------- em gái mình thật phiền phức. Chắc không có ai phản đối đâu nhỉ?

"Hừ.......grừ......." Hết chịu nổi nữa, tôi đang định quay về phòng thì.

"............Đủ rồi đủ rồi. Cũng không còn cách nào khác, để em tìn quần áo cho anh vậy"

"........Eh?"

"Hả? Còn trưng cái mặt ngu ngốc ấy ra làm gì? Em nói hôm đó, đi cùng em đến khu mua sắm, em sẽ chọn đồ cho anh. May ra sau đó sẽ cải thiện hơn một chút cũng nên"

".........Vậy có nghĩa là ---------"

"Được một cô bé đáng yêu như em đi cùng anh -------- cố mà làm cho em vui đi"

..................

Tôi tròn mắt một lúc ---------

"Được rồi. Cứ để đó anh lo!"

Tôi trả lời nó như mọi lần.

Sau đó, cứ như chỉ sau chớp mắt, giáng sinh đã đến.

Một buổi sáng mùa đông lạnh buốt --------- như đã hẹn, chúng tôi riêng rẽ ra khỏi nhà và chờ nhau trước nhà ga.

Tôi tìm thấy em gái mình đứng trước khoảng trống bên cạnh lối vào đường ray đơn.

-----Bộ đồ đó, lẽ nào là......không phải là đó là bộ đồ con bé đã mặc giáng sinh năm ngoái sao?

Phải rồi.......đã một năm rồi nhỉ.

Cảm xúc thật kỳ lạ. Kirino đứng thẳng, dáng người trông rất thời trang. Dù vẫn mặc cùng một bộ trang phục nhưng so với năm ngoái thấy trưởng thành hơn. Chỉ mới một năm mà dường như hoàn toàn khác biệt.

Kirino đang thu hút ánh mắt của những người đứng trước nhà ga.

Tôi cảm thấy có chút tự hào, giơ tay, lên tiếng gọi.

"Chào, em đợi lâu chưa?"

Ngay lập tức Kirino liếc mắt lườm một cái, cau mặt nhìn tôi,

"--------Muộn quá. Định bắt em chờ mấy tiếng?"

"Không phải là vẫn còn sớm 10 phút trước giờ hẹn sao! Cứ hẹn với em là ..."

Tôi bắt đầu thấy mất hứng rồi đấy.

"Im đi. Hứ, vậy cái em muốn nói giờ không cần nói ra anh cũng hiểu rồi đấy nhỉ?"

"'Trong thời gian hẹn không cãi nhau, phải đến sớm hơn để chờ em'.....đúng không?"

"Đã biết rồi tại sao không thực hiện?"

"Thì tại em ra khỏi nhà trước còn gì! Anh làm thế nào mà đến trước em được !"

"Sao anh không chạy cho nhanh lên?"

"................."

Nếu chạy rồi lỡ đuổi kịp Kirino, có lẽ sẽ lại vì thế mà nó lại dỗi cho xem..........con nhỏ này.

Mà rốt cuộc đằng nào rồi chắc chắn cũng sẽ lại cãi nhau thôi. Anh em bọn tôi là thế mà.

"---------- Đủ rồi, vậy giờ.......đi thôi"

"Ừm."

Tôi vừa đưa tay phải ra, Kirino ngoan ngoãn đưa túi cho tôi.

"Đâu?"

Câu hỏi nghe phát bực 'Đâu?' này chắc có ý là 'Đầu tiên đi đâu?'.....chắc chắn là vậy.

"Có lẽ đi mua đồ trước nhé. Em sẽ chọn đồ cho anh đúng không?"

"Đương nhiên. Dù sao em không không muốn phải đi cạnh tên quê một cục thế này"

"Vâng vâng, xin lỗi"

Tôi đã chả còn cảm giác với mấy câu châm chích thế này rồi. Nói thât, khi con bé trở lại là chính mình như thế này trong lòng tôi cảm thấy có chút dễ chịu.

Có lẽ vì thế mà Mikagami gọi mình là dạng khổ dâm...... có khi phải xem xét lại bản thân mới được.

"................."

Để ý lại, tôi nhận ra Kirino đang nhìn chằm chằm vào mặt.

"? Cái gì thế?"

"Hừm, không có gì. Sao tự dưng không nói gì hết vậy"

Kirino đột nhiên nổi giận, quay người đi hướng khác, cứ thế bước đi thật nhanh.

"Này chờ anh với -------đừng có đi trước thế chứ"

Dù cũng quen rồi, nhưng vẫn như mọi khi tôi không thể hiểu được hành động của em gái mình.

"Vẫn còn đi nhanh vậy sao, còn chưa quyết định đi đâu cơ mà, đã nói đừng có đi trước rồi mà"

Vừa nói, tôi vừa tăng tốc và đi cạnh nó.

"Dù sao thì anh cũng chẳng biết cửa hàng nào bán quần áo hợp với anh, nên cứ im lặng mà đi đằng sau em là được rồi"

"........Aa, vậy sao. Thế thì ít ra có thể nói cho anh biết điểm đến được không"

Tôi hỏi bằng giọng điệu mỉa mai, nhưng ngược lại Kirino trả lời một cách rất vui vẻ.

"Chỗ anh đã mua quần lót"

Điểm đến của chuyến xe điện là -------

"Harajuku sao...........Lần cuối cùng anh đến chỗ này cũng đã qua hơn ba năm rồi"

Con phố của giới trẻ, Harajuku. Tôi không có ý tự nhạo báng Chiba là vùng quê, nhưng quả nhiên sự phồn thịnh của Tokyo không phải bình thường, bất giác cứ nhìn ngắm hai bên đường một cách hiếu kỳ.

Đúng vậy, ba năm trước.........Để thực hiện nhiệm vụ của Sakura Akimi, tôi trốn học và chạy tới đây mua quần lót. Sau lần đó, đến hôm nay tôi mới quay lại đây.

"Vẫn náo nhiệt quá nhỉ."

Con phố Harajuku nhuộm mầu giáng sinh........trên đường có rất nhiều các đôi nam nữ đi với nhau.

Hẹn hò giáng sinh...........có lẽ là thế.

Trời lạnh như vậy mà họ vẫn dính lấy nhau một cách nồng cháy. Ghen tị quá.

"À à.......bọn mình cũng phải làm ra vẻ giống một đôi cho mọi người nhìn nhỉ?"

"Anh, anh bị ngốc à!?"

Cái này... từ nãy đến giờ đã là lần "Anh bị ngốc à?" thứ mấy rồi? Nói nhiều quá, giải nghĩa từng cái một đến là mệt rồi. Mà dù sao cũng chẳng biết là hiểu thế có đúng hay không nữa.

"Không phải Kanako đã nói rồi sao. --------Bọn mình dù có đi cạnh nhau, nhìn thế nào cũng không thấy giống người yêu"

"Đúng thế."

Nhớ cả chuyện nhỏ như vậy cơ à, thật đáng khâm phục.

"Tiếc thật"

"..........Anh, không lẽ anh muốn người ta nhìn em với anh thành người yêu? .........ueee~, kinh quá."

".........Xung quanh chỉ toàn là các đôi thôi, bọn mình nhìn giống họ thì sẽ đỡ ngại hơn đúng không?

"Hừm, vậy sao. Mà này...........gần đây anh ngạo mạn quá đấy."

"Hả ~ ?"

Cái gì thế........lần này lại không vừa ý cái gì?

Kirino và tôi đi sóng vai nhưng vẫn luôn duy trì một khoảng cách hợp lý. Đột nhiên con bé liếc mắt nhìn tôi.

"Trong buổi nói chuyện lần trước, bọn mình đã đã giải quyết hết toàn bộ hiểu lầm giữa anh em mình. Em biết anh muốn chúng mình thân thiết nhau hơn nhưng mà.."

"Nhưng cái gì?"

"................"

Kirino bất ngờ đứng lại, cúi đầu.

"Đừng làm bạn, bạn trai giả nhé."

"Đâu có làm đâu!"

Chết tiệt, đang đi giữa đường mà tôi bỗng dưng to tiếng.

"Hả? Hồi nãy anh muốn làm đúng không"

"Đã nói không rồi mà"

"Rất muốn thì có ~~~~~~~, 'bọn mình cũng phải làm ra vẻ giống một đôi cho mọi người nhìn nhỉ' rồi thì 'nhìn thế nào cũng không thấy giống người yêu, tiếc quá' - không phải anh rất muốn sao. Với cô em gái vô cùng dễ thương này!"

"Anh đâu có định nói thế!"

Toàn ăn nói lung tung. Giờ mình đã hiểu được một chút cảm giác của mấy ông chính trị gia.

"Vậy anh còn nói cái đó ra làm gì?"

"!? Vô, vô tình nói vậy thôi!"

"Hả? Anh muốn đúng không?"

"Không muốn !"

"Vô cùng muốn đấy ~~~~~~~~~~~ muốn đến suýt nữa mức mất ý thức luôn, em nhạy cảm quá đấy ~"

Tôi khiêu khích bằng cách bắt chước lại của con bé giọng điệu. Kirino liền....

"Jiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii.......!" nghiến răng nhìn tôi chằm chằm.

"Thế còn nói chuyện đó làm gì!? Đừng có nói mấy câu kinh tởm như thế!"

"Câu này anh nói mới đúng, em đừng nói như thế thì có!"

Không phải gậy ông đập lưng ông sao!

"Ôi, đôi kia thật thú vị"

"Đang cãi yêu kìa ~~~~~"

" "--------Hả !" "

Tỉnh lại, chúng tôi nhận ra vừa rồi hai đứa đã thu hút khá nhiều sự chú ý của những người xung quanh.

"-------Đi, đi thôi!"

"..........Lỗi tại anh cả đấy, xấu hổ quá đi mất."

"Lỗi tại em thì có."

"Hả? Tất cả là lỗi tại anh mới đúng."

Chúng tôi vừa tiếp tục cãi nhau, vừa đi dọc theo con phố của Harajuku. Mục tiêu là Omotesando Hills --------- Sau ba năm đây là lần thứ hai tôi ghé lại đây. Nhưng có lẽ Kirino thì thường thường xuyên đến đây hơn.

"Mà nếu đã định hẹn hò với bạn gái thì xe điện không hợp lý lắm đâu."

Vẫn còn nói chuyện đó hả. Con nhỏ này còn mơ ngủ à?

"Không phải đến chỗ hẹn bằng ô tô mới ngầu sao?"

Đường phố lộn xộn như thế này, ô tô làm sao mà đi được. Phố nhỏ Chiba đâu có giống chỗ này. Nếu di chuyển ở đây bằng xe điện thì thoải mái hơn gấp ba lần.

Đương nhiên tôi không nói điều đó ra. Nghĩ một chút, tôi cắt ngang:

"Gì thế? Vậy tức là nếu anh lấy được bằng lái xe thì em sẽ hẹn hò với anh sao?"

"Eh.....eeehhhhhh?"

Hahaha, mình làm Kirino phải bật ra mấy tiếng thật thú vị.

"Nói, nói cái gì thế hả"

"Hihihi, anh cũng là con trai mà. Anh cũng muốn lấy bằng lái xe. Sau khi tốt nghiệp anh cũng định thi để lấy một cái."

"Heh, hehh ~.......... thật đáng ngạc nhiên"

"Lúc trước em với Ayase từng làm poster của Chiba Mazda đúng không. Nhìn cái đó tự dưng muốn có xe."

".............Về cái đó, cám ơn."

"Chắc chắn poster của hai đứa có hiệu quả quảng cáo được lắm nhỉ"

"Không, dù nó khiến anh có ý muốn mua thì cũng chẳng ích gì."

Không không. Ngoài anh ra, những người khác nhìn tấm poster đó chẳng phải cũng muốn mua xe sao?

Bố cũng đã ngắm tờ rơi đó suốt.

"Haha.......Này Kirino, nhớ cảm ơn anh đi. Lấy được bằng lái xe rồi anh sẽ đặc biệt cho em ngồi ghế phụ."

"Không, cám ơn. Ngồi ghế bên cạnh của kẻ mới lấy bằng chắc chắn sẽ gặp tai nạn mất."

"Thử lặp lại mấy câu mà em vừa nói khi nãy xem nào!?"

Vừa mới nói đi xe đến mới ngầu, thế mà giờ lại nói mới lấy bằng lái nên không thích, làm thế nào mới được đây!

Tất cả đám con gái đều thản nhiên nói ra những câu mâu thuẫn với những gì tự mình nói lúc trước một các dễ dàng thế này? Hay chỉ mỗi em gái mình thôi?

Tôi cau mày. Cùng lúc đó, em gái tôi giơ một ngón tay nói, bộ dạng rất cao ngạo nói:

"Bao giờ anh lái xe đàng hoàng được lúc ấy em sẽ thích thú mà đi với anh"

Rồi rồi thế hả, vậy thì để anh cố hết sức.

".....woaa"

"Hooo......."

Vừa bước vào cổng chính của Omotesantou Hills, chúng tôi bật ra những tiếng kêu trầm trồ thán phục. Tôi cứ nghĩ đèn giáng sinh đến tối mới được thắp sáng, nhưng xem ra tôi đã nhầm. Ngay giữa sảnh toàn là đèn lấp lánh rất bắt mắt.Nhất là ngay trước mắt chúng tôi là một cái cây cao chăng đèn một cách khéo léo đồng thời từ từ đổi màu sắc theo thời gian.

Từ xanh đến trắng --------trong khung cảnh tuyệt vời này, rất nhiều các đôi đang cùng nhau chỉ trỏ cười nói vui vẻ.

"Kirino, chụp hình không?"

"Eh, anh mà cũng có nghĩ ra được ý hay nhỉ?"

"Được rồi, vậy đứng trước cây đi. Anh chụp cho."

Kirino đưa cho tôi một cái máy ảnh kỹ thuật số loại nhỏ.

"A.............um, nhưng mà này"

Không hiểu tại sao Kirino trông có vẻ ngần ngại.

Hử? Không phải hồi nãy em trông hứng thú lắm sao?.

"Này, em sao thế?"

Vừa hỏi như vậy thì một đôi trẻ tuổi tiến đến chỗ chúng tôi

"Nếu không phiền thì để chúng tôi chụp cho nhé"

"Thay vào đó, làm ơn chụp giùm bọn tôi một tấm hình với."

--------------Thì ra là thế.

"Vậy làm ơn."

---- Tách.

Và sau đó, một bức hình kỉ niệm đã được lưu vào thẻ nhớ.

Sau khi chia tay với cặp đôi đã chụp hình giúp bọn tôi, tôi ướm hỏi:

"Hihi, thế hóa ra em muốn chụp hình chung với anh sao?"

"Đồ ngốc. Đừng có hỏi mấy chuyện gớm ghiếc như thế"

Vừa đi qua lối vào, vô số cửa hàng thời trang thịnh hành xuất hiện trước mắt chúng tôi.

...............Mwuu.

Tôi cũng gặp lại cả cửa hàng đồ lót mà tôi đã buộc phải tấn công ba năm trước. Nó làm tôi nhớ lại những ký ức đau đớn thời ấy. Vì ngay từ đầu đã không thoải mái với những nơi như thế này, nên có cảm giác hai vai trở nên nặng trĩu.

"Fuhihi, gì thế? Đang run hả?"

"Im đi ------- Mà này..........vào cửa hàng nào mới được đây?"

"Đã nói cứ giao cho em mà. Không có giống như ai đó, em đã suy nghĩ cẩn thận rồi."

"Heh, thế thì đáng hy vọng ------- mà này, đừng có đột nhiên lại vào mấy cửa hàng cao cấp đấy!"

Tôi luống cuống dừng lại, thì thầm vào tai con bé "Ngân sách của anh chỉ có thế này thôi" rồi giơ lên năm ngón tay.

"Uhm... ¥500 000?"

"¥50 000!"

Tại sao cảm giác về tiền bạc của mình với con bé này lại vênh đến một chữ số được nhỉ?

Khó khăn lắm anh mới chuẩn bị được ¥50 000 này đấy.

Tôi tưởng khi nhắc đến chuyện tiền bạc thì nó sẽ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net