Vol 9: chị gái em là thiên thần và là thiếu nữ bị denpa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
được.

Một ngày nắng hè, tôi thấy chị Ruri về nhà và đang định chào:

"Chào chị Ruri. Tối nay ăn gì ạ?"

"...Phù...phù...."

"Chị Ruri?"

Chị ấy sao thế nhỉ? Vừa cười vừa run rẩy. Mặt chị ấy cũng đỏ hồng rồi – hay chị ấy sốt rồi?

"Chị Ruri, chị có sao không?"

"...Phù...Kukuku...kukukukuku....."

"......."

Chị ấy hết thuốc chữa rồi.

Chị Ruri kệ tôi cứ thế mặc nguyên bộ đồ gothic loli lảo đảo đi về phòng.

"Ố? Hehe...mình có cảm giác sắp có trò vui đây."

Tám phần muốn tham gia náo nhiệt và hai phần lo lắng, tôi bám theo chị cả của mình.

Như thường lệ, chị Ruri để cửa phòng mở rộng.

"..Chị Ruri, cơm tối thì sao...."

Một cảnh đáng sợ hiện ra trước mắt tôi. Bình thường mỗi khi chị Ruri chăm chú làm gì chị ấy sẽ quên hết mọi thứ xung quanh. Vì thế chị ấy thường đợi đến tối mới tiến hành mấy cái nghi thức khó hiểu ....

Nhưng lần này thì không. Chị Ruri còn không cởi bộ gothich loli ra, cứ thế nằm úp mặt xuống giường ôm gối, chân đạp loạn xạ.

" ~~~! ~~~!"

...Có chuyện gì thế này. Mình đoán chị ấy đang tưởng tượng hợp thể với ai đó rồi.

Càng nhìn càng thấy hành động của chị Ruri kỳ cục hơn. Cuối cùng chị ấy ôm gối lăn qua lăn lại.

" ~~~! ~~~!"

Lăn lăn. Đạp đạp. Chị ấy còn thì thào gì đó nữa nhưng tôi không nghe thấy.

"...Nguy rồi. Chị Ruri hỏng mất rồi."

Tôi toát mồ hôi lạnh

"....Có chuyện gì thế ạ?"

"...Tama-chan. Đi ra đi em."

Không thì điểm SAN  của em sẽ tụt xuống đấy

Tôi đẩy em gái đi được, nhưng tôi không thể để mặc chị mình được. Vì thế tôi chỉ có thể đứng đó nhìn. Lăn chán chê một lúc rồi đột nhiên chị Ruri ngồi dậy.

"!"

Tôi sẵn sàng chuẩn bị tinh thần đối phó bất kỳ tình huống nào, nhưng....

Chị Ruri vẫn rất hưng phấn, ngay cả tôi đứng đây mà chị ấy cũng không để ý. Mặt đỏ hồng, chị ấy lảo đảo đi đến bàn và viết viết cái gì đó.

".....?"

Truyện tranh nữa à ? Thế cơm tối thì sao?

Tôi lén lút đến sau lưng chị ấy nhìn trộm.

"Wow."

Soạt soạt soạt soạt --- chị Ruri viết ào ào như gió cuốn, nét mặt vô vùng hạnh phúc. Lúc chị ấy viết đến mấy chữ 'Kousaka Ruri', chị ấy bối rối lắc đầu một lúc rồi lấy tẩy ra xóa đi.

....Vô vọng rồi. Luật pháp cũng chả cản nổi chị Ruri nữa rồi.

Xem ra cơm tối nay phải để mình ra tay rồi.

Lúc này tôi đã thật sự lo lắng. Chả lẽ chứng bạn trai tưởng tượng của chị Ruri đã nặng đến mức thành bệnh rồi?

Từ hôm đó trở đi, chị Ruri trở nên kỳ quái hơn. Đương nhiên bình thường chị ấy đã kỳ kỳ rồi, nhưng giờ còn nặng hơn nhiều. Thẳng thắn mà nói, chị ấy tỏ ra như một cô thiếu nữ ấy.

"....Giờ ta phải gọi một cuộc điện thoại quan trọng. Trong vòng một giờ...đứa nào bén mảng đến gần phòng ta...lời nguyền của Ma Vương sẽ giáng xuống bữa tối của đứa đó."

Chị Ruri lộ ra nửa mặt khỏi cửa phòng, đuổi bọn tôi đi.

"Ah – hóa ra bọn em vướng đường chị à?"

"Onee-sama, hôm nay chị định gọi cho 'người quan trọng nhất trên đời' sao?"

Tamaki ôm quyển sách tô màu hỏi. Em nó vẫn gọi chị Ruri là 'Onee-sama' như đã được dặn trước. Tôi thì thào:

"..Chị Ruri nhận được cuộc gọi từ 'sinh vật bóng đêm', chị ấy sẽ gọi điện cho anh bạn trai tưởng tượng của chị ấy. Đừng để ý nhé. Để chị giúp em tô màu nào."

"Wow ---"

Tamaki vui vẻ ngay lại. Nhìn thấy thế, tôi cố nặn ra một nụ cười.

Nhân tiện, 'sinh vật bóng đêm' là đám bạn tưởng tượng của chị Ruri, nhưng gần đây chị ấy có thêm vài người bạn  bằng xương bằng thịt, trong đó có chị Kirino.

Nhưng mà lần này chị Ruri gọi 'cuộc gọi quan trọng' – nghe cứ như là...

Trước khi quay đi, tôi vểnh tai lên nghe trộm.

"À...cũng không có gì....thêm phiền toái? Em chỉ...muốn nghe giọng anh, thế thôi."

Wow, tình tứ ghê chưa.

Nhưng vì anh bạn trai của chị Ruri không tồn tại, nhưng âm thanh hạng phúc này lại trở thành bi kịch của một cô gái bị denpa.

"...Hức."

Tôi muốn òa khóc. Tôi đau đớn vì không thể giúp gì được cho chị mình.

"Hà ~ làm sao bây giờ...."

".....??? Chị ơi, vui lên đi!"

"...Cám ơn."

Tôi đè cảm giác đau nhói trong tim xuống và xoa đầu em gái mình.

Tối hôm đó ---

"Phù...Kukuku...xong rồi...ahahahha....xong hẳn rồi."

Chị Ruri cười gian xảo như trùm cuối, hoàn toàn không để ý là tôi đang nhìn trộm. Nhân tiện, vì tôi mở cửa không báo trước nên mới được chứng kiến cái 'nghi thức bóng đêm' này. Có gặp bao nhiêu lần đi nữa tôi vẫn không thể quen được với bộ dạng chị Ruri lúc này.

Bây giờ, chị ấy đang vẽ một hình biểu tượng khó hiểu xuống sàn nhà.

"....Từ bóng đêm --- trở lại thành ánh sáng....cuối cùng...."

Chị Rủi vừa cười lạnh vừa nói. Hai chân chị ấy uyển chuyển đi qua đi lại (trông chị ấy rất đắc ý là khác). Nhìn cảnh này, tôi đờ cả người ra.

".........."

Vì tôi biết mình chỉ hơi thả lỏng tý thôi là sẽ phá lên cười.

Không...không được...không được cười...phải nhịn...

Để bảo vệ linh hồn em gái nhỏ của mình, tôi đã thề rằng có trông thấy cảnh tượng kỳ quái đến mấy mình cũng không ----

"Phù...từ đêm nay ta sẽ trở thành sinh vật trong sáng thần thánh nhất, nhưng đồng thời ta vẫn sống trong bóng tối...."

"Khụ khụ khụ khụ khụ!!!!"

Không được không được không được! Mình không nhịn nổi nữa rồi!!

Chắc chắn đây là một giấc mơ rồi. Nghĩ đến đó thôi đã muốn bật cười.

Tôi ôm bụng và ép tiếng cười thành ho khan, nhưng cùng lúc đó sinh vật trong sáng thần thánh nhất quay người nhìn thấy tôi – hai chân chị ấy vẫn đứng nguyên tại chỗ.

" --- Em thấy chưa?"

" Y-----"

Nghe giọng chị ấy đằng đằng sát khí, không hiểu giờ cái mặt mình trông như thế nào. Tôi nơm nớp sợ hãi hỏi:

"Em vừa tắm xong thôi. Chị Ruri, chị đang làm gì thế?"

"...May vá."

Trả lời kiểu gì thế? Giờ nhìn kỹ lại, đúng là có một bộ váy áo trắng ở gần đó. Chắc chị ấy vừa thêu vá xong cái này.

"....Đồ cosplay mới ạ?"

"Không ---"

Chị Ruri một tay chống cằm, tạo dáng quý tộc nói:

"...Đây là bộ quần áo thần thánh tràn đầy ma thuật để mê hoặc phái nam."

Tôi nghe cái hiểu cái không, nhưng ít ra có cảm giác sắp có chuyện gì xảy ra.

Vài ngày sau, tôi hiểu ra nguyên nhân và ý nghĩa của 'nghi thức bóng đêm' vừa rồi. Tối đó, sau khi dùng cơm xong, chị Ruri vẻ mặt nghiêm túc hỏi chúng tôi.

"Hinata, Tamaki....Chị muốn thảo luận nhân sinh với hai đứa."

"Wah?"

"Wah?"

Nghe thế, cả hai bọn tôi ngẩn người.

"Onee-sama, thảo luận nhân sinh nghĩa là gì ạ?"

Nghe Tamaki hỏi, chị Ruri chần chừ vài giây rồi nói.

"...Chị muốn hỏi ý kiến hai đứa...trong các món chị nấu hai đứa thích nhất món gì?"

"Cơm nắm!"

Tamaki lập tức trả lời. Hồi em ấy còn đi nhà trẻ, chị Ruri làm cơm nắm cho em mỗi ngày nên em thích nhất món đó. Tôi cũng khoái món ấy nữa.

"Em cũng nghĩ thế -- mà sao chị lại hỏi chuyện này?"

"Chỉ là...có vài nguyên nhân nên chị định làm bentou cho người khác...nên chị muốn hỏi ý kiến hai đứa để tham khảo. Cám ơn."

"Hừm ---"

Thật ra thì, theo tôi gần như ai cũng thích ăn cơm nắm cả. Ít nhất tôi nghĩ thế.

"Nếu cơm nắm chị làm thì mọi người ai ai cũng thích!"

"...Thế à?"

"Vâng! Chắc chắn!"

"....Nếu em bảo đảm thế thì chị yên tâm rồi."

Chị lại còn nói ra nữa à? Nếu người ta không thích thì em xin lỗi vậy.

"Nhân tiện, chị định làm bentou làm gì?"

"...Hừm...hẹn hò."

Chị Ruri đắc ý trả lời.

"Với chị Kirino ạ?"

"Vớ vẩn. Làm sao chị có thể hẹn hò với loại con gái đó được?"

Chị chả thẳng thắn gì cả.

"Thế với ai ạ?"

"...Hừm, còn ai vào đây nữa."

Chị Ruri nói đến đây là đứng dậy bỏ đi, chấm dứt trò truyện.

...Vừa nãy, trông chị ấy như thể 'chị hẹn hò với bạn trai đấy'. Nhưng vì anh 'Kousaka Kyousuke' không có thật nên cả tôi cũng rất ít khi dám dùng chủ đề này trêu chị ấy.

--- Chị Ruri, anh Kousaka Kyousuke không có thật đâu. Chả lẽ chị định mặc bộ quần áo đẹp nhất cầm bentou đi một buổi hẹn hò tưởng tượng?

Làm sao mình có thể nói thế được!?

Bình thường chắc chắn tôi sẽ bám theo chị Ruri, nhưng lần này thì không.

Tưởng tượng cảnh chị Ruri một mình đến chỗ hẹn, rồi chị ấy cười chào với không khí.....

Muốn khóc quá! Tôi muốn khóc cho cạn cả nước mắt!

Vì thế, sáng hôm sau --- ngày buổi hẹn diễn ra.

Tôi gặp một thứ còn kinh ngạc hơn nhiều so với cái 'nghi thức bóng đêm' mấy bữa trước.

Lúc chúng tôi vừa ăn sáng xong và đang nghỉ ngơi, đột nhiên có một người ăn mặc rất khả nghi đi ngang qua cửa.

"Hử? Hử?"

Vừa nãy là cái gì đấy? Mình bị ảo giác à? Tôi bỏ bài vở xuống chạy ra hành lang xem. Đúng. Cái người ăn mặc khả nghi lúc nãy không phải ảo giác.

Người đó đang cố đeo một đôi giày không hợp chân vào.

"Chị...chị Ruri...?"

Đúng thế -- người mặc một bộ gothic loli màu trắng kỳ quái là chị cả của tôi. Chị ấy không chỉ mặc một cái váy trắng dài, còn đeo mặt nạ và trên lưng còn có một cặp cánh thiên sứ khổng lồ.

Kẻ khả nghi mặc đồ trắng quay lại.

"....Không...ngươi nhầm rồi...."

"--- Ta không còn là chị cả xinh đẹp của ngươi nữa. Tên thật của ta là – đúng thế, ta là thánh thiên sứ 'Kamineko'."

Chả ai nhịn cười nổi nữa rồi.

Thánh thiên sứ....Kamineko.....

Cặp cánh thiên sứ....khổng lồ.....

"Khụ khụ khụ khụ khụ...!!!"

Tôi có rất nhiều câu muốn nói đến mức không biết nên bắt đầu từ đâu.

Tôi ôm bụng hít sâu một hơi (mặc dù cũng biết không nên nói trắng thế ra)

"...Thế...bộ quần áo này là thế nào?"

Bà chị của tôi đắc ý trả lời:

"Thánh y của thiên sứ."

Là bộ mấy hôm trước đây mà."

"Ý em không phải thế. Chị định mặc bộ thánh y đi đâu đấy?"

Không may là lần này linh cảm xấu của tôi lại thành thật.

"Đương nhiên là mặc đi hẹn hò rồi."

"Em cầu chị, đừng có đi!!"

Vấn đề giờ không phải là có nên đi hay không nữa rồi. Chị mà mặc bộ quần áo với mặt nạ kỳ cục ấy ra đường thế nào cảnh sát Chiba cũng mời chị đi uống nước. Mà không. Không chừng đến cảnh sát cũng chả dám đến gần chị đâu.

Tóm lại, chị tuyệt đối không được mặc bộ này đi gặp bạn trai. Trăm lần không. Ngàn lần không.

Nhưng đáng buồn thay những lo lắng của tôi không đến được tai đại nhân Kamineko.

"...Kukuku...thiếu nữ loài người, ngươi đang nói gì thế. Đừng lo. Chị của ngươi vì hôm nay đã chuẩn bị riêng bộ đồ này rồi."

"Không không không không không không! Không phải thế!!!!"

Để giữ mặt mũi cho chị cả, tôi hốt hoảng phản đối. Nhưng khổ cái là chị Ruri hoàn toàn không chịu nghe mới chết chứ ---

"Ít nhất cũng xử lý đôi cánh ấy đi đã! Coi kìa! Chị còn không ra khỏi cửa nổi đấy thôi! Nhé? Làm ơn đi mà, chỉ đôi cánh thôi cũng được! Làm ơn đi mà!~"

"...Hừm...thiếu nữ loài người...ta sẽ nghe lời cầu xin của ngươi. Ta sẽ thay một đôi cánh nhơ hơn vậy...."

Thật ra thì đôi cánh dự bị này nhỏ hơn nhiều.

...Ra chị còn có cả đôi thứ hai nữa...

Cuối cùng, thiên sứ đại nhân mặc bộ quần áo rất kỳ cục tràn đầy tự tin ra khỏi cửa.

" --- Chị đi nhé."

"...Tùy chị muốn ra sao thì ra...."

Tôi bỏ cuộc, ủ rủ nhìn chị cả đi.

Kamineko nữa chứ. Em kệ chị đấy.

Mà...nếu chị ấy quả thật đi gặp bạn trai ...anh ấy không bỏ chạy ngay thì đúng là thánh rồi.

Kể cả lúc đó, tôi vẫn chưa hiểu chị mình – tôi vẫn tưởng 'người chị Ruri thích' là một nhân vật tưởng tượng trong đầu chị ấy thôi.

Nhưng mà...sự thật không phải thế.

"Bạn trai của chị Ruri nè -----------!!!!!"

Tôi và Tamaki đờ ra vì kinh ngạc ngay khi vừa bước qua cửa vào phòng trà

"Hả?"

Có một anh học cấp ba đang ngồi đấy.

Sáng hôm ấy, chị Ruri có nói '...hừm...đáng tiếc...các ngươi không có khả năng tham gia cuộc chiến này...ngoan ngoãn ra ngoài chơi đến tối đi' và đuổi bọn tôi đi luôn. Sau đó chị ấy vui vẻ lau dọn nhà cửa. Vì tôi tưởng chị ấy định mời anh bạn trai tưởng tượng về nên quá trưa là lẻn về xem....

"Hay quá! Chị ấy có thật này!!!"

Và tôi gặp bạn trai thật-sự-tồn-tại của chị Ruri.

Tôi cũng hơi sợ. Nhưng đồng thời cũng rất vui.

Vì – chị cả của tôi không đến nổi đem lòng yêu một anh bạn trai tưởng tượng.

Tôi thích nhất chị mình thế này, khi chị ấy dám thu hết can đảm và nắm lấy hạnh phúc cho mình.

Chị ấy thật đáng ngưỡng mộ. Không gì làm tôi hạnh phúc hơn bây giờ!

"Aha! Gần đây em lúc nào cũng thấy chị Ruri rất đáng ngờ...nào là "....Giờ ta phải gọi một cuộc điện thoại quan trọng. Trong vòng một giờ...đứa nào bén mảng đến gần phòng ta...lời nguyền của Ma Vương sẽ giáng xuống bữa tối của đứa đó" với cả hôm nay là '...hừm...đáng tiếc...các ngươi không có khả năng tham gia cuộc chiến này...ngoan ngoãn ra ngoài chơi đến tối đi'. Lén lút lén lút lén lút!!"

Bạn trai của chị Ruri – Kousaka Kyousuke.

Lần đầu gặp anh ấy, tôi rất vui.

Ấn tượng đầu tiên là --- thật ra là có hai cái.

Thứ nhất, tốt quá. Anh ấy thật sự tồn tại.

Thứ hai là ---

--- Anh ta trông cũng bình thường thôi.

"Vô cùng xin lỗi vì không đẹp trai như em tưởng!"

Kousaka-kun phản pháo.

"À không Kousaka-kun, anh hiểu nhầm rồi. Ý em chỉ là trông anh bình thường thôi, không phải ý quê mùa hay gì đâu."

Một ngày hè nóng nực, trong lúc chị Ruri đang làm cơm trưa, tôi tán dóc với anh Kousaka.

"Chị Ruri lúc nào cũng khen anh nên em hơi thất vọng tý."

"..Kuro, Kuroneko khen anh?"

"Vâng, cứ như bạn trai của chị ấy là hoàng tử tuyệt đối hoàn hảo ấy – nhưng giờ em mới thấy lời tâng bốc của chị ấy và thực tế đúng là khác nhau một trời một vực."

Đúng là tình yêu làm con người trở nên mù quáng.

Nghe thế, Kousaka-kun vừa vui vẻ vừa xấu hổ.

"..À thế à....."

Nhìn bộ dạng tự sướng của anh ta kiểu gì cũng thấy buồn nôn.

"Nhân tiện, chị em ---"

*Cạch*

Có tiếng gì đó vang lên. Chúng tôi quay lại và thấy chị Ruri mặt mũi đỏ bừng vội vã chạy tới.

"Hai, hai người đang nói chuyện gì đấy?"

"Đang nói xem chị Ruri thích Kousaka-kun đến chừng nào."

"~~~~~~~~~!"

Đầu tiên là run lẩy bẩy – sau đó toàn thân chị Ruri cứng đờ ra.

Yahoo! Chị cả của mình đáng yêu quá! Mình khoái trêu chị ấy rồi đấy!!

"Em, em, em......"

" Anh ấy rất ngầu, rất dịu dàng...rất đáng tin cậy ."

*Cạch*

"Ái đau!"

"Nhớ kỹ này....nhớ thật kỹ này...."

Chị Ruri lườm tôi, ánh mắt cực kỳ đáng sợ.

"Ực!"

Tôi sợ đến mức vội trốn sau lưng Kousaka-kun.

"Kousaka ~ chị Ruri bắt nạt em nè ~"

"Này này ~"

Kousaka-kun cũng chỉ biết nơm nớp lo sợ nhìn. Một mặt, tôi bám dính vào anh rể tương lai của mình (gọi thế có sớm quá không nhỉ?), một mặt thì thào vào tai anh ấy:

"Nói em nghe các ưu điểm của chị ấy – ngay lập tức!"

"Dù em bảo thế....."

Kousaka-kun chậm chạp quá. Nhưng cơ hội hiếm có này không thẻ bỏ qua được.

Được rồi.

Tôi lấy giọng tinh nghịch thì thào vào tai anh ấy:

"~ Anh giúp em lần này em sẽ hôn anh một cái ~ nhé?"

Hahaha, giờ mình là ma nữ rồi! Kousaka-kun chắc là bị hớp mất hồn rồi hả?

Giờ chỉ việc ngồi xem Kousaka-kun và chị Ruri là có trò vui rồi ---

"Buồn nôn quá."

"Hả?"

Hả? Anh ấy còn không thèm xấu hổ mà cứ thể nói ra sao?

"Em hư quá!"

Tôi vép tay anh ta một cái trả đũa. Nhìn thấy thế, chị Ruri bình tĩnh nói:

"Kukuku...linh hồn của hắn đã thuộc về ta rồi...đồ trẻ con như ngươi không thể câu dẫn anh ta được đâu..."

"...(Lẩm bẩm) Bọn mình có cùng cỡ ngực mà."

*Bốp*

"Ôi đau! Đau quá! Chị đánh em nữa à!"

"Hừm...thật đáng tiếc, thông tin của em đã lỗi thời rồi. Trong kỳ kiểm tra sức khỏe vài ngày trước, chị đã thăng cấp rồi...."

"Dù nói thế chứ vài ngày trước chị vẫn tìm cách tăng lên đến B-cup mà."

*Bốp Bốp Bốp *

"Ôi.....! Chị cứ cốc đầu em là thế nào! Em ngu đi thì sao!"

"Vì em cứ ăn nói lung tung!"

"Không phải lung tung!"

"Thế bằng chứng đâu?"

"Ự....."

...Đáng ghét thật! Mình muốn cho bà chị học cấp ba mà ngực phẳng của mình nếm mùi lắm rồi đấy!

Chứng cứ....phải có chứng cứ....

Kousaka-kun thở dài, mặt không nhìn tôi.

"...Nè, lần trước em mặc bộ Kamineko, ngực em trông cũng ngon lành phết."

".......!"

Đòn trí mạng! Chị Ruri cứng đờ ra như bị sét đánh.

"Nah, Kousaka-kun...em cũng muốn cho anh xem chứng cứ lắm. Nhưng cái này không tính. Chị Ruri chắc biết anh thích ngực lớn nên hẳn là chuẩn bị độn ngực hay gì đó nhét sẵn trong áo rồi!"

"À? Xin lỗi...nhưng mà anh nghĩ mấy câu này em không nên nói ra....."

"Á! Toi rồi!"

Tôi run rẩy quay đầu lại và nhìn thấy một sinh vật (từng là chị cả của mình) đang tỏa ra hắc khí và cười điên dại....

"Ahahaha....Ahahahaha...Kukuku..."

"Kuro...Kuroneko?"

"Chị Ruri?"

"Kukuku...Ahahaha...ta hiểu rồi...Được lắm...các ngươi muốn chết rồi hả?"

Đó là ánh mắt của kẻ săn mồi!

"*Ực*"

Chị Ruri không phải hóa thành Kamineko – chị ấy hóa thánh Yamineko tấn công tôi và Kousaka-kun.

Trong phòng ăn, vô số âm thanh leng keng náo động vang lên....

Giữa cơn hỗn loạn, Tamaki bước vào gọi:

"Mọi người ơi, nước sôi trào ra rồi, tắt bếp mất rồi."

Và rồi, ngày qua ngày.

Kousaka Kyousuke --Kousaka-kun.

Anh ấy là người yêu chị Ruri, cũng là đàn anh, là ân nhân – và là anh trai chị Kirino.

Một ông anh rất tốt bụng và dịu dàng.

Mặc dù chỉ vừa gặp không lâu, nhưng anh ấy đã gây ấn tượng tốt với tôi. Anh ấy thẳng tính, nói chuyện rất thú vị.

Lúc đầu cũng hơi sợ, nhưng nhìn chị Ruri với Tamaki vốn cực kỳ sợ người lạ lại có thể nói chuyện mội cách bình thường, tôi nghĩ anh ấy vô thức khiến mọi người xung quanh thấy an tâm yên lòng. Mặc dù nếu Kousaka-senpai có thể thấy thất vọng khi nghe câu này, nhưng cảm giác của tôi là...bản chất của anh ấy là 'anh trai'.

Mặc dù chị Ruri vẫn khen hoài, nhưng anh ấy cũng không thật thà cho lắm.

Lần đầu gặp nhau, tôi còn tưởng anh ta là 'học trò nghèo' cơ. Nhưng anh ấy rất dễ dàng hòa nhập vào gia đình chúng tôi. Không biết từ khi nào, chuyện anh ấy ngồi cùng chúng tôi đã trở nên bình thường. Thậm chí có những ngày anh ấy không đến, tôi còn thấy hơi cô đơn.

...Dù chị tôi không nói ra, tôi biết chị ấy cũng rất vui.

Nếu...giải sử nếu anh ấy lại vô tình thu hút con gái thì...chị Ruri chắc chắn sẽ gặp rất nhiều khó khăn trong tương lại. Nếu anh ấy mà anh trai tôi thì tôi nhất định sẽ không chịu dễ dàng buông anh ấy ra đâu.

Mặc dù anh ấy cũng rất tốt với tôi, nhưng đừng hiểu nhầm nhé.

*E hèm*

Tóm lại, từ hồi gặp anh Kousaka, chị Kirino và chị đeo kính, chị Ruri đã thay đổi rất nhiều.

Đương nhiên, lúc nào chị cũng rất dịu dàng với bọn tôi, nhưng tôi chắn chắn ở bên ngoài thì chị không như thế. Mặc dù chị không nói gì, nhưng bọn tôi vẫn có chút lo lắng. Nhưng đám trẻ con chúng tôi chả thể làm gì được để thay đổi tình trạng đó.

Vì thế, tôi rất biết ơn họ. Cho nên, dù chị Ruri không muốn, tôi vẫn muốn gặp họ -- không chỉ Kousaka-kun, gặp cả chị Kirino nữa để dốc lòng cám ơn chị ấy.

Tôi luôn nghĩ thế.

Chị Ruri chia tay với Kousaka-kun ----

Ngay tối hôm bắn pháo hoa tôi đã biết tin này rồi.

Nhìn chị Ruri mặc yukata, Kousaka-kun vui vẻ nói 'Trông em như công chúa Kaguya vậy'. Nghe thế, chị Ruri vừa vui vẻ vừa xấu hổ.

Tôi chào tạm biệt hai người đi xem pháo hoa.

Cả hai cứ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net