Vol 9: chị gái em là thiên thần và là thiếu nữ bị denpa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Chị gái của em. Lớp 1-1, Gokou Tamaki."

"Em có hai chị. Chị cả là Ruri-neesama, chị hai là Hinata-onee-chan. Hai chị rất hiền, rất thương em, vì thế em quý chị Ruri và chị Hinata lắm. Chị Hinata nói chuyện rất có duyên, chị thường kể chuyện vui cho em nghe, thỉnh thoảng còn chơi với em nữa. Chị Ruri vẽ rất đẹp, mỗi lần vẽ đều dốc hết tâm trí. Thỉnh thoảng chị còn đọc truyện cho em trước khi ngủ. Hồi em còn bé chị còn ngủ với em để em khỏi sợ. Chị ấy nấu ăn rất giỏi, đồ ăn chị làm lúc nào cũng ngon. Bố, mẹ và chị Hinata mỗi lần ăn đều khen tấm tắc. Chị Ruri lúc nào cũng rất cố gắng. Còn có lần ----"

"Wah..."

Tôi đang đọc bài văn của em gái mình thì bất chợt thốt lên.

"Nè, Tama-chan."

"Dạ? Onee-chan?"

Một cô bé cắt tóc ngắn ngơ ngác nhìn tôi.

Đó là Gokou Tamaki. Em gái rất đáng yêu của tôi.

"Ừm, không có gì."

"Dạ?"

... Không không, làm sao mình có thể hỏi con bé thích chị Ruri hơn hay mình hơn.

"À bỏ qua đi."

Đề văn là 'chị gái của em' nhưng đên là viết về 'em thích chị Ruri lắm!'. Tôi cũng là chị của Tamaki nên nói thật tôi có chút không vui.

Nhưng kể cũng ngại. Vì Tamaki là trẻ con không biết nói dối, nên tôi biết những gì viết ở đây đều là thật. Em thích thích thích thích chị em lắm. Thích cái này, thích cái nọ -- em rất vui vì có hai người chị.

Tôi thấy ngượng muốn chết. Có cảm giác toàn thân muốn tan ra rồi!

"Tama-chan ...em định đọc bài văn này trước lớp sao?"

"Vâng ạ!"

"Đọc trước mặt mọi người?"

"Vâng ạ!"

Câu trả lời rất vui vẻ bồng bột.

"Thế...thế à."

À ~~~ Thật à? Chỉ nghĩ đến đã thấy ngượng rồi.

"...Không được ạ?"

"Không, không phải thế."

Không phải thế. Chị vui lắm. Nhưng chị cũng ngượng nữa.

--- Đúng rồi, phải kiếm người thế thân thôi.

"Tama-chan, chốc nữa em đưa chị Ruri xem đi – chị ấy chắc chắn sẽ vui lắm đấy."

"Ehehe...."

Nhìn Tamaki cười, tôi đoán chắc em ấy như đang tưởng tượng chị gái yêu quý của mình vui vẻ đọc bài văn này.

--- Cô bé này ngoan quá phải không?

Tôi thấy mặt mình đang nóng dần. Nếu chị Ruri mà đọc bài văn này chắc chị ấy cũng ngượng lắm.

"Heeheeheehee..."

Không được rồi. Mình muốn xem quá! Muốn xem quá đi mất!

Tôi liếm môi:

"Sao ạ?"

"Không có gì."

Tôi đưa mắt nhìn bài văn một lần nữa.

Rồi, có lẽ cũng đến lúc tôi tự giới thiệu nhỉ?

Tôi là Gokou Hinata. Tiểu học lớp năm, để tóc hai bím. Tôi có một cô em gái rất đáng yêu và một người chị hiền lành hậu đậu.

Thật ra cũng chỉ có thế thôi. Tôi là một cô bé bình thường sống ở Chiba.

Chúng tôi đang chờ cơm tối ở phòng trà. Nhà tôi có một gian phòng rất lớn, nhưng so với nhà bạn bè vẫn có cảm giác cũ kỹ thế nào ấy. Hồi trước tôi không để ý, giờ mới nhận ra. Dù sao thì tôi cũng đến tuổi biết ngưỡng mộ quần áo trang phục rôi. Gần đây còn đọc tạp chí ở thư viện trường nữa, nhưng quần áo toàn là đồ cũ của bà chị mộc mạc để lại nên trong lòng cũng có chút bất mãn.

Tuy vậy, trong nhà tôi chả có thể hỏi xin ai lời khuyên về quần áo trang phục cả.

Mắt thẩm mỹ của mẹ tôi cũng rất đơn giản. Em gái còn học tiểu học. Chị cũng không được. Tôi mà nói ra chị ấy sẽ vui vẻ làm cho tôi một bộ.

Chị nhất định sẽ nói là 'À... xem ra ngươi cũng đã đến lúc cần trang phục bóng đêm rồi hả...?'

Đúng thế. Chị cả của tôi hơi – không, bị denpa rất nặng.

Gokou Ruri. Bọn tôi gọi chị ấy một cách thân thiết là Ruri-nee. Hình như chị ấy còn dùng nickname 'Kuroneko'.

Chị ấy có một mái tóc dài đen mượt, làn da trắng muốt tỏa ra không khí bất an. Tính chị rất lạnh lùng, lúc nào vẻ mặt cũng vô cảm – ít nhất thoạt nhìn là thế.

Chị luôn nhìn người khác bằng ánh mắt lạnh lùng xem thường – thoạt nhìn là thế.

Nếu ngày nào cũng sống cùng nhau, các bạn sẽ phát hiện chị ấy rất nghịch ngợm, khiến người ta khoái trêu chọc. Nhưng đến nay tôi vẫn chưa thấy ai có sở thích này ngoại trừ mình.

Từ bé đến giờ chị ấy chủ yếu ngồi nhà chơi. Giờ đại đa số thời gian chị ấy xem anime, chơi game, đọc manga và tiểu thuyết. Tôi nghĩ chị ấy thuộc phái trong nhà rồi.

Từ mấy năm trước, chị ấy đã bắt đầu viết manga và tiểu thuyết. Sau đó chị ấy bị ảnh hưởng đến mức tự làm một bộ quần áo gothic loli nữa. Mỗi đêm chị ấy còn chui vào phòng bày ra mấy cái nghi thức kỳ cục nữa.

'Nghi thức' của chị ấy càng lúc càng lên cấp, giờ đã tới mức chị ấy gọi điện cho một người bạn tưởng tượng nào đó rồi.

Nếu không tính những chuyện đó thì chị ấy quả là người chị tốt....

Tôi vừa nghĩ về chị Ruri vừa đọc bài văn của em gái mình....

---- Có lúc chị Ruri tỏ ra như thể chị ấy thấy trước một tương lai tươi sáng. Đáng tiếc là em chả hiểu gì hết. Chị ấy rất vui vẻ tự nhủ 'À, ra là linh hồn của hắn đã đầu thai chuyển thế an toàn'. Cũng giống như những lúc chị ấy nói về 'sinh linh của bóng đêm', chị ấy đỏ mặt và kích động. Giá như có ngày em có thể hiểu được chị Ruri thì tốt biết bao.

"Đừng ----!!!!!!"

Tôi rên rỉ....Không ổn rồi...chị ấy đã có ảnh hưởng xấu đến trẻ con rồi....

Nếu vài năm nữa Tamaki cũng nói 'đọa thiên thánh' hay là 'tên thật của ta là Kuroneko' thì mình nên làm gì bây giờ....Lúc con bé bắt đầu nhại chị Ruri thì thật là tệ hại....

Nhưng quả là Tamaki có khác, thông minh lanh lợi ghê. Câu chữ denpa của chị Ruri mà em giải thích dễ hiểu thật...

Em cũng không chắc lắm, ở đây chỉ là đoán mò thôi. Nhưng em nghĩ là chị chắc đã yêu rồi.

"Ớ? Ớ?"

Em viết gì hay thế này?

Chờ đã, Tama-chan định đọc cái này trước lớp à?

"Tama-chan này...em viết ra đều là thật phải không?"

"Vâng ạ!"

Tamaki nắm tay giơ lên đầu. Có lẽ thế ~ em nó đâu có biết gì mà viết lung tung.

Thực tế thì, thỉnh thoảng chị Ruri cũng lén lút thì thầm gì đó với Tamaki, kiểu như là 'nghe chị bảo này Tamaki ---'. Có lẽ chị ấy cho là nói bí mật cho trẻ con thì không vấn đề gì.

Tại sao tôi biết? Vì đây là nguồn để tôi trêu chọc chị Ruri mà.

Thế -- hóa ra lần này là thật à?

Thật à? Chị Ruri – có người yêu rồi? Chả lẽ là yêu nhân vật anime hay lại tự tưởng tượng ra một anh bạn trai?

"...Nhưng mà thế vẫn chưa đủ để kết luận."

Muốn biết thật giả mình cần thêm chứng cứ. Rồi. Đi xác nhận phát đã.

Tôi lập tức chạy vào bếp. Dù nói thế nhưng thực tế cũng chỉ đi có vài bước mà thôi.

"Chị Ruri. Chị Ruri."

Tôi gọi với sang chị Ruri – chị ấy đang mặc tạp dề thái rau.

Chị ấy trả lời bằng giọng dịu dàng như mọi khi.

".......Em ồn ào quá. Chờ chút nữa nào."

"Không không, em không đòi cơm đâu."

"Thế em cần gì?"

"Chị Ruri, chị thật sự thích ai đó rồi à?"

*Phập* Tiếng dao cắm phập vào thớt vang lên. Sau đó chị Ruri cứng đờ như máy từ từ xoay đầu lại.

"....Em, em em em em đang nói cái gì thế?"

"Ủa?...Ra chị có thật à?"

Phản ứng này chứng tỏ xác suất có thật đã tăng thêm đến 50%!

"À...không, không phải thế."

Xác định rồi ~ Chị đỏ mặt trông đáng yêu quá!!!

"Nói dối! Chị Ruri thật sự có người yêu rồi! Chúc mừng!!!"

"Chị, chị vừa nói không phải thế mà...."

Tôi vẫn chưa hoàn toàn bỏ giải thuyết về anh bạn trai tưởng tượng, nhưng cảnh bà chị hậu đậu của mình biến thành thiếu nữ đang yêu là thật trăm phần trăm. Tôi giả bộ ngây thơ hỏi:

"Anh ấy trông thế nào? Kể cho em đi!"

"Đồ....đồ trẻ con vô lễ. Phải nghe lời người lớn chứ!"

"Đừng giả bộ nữa, kể em nghe đi ~! Em rất rất rất tò mò đấy!"

"Em rất rất rất tò mò đấy! Ahehehehe"

Chả biết từ lúc nào, Tamaki đã bám theo tôi và nhại lại mấy câu đó (tôi đoán em chắc cũng chả hiểu mấy câu này nghĩa là gì đâu).

Chị Ruri mặt đỏ như táo chín, sau đó cúi đầu run rẩy.

"...Anh ấy....

"Anh ấy?"

"Rất...rất giỏi."

"Kya ---------!!!"

Hay quá! Vui quá trời!!!!

"Chị đã rủ anh ấy đi hẹn hò chưa?"

"Chưa...vẫn chưa."

"Hả? --- Thế, chị đã...tỏ tình chưa?"

"Em một vừa hai phải thôi! Chị giận đấy!"

"Thế ~ hóa ra chị vẫn chưa tỏ tình à?"

Thử khích chị ấy chút xem nào. Mình đoán thế sẽ có tác dụng.

"Hóa ra chị Ruri vẫn cứ như con nít ~"

"Gừ........."

Hai tay chị Ruri run lên vì giận....

"...Hừm...đừng có xem thường chị....."

Thấy chưa? Chị ấy cắn câu rồi.

"...Hừm...cho dù ta đây cũng phải có thành lập khế ước với đàn ông."

"Hả? Khế ước?"

Khế khế khế khế....ước.....

"Hahaha. Đúng thế. Khế ước."

Chị Ruri mỉm cười đắc ý.

"Ở thế giới này, hắn lấy tên là Kyousuke. Hắn từng là bạn đồng hành của ta khi ta còn là hắc thú......"

"--- Vậy ra anh ta chỉ là nhân vật anime thôi hả."

Làm em còn tưởng gì chứ.....

Trong khoảng khắc, tôi còn tưởng chị gái mình đã thực sự trưởng thành.

"Không phải thế. Hắn thật sự 'tồn tại'."

...Chị Ruri thật đáng thương.

"Tamaki, về phòng đi em, ngoan nào."

Tôi không đành lòng để em gái nhỏ nhất nhìn chị cả đang thê thảm thế này, vì thế mới lùa Tamaki đi. Sau đó tôi lau khô nước mắt nói:

"Ừ...em hiểu rồi...Hắc thú...anh Kyousuke phải không? Anh ấy thật sự tồn tại."

Trong lòng chị Ruri mà thôi.

"...Tại sao em gái lại khóc thương cho chị là thế nào?"

"Đừng để ý. Em chỉ bị bụi bay vào mắt thôi."

Tuy nói vậy, nhưng nước mắt của tôi vẫn trào ra. Tôi đã sớm biết chị mình bị chứng denpa, nhưng tôi không ngờ chị ấy bị nặng tới mức còn tưởng tượng ra một anh bạn trai để hú hí với nhau trong đầu...đáng buồn...đáng buồn quá....

Hóa ra...chị ấy cứ mỗi tối bày ra mấy cái nghi thức trong phòng...là vì thế....

Mình phải giúp chị Ruri mạnh mẽ hơn...ít nhất cho đến lúc chị ấy có một anh bạn trai thật sự, phải đảm bảo chị ấy đối diện với thực tại.

Nhưng muốn thế cần chị ấy phối hợp.

"À...về cái người mà chị Ruri thích ấy....anh ấy có ưu điểm gì?"

"...Toàn bộ. Toàn bộ là ưu điểm."

Đúng là câu trả lời điển hình của thiếu nữ đang yêu. Ôi chao...chị ấy trăm phần trăm là đang yêu rồi.

Yêu người trong tưởng tượng mới chết chứ.

Chị Ruri xấu hổ ngồi xuống. Nhưng chị ấy cắn môi, đỏ mặt nhỏ giọng nói:

"Anh ấy rất ngầu, rất dịu dàng...rất đáng tin cậy."

"Sức mạnh cơ bắp thì sao?"

Nếu là nhân vật mà chị Ruri bê từ Maschera sang thì chắc anh ta sẽ khỏe lắm. Nhưng chị Ruri nói:

"Không..Kiếp này hắn không có năng lực chiến đấu gì cả."

Rồi rồi. Nghĩa là chị tưởng tượng ra anh ta từ đầu đến cuối.

"...Chị có định tỏ tình với anh ấy không?"

"Nhưng mà...anh ấy chậm hiểu lắm, chị không nói thẳng ra là anh ấy không hiểu đâu."

Nhưng chị đã lập khế ước với anh ấy rồi đúng không?

"Với cả...trừ chị ra còn có người khác cũng thích anh ta...."

....Cho dù anh ta là bạn trai tưởng tượng, chị Ruri cũng có khá nhiều bất lợi nhỉ. Bình thường chị ấy chắc chắn sẽ tuyên bố 'hắn là người hầu của ta'. Mặc dù bản tính của chị Ruri rất kiên cường, nhưng chị ấy cũng khoái làm mấy trò tinh quái một cách bí mật.

"Nếu chị tỏ tình sẽ có người vì thế mà bị tổn thương."

"Thế...chị định không tỏ tình à? Chị thích anh ta mà?"

".............."

Nét mặt chị Ruri đột nhiên nghiêm túc khiến tôi không dám đùa nữa.

Lần đầu tiên tôi nghe chị kể về Kousaka Kirino là khoảng một năm trước. Hồi đó, chị ấy đi tham dự một đợt 'đại tiệc thiên hạ' – và thành công kết bạn trước khi ra về. Hôm đó....

"Này ~ này, đại tiệc thiên hạ là cái gì ~ ? Có vui không?"

"Rất vui là khác. Chị gặp rất nhiều người bạn đồng sở thích. Chị định đi tham gia lần nữa cơ."

Hôm đó khi gọi điện cho chị ấy, nghe giọng là tôi biết chị ấy đang cố làm bộ thôi. Tôi còn nhớ lúc đó mình rất lo lắng 'lẽ nào buổi tiệc có vấn đề rồi'.

Chừng nửa năm trước đó nữa, tôi từng thuận miệng hỏi một câu 'Chị Ruri, chị có bạn bè gì không?'. Hồi đó chị ấy nở nụ cười bất khuất trả lời 'đương nhiên là có rồi' sau đó chìa điện thoại cho tôi xem.

"....... Chị sẽ cho em thấy bằng chứng chị có rất nhiều bạn."

Sau đó chị ấy cho tôi xem danh bạ điện thoại. Đúng, trong danh bạ có rất nhiều tên. Nhưng mà....

Cửu vĩ hồ ly – cáo chín đuôi (Tamamo-no-Mae) )

Thần điểu Asura – Tà ruồi chi vương ( Beelzebub Beelzebub)

Hắc dương – Azazel

Ω(Unkown)

Nữ?/Tên thật không rõ/Username/Đối tượng báo thù thứ hai.

--- Có chừng hơn trăm cái tên như thế.

"............"

"..........Hmm...thế nào? Ngươi đã hiểu chưa?"

"........Vâng, em hiểu rồi ạ."

Em hiểu là chị chả có bạn bè gì cả.

Vì có kinh nghiệm một lần thế rồi nên lần này tôi lo lắm.

Nhưng – lần này, chị Ruri thật sự kết bạn được.

Chị ấy vừa về đến nhà, không cần tôi hỏi đã thao thao bất tuyệt về các thể loại 'thiên thần ánh sáng' rồi 'người khổng lồ' – nhưng không hiểu sao tôi nhận ra chị mình đang 'khoe bạn'. Hoàn toàn khác hẳn so với lần trước. Lâu lắm rồi tôi không thấy chị Ruri vui vẻ thế này.

Cũng phải nói thật, tôi luôn xem thường chị mình.

Và rồi – đến một ngày.

Hôm đó, chị về nhà và lén lén lút lút chui tọt vào phòng cùng một cái túi giấy gì đó.

Chả lẽ chị mình mua sách báo khiêu dâm?

Tôi tự cho là thế và nổi hứng muốn tập kích phòng chị ấy.

*Kẹt*

"Chị Ruri, chị có bận gì không?"

"À...gì cơ?"

Chị Ruri giật mình vội đem giấu quyển tạp chí ra sau lưng.

Nhìn phản ứng của chị ấy – nhất định là quyển gì đó rất xẩu hổ rồi!

"Ủa? Chị Ruri? Sau lưng chị có cái gì đấy? Tạp chí à?"

Tôi từ từ từng bước đến gần. Lúc tôi chuẩn bị vòng qua sau lưng, chị Ruri xoay người một cái. Nhưng chị ấy quá non rồi – tôi làm một động tác giả đơn giản và...

"Lấy được rồi."

"À...."

Trộm được rồi! Tôi lấy quyển tạp chí của chị Ruri, hưng phấn mở trang đầu ra.

"Ủa? Chỉ là quyển tạp chí bình thường thôi mà."

Một quyển tạp chí thời trang tôi cũng đọc vài số, không có gì đặc biệt.

Chị Ruri thở dài, bỏ cuộc.

"Đừng phí thời gian. Chỉ là một quyển tạp chí thời trang đơn giản thấp kém thôi mà."

"Vâng, chả có gì lạ cả ---"

Chờ đã! Có cái lạ! Rất lạ là khác!

" --- Chị Ruri đọc tạp chí thời trang?"

"...Có gì kỳ lạ chứ?"

"Cực kỳ kỳ lạ là khác! Có chuyện gì vậy? Hay chị là giả mạo?"

"....Em còn nói nữa chị sẽ giận đấy."

Nhưng mà...đây là chị Ruri phải không nhỉ? Chị Ruri lúc nào cũng đọc mấy quyển ma pháp cấm thư đáng ngờ, mặc đồ gothic loli ra ngoài...bà chị cả mắt thẩm mỹ lung tung của mình lại đột nhiên đi đọc tạp chí thời trang?

Nhưng sự thật trước mắt rồi, có khó tin đến mấy mình cũng phải hỏi thử đã!

"...Chị thay đổi nhận thức rồi ạ?"

"Không. Làm sao ta có thể mặc những bộ quần áo vô liêm sỉ như thế!"

"Em nghĩ hợp với chị mà."

Không không, giờ không phải lúc hỏi cái này.

"...Thế tại sao?"

Tôi hỏi lại. Chị tôi xấu hổ nói:

"...Có hình của bạn chị trong này."

"Chị Ruri có bạn á?"

".......(Giật giật)"

"Oái oái oái oái!!!"

Chị ấy béo má tôi.

"Đau đau! Đừng mà! Đau quá!!!"

"Được rồi, nhắc lại xem nào."

Chị Ruri lặp lại, mặt vẫn đỏ bừng vì ngượng.

"...Có hình của bạn chị trong này."

"À – thật không?"

Tôi thật sự giật mình. Dù sao thì, bạn chị Ruri chắc là từ buổi gặp mặt offline của otaku rồi.

" Hình chị ấy trong này...nghĩa là chị ấy là người mẫu à?"

Chị Ruri đỏ mặt gật đầu.

"Ai? Ai cơ ạ?"

Chị Ruri lật đến một trang ở giữa rồi thả quyển tạp chí xuống đất cho tôi xem.

"...Cô ta là con bé dâm đãng nhất ở đây."

"Dâm đãng nhất...."

Cho dù chị nói thế...em chả thấy ai trông giống otaku ở đây cả.

"Đây?"

"Không phải."

"...Hay đây?"

"Vẫn sai."

"...Thế là ai? Chị có nói là dâm nhất thì em cũng đâu biết được."

"...Đây."

Chị Ruri chỉ tay vào hình chị xinh nhất trong số đó.

"Wah ah ah ah ah ah ah ah....ra là chị này ạ?"

"Đúng thế. Hừm hừm...trông rất dâm phải không?"

"Dâm ở đâu ạ?"

Chị ấy xinh quá! Wow, lưng thon quá. Mặt chị ấy nhỏ quá! Wah, mình thích chị này rồi đấy!

'Bạn chị Ruri' mặc bộ đồ khá bạo dạn, chị ấy đang khom người giơ tay hình chữ V. Chị ấy có mái tóc dài màu nâu nhạt và một nụ cười rạng rỡ. Hình ảnh ánh mặt trời lấp lánh trên cơ thể chị ấy làm tôi mê mẩn cả người.

"Ở đâu? Toàn bộ. Từ đầu đến chân, cả linh hồn cô ta cũng dâm đãng nữa. Đó là con người thật của cô ta đấy."

Chị Ruri luôn mồm gọi người bạn xinh đẹp của mình là dâm này dâm nọ, nhưng tôi nghe như chị ấy đáng khoe bạn mình vậy

"Đây nữa này. Kể cả trong những quyển tạp chí khác, cô ta cũng dâm đãng nhất."

"Vâng...."

Hóa ra dâm đãng = xinh đẹp à? Mình có nhớ nhầm chỗ nào không nhỉ? Chắc thế.

"Đúng. Chị ấy dâm đãng nhất."

"Xem ra ngươi hiểu rồi đấy."

Chị Ruri gật đầu đầy thỏa mãn. Tôi cũng thấy an tâm vì mình hiểu đúng rồi.

"Thế hóa ra gần đây chị Ruri mỗi ngày đều gọi điện cho 'chị dâm đãng' này ạ?"

"Đúng."

"Vâng ~ ừm gì nhỉ ~ à! Chị Kirino!"

Tôi chăm chú nhìn hình chị Kirino. Ai ngờ một chị xinh đẹp sáng sủa thế lại có thể kết bạn với chị Ruri cơ chứ - khó tin quá.

"À...thế nghĩa là...chị dâm đãng cũng là otaku à?"

"Đúng thế."

"Wah ~ em không tin nổi đâu."

"Chị, chị nói thật đấy. Xem này, đây là hình bọn chị chụp ở Akihabara."

Chị Ruri rút điện thoại di động ra. Màn hình chờ là ảnh chụp chị Ruri cùng chị Kirino và một cô otaku đeo kính xoắn xoắn.

"Oa thật nè. Chị Ruri thật sự lấy ảnh bạn bè làm màn hình chờ điện thoại nè."

"Chỉ là ngẫu nhiên thôi."

Nghi lắm nhé.

"À này, lúc trước ảnh chờ của chị là hình em phải không?"

"Sao em biết?"

"Heehee, em xem trộm rồi."

"....Chỉ...đó chỉ là một trong số các hình có sẵn thôi. Chị chọn ngẫu nhiên thôi."

"À thế à. Chị có lấy ảnh của Tama-chan làm ảnh chờ không?"

"Ohhhh....."

Bị nói trúng nhược điểm, chị Ruri cắn môi run rẩy.

Tôi muốn hỏi mấy cô em gái nhà có chị -- các bạn thấy thế nào khi chị mình lấy hình mình làm ảnh chờ trên điện thoại? Tôi thấy vừa thẹn vừa vui. Nhưng khi ảnh chờ biến thành hình chị Kirino, tôi thấy hơi ghen tỵ vì có người cướp mất chị của mình đi.

"Um um...siscon."

"....Hinata...sau bữa cơm tối hôm nay....chuẩn bị tinh thần đi."

Ặc.

Hình như mình đùa hơi quá trớn rồi

"Xin lỗi xin lỗi. À này, cho em gặp chị Kirino được không?"

Tôi thử đề nghị gặp 'bạn mới của chị mình', nhưng mà...

"Tuyệt đối không được. Chị tuyệt đối sẽ không để em gặp con thú ấy."

"Ủa ~ sao ạ? Đừng nói thế. Em cũng muốn gặp chị ấy mà."

"Không là không."

"Em sẽ không cướp mất chị Kirino đâu mà ~~"

"...Chị không có ý đó. Chị chỉ có ý tốt cho các em thôi, ngoan nào. Nghe chị lần này đi."

"...Sao chị lại nói thế?"

Phải hơn một năm sau, tôi mới hiểu vì sao chị Ruri cố hết sức ngăn không cho tôi gặp chị Kirino. Lúc đó tôi chỉ thấy nghi ngờ mà thôi.

--- Trở lại chủ đề chính nào.

Lần đầu tiên tôi nghe tên của người chị Ruri thích –'Kyousuke' là vào tháng tám. Lúc đó tôi chỉ biết tình cảm giữa chị Ruri và anh bạn trai tưởng tượng có sự phát triển lớn.

Tình cảm với bạn trai tưởng tượng có sự phát triển lớn.

Nghe buồn quá.

Mặc dù chị Ruri bắt đầu nói anh Kyosuke là –'anh trai của chị Kirino', nhưng tôi đã nghi nghi rồi. Có điều đến hôm nay tôi mới xác định

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net