Chương 11: Ngoan ngoãn cút đi đầu thai

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từ trước tới giờ, Ngô Tiểu Mao chưa từng tin rằng chỉ một lần mở mắt lại thấy được cả thế giới của mình sụp đổ. Chẳng những cái thế giới ấy sụp đổ mà cả nhân cách này cũng vỡ nát. Thứ vẫn luôn giúp cậu kiên trì "sống sót" là niềm tin vào vị tiên nhân được gọi là Nhuận Ngọc. Vị tiên nhân này từng cưu mang cậu, nói với cậu rằng họ là anh em. Khi đó Ngô Tiểu Mao cái gì cũng không biết, cái gì cũng không nhớ lại sợ bản thân trơ trọi một mình. Vì thế, Ngô Tiểu Mao tin vị tiên nhân thoạt nhìn hiền lành kia.

Ngô Tiểu Mao là cái tên bà nội Ngô tùy tiện đặt. Thậm chí nếu cậu muốn đổi thành Cẩu Đản, Nhị Căn cũng chẳng ai quan tâm, miễn họ Ngô là được. Buồn cười là cậu không phải họ Ngô, không phải người của Lão Cửu Môn. Cậu họ Lê, tên một chữ Thốc. Cha cậu chẳng phải tay to mặt lớn trong giới trộm mộ gì, chỉ là một người làm công ăn lương bình thường. Điều bất thường trong đời ông là sinh ra một thằng con trai rồi thằng con trai đó liên lụy ông nửa đời người.

Quỳ trước cung điện uy nghiệm khắp nơi tiên khí lượn lờ, Ngô Tiểu Mao sắc mặt bình tĩnh nhìn Thiên đế, Thiên hậu ngự trị trên ngai vàng nạm ngọc. Ngồi bên cạnh là hai vị điện hạ của tiên giới, Nhuận Ngọc và Húc Phượng. Một người là rồng, một người là phượng. Cẩm Mịch cũng có mặt, bên cạnh cô ta là Thủy Thần. Nguyệt Lão cũng có mặt. Hôm nay Ngô Tiểu Mao coi như có vinh dự được trình diện trước chúng tiên.

Ngay khi Ngô Tiểu Mao vừa mở mắt, một số vị thượng thần thân hình chao đảo. Đến cả Thiên đế, Thiên hậu cũng đứng ngồi không yên. Thiên đế quay sang nhìn Thủy Thần, cả hai vị thần đều vẻ mặt nghiêm trọng. Ngô Tiểu Mao cũng không mấy để tâm mà nhìn hai cái xác chết đặt trước mặt mình. Một cái xác là tiểu tiên theo hầu cạnh Húc Phượng, mà một cái xác còn lại là một con Yểm Thú. Cậu biết tên của nó, Lương Khô. Thật ra ban đầu cậu thích gọi nó là lương thực dự trữ hơn.

Nhìn một lúc thấy mỏi mắt, Ngô Tiểu Mao chớp mắt một cái. Sau đó cậu lại thấy quỳ trên đất thế này không ổn lắm, hai chân tê rần. Cậu rất muốn đổi tư thế thành ngồi nhưng tình cảnh hiện tại không cho phép cậu làm thế. Bất ngờ vị Thiên đế ngồi trên cao kia đập tay xuống bàn ngự. Ngô Tiểu Mao cũng không giật mình lắm, cái hành động thị uy này hồi trước cậu cũng có làm. Bởi vì khi đó mặt cậu non choẹt, đập bàn cũng chẳng ai thèm để ý chỉ tổ đau tay chính mình. Từ đó về sau cậu không thèm đập bàn thị uy cũng không thích người khác làm thế với mình.

"Ác đồ, ngươi có biết tội của mình không?"

Ngô Tiểu Mao suy tư một lúc hỏi:

"Tội ngược đãi động vật?"

"Ngươi!"

Nguyệt Lão ở một bên đổ mồ hôi lạnh với Ngô Tiểu Mao. Giờ là lúc nào rồi mà còn nói đùa được vậy? Tên nhóc này gan thật! Ông liếc nhìn Nhuận Ngọc đứng chầu bên cạnh mình. Hai bàn tay Nhuận Ngọc nắm chặt đến tái nhợt. Dù vậy vẻ mặt vẫn hết sức bình thản tự tại.

"Tiên gia à, nếu là Yểm Thú thì tôi không nhận tôi giết nó. Còn con chim thành tinh bên cạnh tôi... mấy bữa nay hình như tôi không thèm ăn chim nướng."

"To gan! Ở trước mặt Thiên đế bệ hạ mà dám..."

Vị tiên nhân đang tính răn đe thái độ của Ngô Tiểu Mao lại bất ngờ bị lão Tinh Quân kéo lại. Lão Tinh Quân nói khẽ:

"Lão La à, ông không thấy đứa nhỏ này giống ai sao?"

"Ai cơ?"

"... Lão đại của bát hoang cửu giới, Chúc Long."

"...Ông đùa tôi đấy à?"

"Ông nghĩ tôi dám lấy Chúc Long ra đùa sao?"

Thật sự không vị tiên nhân nào dám làm thế!

Từ thưở Bàn Cổ khai thiên lập địa, Chúc Long đã tồn tại và là vị thần duy trì Cửu giới. Mở mắt là ngày, nhắm mắt là đêm, thở ra là gió, luân chuyển bốn mùa. Về sau khi mặt trời và mặt trăng xuất hiện, Chúc Long mới lui về núi Ưng Vũ ở cổng U Đô nghỉ ngơi. Mặc dù đã coi như được hưởng ngày hưu nhàn nhưng Chúc Long vẫn tỏa ra thần lực của mình soi sáng chốn âm ty. Mãi đến khi Hậu Nghệ bắn rơi chín mặt trời, hồn của chúng về chốn âm ty thì được lệnh Chúc Long thay phiên soi sáng cõi u minh. Từ đó, Chúc Long vẫn luôn ngủ ở núi Ưng Vũ. Tuy Chúc Long vẫn luôn ngủ nhưng ngài ấy có một con quạ đen hết sức nhiều chuyện. Nơi nào có hỗn loạn nơi đó có mặt nó. Hiện tại con quạ kia nó đang đậu trên chong đèn sau lưng chàng trai quỳ giữa điện. Đôi mắt ti hí màu đỏ thẫm nhìn chằm chằm Thiên Đế và Thiên Hậu. Nếu nơi này là Diêm La điện thì ánh mắt này của nó rất thích hợp với miêu tả: hung ác nham hiểm. Nên nhớ, con quạ này có thể đánh thức được Chúc Long đang ngủ say ở cực bắc chốn âm ty.

Ngô Tiểu Mao cũng phát giác ra con quạ phía sau mình. Nó thật ra chính là Tiểu Hắc vẫn luôn quấn nơi cổ tay cậu hóa thành. Nhìn sắc mặt của mấy thần tiên này có thể thấy thân phận Tiểu Hắc cũng không tồi đâu. Ngô Tiểu Mao vẫn duy trì tư thế quỳ nhìn sắc mặt của Thiên Đế chuyển từ dỏ sang trắng, từ trắng sang xanh rồi lại từ xanh sang đen hết sức ngoạn mục. Thầy chủ nhiệm của cậu còn chưa có sắc mặt đa dạng như Thiên Đế. Ngô Tiểu Mao bỗng chốc bật cười hỏi:

"Tiên gia, nếu tôi nhận tội liệu ngài có cho tôi được hồn phi phách tán không?"

Thiên Đế vẻ ngoài bình tĩnh uy nghiêm đáp:

"Tội của ngươi tuy nặng nhưng chưa tới mức đó."

Ngô Tiểu Mao tặc lưỡi thất vọng:

"Thật à? Mạng của một con chim và một con hươu thật rẻ mạt."

Lời này vừa dứt, cô gái đứng hầu bên cạnh Thiên Hậu liền lộ vẻ tức giận cùng cực. Nhuận Ngọc cũng không kiềm lòng mà lo lắng nhìn về phía thiếu niên. Mắt cả hai chạm nhau, Ngô Tiểu Mao dùng khẩu hình nói:

"Ca, đưa ta về nhà."

Nhuận Ngọc mấp máy môi rồi lại chẳng thể thốt nên lời. Đôi mắt kia bỗng chốc trở về thời điểm cả hai mới gặp nhau. Bên trong đó là sa mạc cát vàng khô cằn, khắc nghiệt. Mầm xanh vừa phá đất đâm chòi lại bị ánh mặt trời gay gắt thiêu đốt thành tro. Thiếu niên mỉm cười hết sức cay nghiệt:

"Tiên gia, người hứa không giữ lời."

Dứt lời, Ngô Tiểu Mao cũng không thèm nhìn Nhuận Ngọc nữa mà đứng dậy nhìn thẳng về phía Thiên Đế:

"Bọn chúng đều là do tôi giết, không có lí do gì cả. Đơn giản tôi nhìn chúng chướng mắt nên giết."

Lời nói tràn đầy sát nghiệp như vậy mà nói ra nhẹ nhàng tựa như lông hồng. Người ta không biết còn tưởng tên nhóc này đang nói chuyện lông gà vỏ tỏi gì đó chẳng đáng để tâm. Chúng tiên cũng bị lời nói tên nhóc này làm cho choáng váng. Rõ ràng câu trước đá câu sau như thế lại nói được một cách hiên ngang lẫm liệt như vậy. Nguyệt Lão nhịn không được hỏi:

"Chẳng phải khi nãy ngươi nói ngươi không giết chúng sao?"

Ngô Tiểu Mao liếc mắt nhìn với vẻ ghét bỏ;

"Vậy ông nói xem các vị tiên gia trong đây có ai tin tôi không?"

Nguyệt Lão không thể trả lời, bởi vì ông biết người tin tưởng cậu nhất cũng là đồng phạm của kẻ vu oan cậu. Ngô Tiểu Mao thở dài:

"Nếu nói gì cũng vô ích chi bằng nhận tội cho xong. Cùng lắm thì chết."

Thiên Đế lúc này lên tiếng:

"Tội của ngươi không đáng chết nhưng tội sống khó tha. Dựa theo tiên quy, trẫm tạm thời tiêu trừ tiên tịch, phong ấn tiên cốt để ngươi hạ phàm lịch kiếp. Ngươi phải trải qua đủ ba kiếp làm người, nếm đủ bát khổ mới được quay về tiên giới. Thiên binh, mau dẫn hắn đến đài Luân Hồi."

Ngô Tiểu Mao ngớ ra nhìn Thiên Đế một lúc lâu, mãi đến khi có hai thiên binh mặc giáp bạc sáng loáng xách cậu lên thì cậu mới hoàn hồn gào lên:

"Mẹ nó, ông bị mù à? Tôi không phải thần tiên!"

Thiên đế vẻ mặt điềm nhiên liếc nhìn con quạ đang đậu trên vai thiếu niên. Nó khẽ gật đầu một cái, ông ta lại có vẻ thở phào nhẹ nhõm phất tay:

"Đừng nghe hắn nói nhảm, đưa hắn đến đài Luân Hồi."

Ơ kìa?! Lúc này đây Ngô Tiểu Mao đã không thể giữ dáng vẻ mọi sự đều như gió thoảng mây bay lúc nãy. Cậu không nhịn được chửi ầm lên:

"Mẹ kiếp! Cái lũ đui mù này, có giỏi thì một đao chém chết ông đây. Luân hồi cái ******!"

Nhuận Ngọc nghe cậu chửi thề lại không hề bị chọc cười như chúng tiên xung quanh. Hắn nhận ra cậu đang hoảng loạn. Bất tri bất giác hắn đã bước ra khỏi vị trí mà khẽ gọi:

"Tiểu Mao..."

"Mao cái đầu anh! Sống chung biết bao lâu rồi mà không biết được tên ông đây là Lê Thốc sao!"

Nguyệt Lão nhìn trời, quả thật không ai biết cậu tên Lê Thốc cả. Thằng nhãi này ngay từ đầu vẫn luôn dối gạt mọi người, chỉ xài tên giả. Giờ phút này lại còn dám lên mặt mắng mỏ Nhuận Ngọc. Hơn nữa việc đưa thằng nhãi này vào Luân hồi vốn dĩ chính là chủ ý của Chúc Long. Theo vị kia nói tên nhóc này cần phải trải qua bát khổ, nhưng đến tận giờ vẫn chưa đủ. Vì thế họ cần một cái cớ để thằng nhãi này lịch kiếp. Vừa khéo vào lúc này, Thiên Hậu lại như "đưa than giữa trời đông". 

Ông liếc nhìn Nhuận Ngọc có chút ngẩn ngơ nhìn theo bóng dáng thiếu niên đã khuất xa, khẽ thở dài. Một sợi tơ hồng kết thành thiện duyên hay nghiệt duyên còn phải chờ tên nhóc kia trải qua ba kiếp mới có thể bàn luận.

"Thoạt nhìn Đại điện hạ có vẻ quyến luyến với vị tiểu tiên kia."

Nghe được lời này của Thiên Hậu, Nguyệt Lão liền biết mọi chuyện vẫn theo tính toán của Nhuận Ngọc mà diễn ra. 






Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC