Chương 5: Mày muốn tự nôn ra hay để tao giúp mày nôn ra?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Yêu thú Cùng Kỳ cùng ác quỷ Chu Kiền kẻ phóng yêu hỏa, kẻ tạo ôn dịch, đánh nhau đến sảng khoái đầm đìa. Chỉ là sinh linh vô tội bị liên lụy cũng không nhiều không ít vừa đủ đến tai thiên đình. Vì thế mà bị Hỏa thần cùng Dạ thần tróc nã cả đôi. Cẩm Mịch từng nói với Lê Thốc cảm thấy hai kẻ này có chút oan ức, chỉ đánh nhau một chút thôi mà cũng bị tróc nã.

Lê Thốc quả thật càng lớn càng có mắt nhìn người. Cô gái này là kẻ vô tình, thế nhưng cũng rất may mắn. Nói thế nào nhỉ, theo lời của Ngô Tà, kẻ may mắn mới sống lâu được. Lê Thốc còn chưa biết bản thân có thể sống đến tuổi của Ngô Tà hiện tại không, nên cậu vẫn không xác định được bản thân là may mắn hay bất hạnh.

Tiện thể nói luôn, cô công chúa tên Lưu Anh, người trồng hoa si với Phượng Hoàng con, đã thuê một phòng sát vách họ. Dự tính ban đầu của cô ta là mời Phượng Hoàng con về phủ của mình, tiện đà phát triển tình cảm. Xem ra cô nàng này cũng rất si tình, Phượng Hoàng dù lạnh nhạt cỡ nào cô ta vẫn ân cần chăm sóc. Đúng là một cô gái ngu ngốc.

Chuyện tróc nã Cùng Kỳ với Chu Kiền thật sự không liên quan đến Lê Thốc. Hơn nữa trong mắt đám thần tiên này cậu chỉ là một nhãi con phàm nhân không chút khả năng tự vệ. Lúc Nhuận Ngọc rời đi còn cố ý đặt một kết giới xung quanh phòng để bảo vệ Lê Thốc cũng dặn cậu không được rời khỏi phòng. Lê Thốc không biết rốt cuộc Cùng Kỳ tròn méo thế nào chỉ thấy Phượng Hoàng xách theo hai cái hồ lô màu vàng mang về tuyên bố đã bắt được Cùng Kỳ với Chu Kiền. Nhuận Ngọc ngay lúc vừa về lại vì có việc khác phải làm nên dẫn theo Lê Thốc trở lại Thiên giới. Có thể xem như là một lần bỏ lỡ.

Sau khi trở về, Lê Thốc tiếp tục chuỗi ngày hết ăn lại nằm của mình cũng không có vẻ gì quan tâm đến chuyện bên ngoài. Nhuận Ngọc có đi đâu nhiều ngày, cậu cũng không hề hỏi thăm. Thi thoảng, Nhuận Ngọc sẽ chủ động bắt chuyện với cậu. Sau lại biết cậu biết chơi cờ vây liền đề nghị làm vài ván. Kỳ nghệ của Lê Thốc cũng chẳng tới đâu, lúc còn đi học chơi cờ với Tô Vạn đa số toàn là thua. Sau này, cậu đã không có dịp chơi cờ với Tô Vạn nữa.

Chỉ vì một chút lơ là, trên bàn cờ quân đen đã chiếm hơn nửa giang sơn. Lê Thốc cúi đầu nhìn quân trắng cầm trên tay, thở dài nói:

"Lại thua rồi."

"Là do ngươi nhường ta." - Nhuận Ngọc mỉm cười ôn hòa đáp. Lê Thốc khẽ lắc đầu:

"Thua chính là thua."

"Vì sao ngươi lại từ bỏ sớm như vậy?"

Lê Thốc đặt tay lên hộp đựng cờ, ngước nhìn Nhuận Ngọc:

"Tôi quen biết một người. Anh ta là người muốn lật đổ đám người xăm hình phượng hoàng. Anh ta đã lập ra một kế hoạch, còn tôi là người thứ mười tám được chọn thực hiện kế hoạch của anh ta. Trước tôi có mười bảy người, những người đó đều thất bại. Trên cánh tay anh ta cũng có mười bảy vết sẹo do chính anh ta tự rạch lên. Tôi không thể kiên trì, nếu kiên trì thì trên tay tôi cũng có sẹo đấy."

Nhuận Ngọc nói:

"Không cần tự thương tổn chính mình. Tiểu Mao, ngươi bị thương ta sẽ lo lắng."

Yên tâm, tôi bị thương sẽ không bao giờ nói cho anh biết đâu.

"Mấy ngày nữa là tới sinh thần của Thiên hậu. Ta nghĩ nên để ngươi tạm lánh dưới trần gian một thời gian. Như thế có được không?"

Lễ sinh thần của bà chủ Thiên giới hẳn cũng giống buổi đấu giá ở khách sạn Tân Nguyệt, vô cùng trang trọng hơn nữa phải có thật nhiều tiền mới vào được. Nghe nói năm xưa, Thiết Tam Giác điểm thiên đăng, cướp Quỷ Tỷ còn thuận tay phá khách sạn người ta. Lê Thốc cũng có nghe về món nợ lớn mà Ngô Tà nợ Giải Ngữ Hoa để bảo lãnh cho ba người. Nghe nói tới giờ cả ba người vẫn chưa trả nợ xong. Tương tự vậy, lễ sinh thần của Thiên Hậu hẳn chỉ có mấy vị thần tiên tai to mặt lớn đến dự. Việc Nhuận Ngọc để một phàm nhân như cậu ở đây hẳn cũng là điều cấm kỵ, đến lễ sinh thần cần phải cẩn thận hơn. Lê Thốc vừa khéo cũng muốn xuống Nhân giới tham quan chút.

"Không thành vấn đề gì. Chỉ là tôi muốn anh dẫn tôi đến nơi ít người một chút. Tôi không thích phường phố náo nhiệt cho lắm."

Nhuận Ngọc gật đầu:

"Tiểu Mao, ngươi yên tâm. Ta sẽ thu xếp chu toàn cho ngươi."

Lê Thốc hỏi:

"Vậy tôi có thể mang theo Yểm Thú xuống Nhân giới không?"

Nhuận Ngọc có chút ngạc nhiên, rồi lại có chút áy náy nói:

"E là không được."

Lê Thốc không khỏi lộ ra một tia thất vọng nhưng cũng rất nhanh che giấu đi mà mỉm cười:

"Cũng đúng, dù sao cũng là vật nuôi của thần tiên."

Cả hai không tiếp tục nói về việc mượn Yểm Thú, bắt đầu một ván cờ mới. Đến chiều, Nhuận Ngọc để tiên thị mang cơm canh đến cho Lê Thốc. Sau khi Lê Thốc ăn xong, Nhuận Ngọc cũng rời đi đến trận đồ bố tinh. Lê Thốc một lần nữa ngồi nói chuyện với Yểm Thú. Lần này, Lê Thốc nói rất lâu kể cho nó nghe một số chuyện mà cậu nghe được, đồng thời cũng nói về thời trung học của cậu.

"Mày không biết đâu. Hồi trước tao cũng huy hoàng lắm đấy, quen biết cả Hảo ca. Hảo ca là người anh em tốt của tao, đánh nhau cũng tạm được lại rất trượng nghĩa. Lúc tao muốn đi sa mạc, Hảo ca cũng đã đi theo."

Chuyến đi đến Cổ Đồng Kinh lần thứ hai không có Ngô Tà trực tiếp dẫn đường. Lê Thốc, Tô Vạn, Dương Hảo và Lương Loan đồng hành đi trong sa mạc tiềm tàng hiểm nguy ấy. Bọn họ có kinh hãi, có tức giận, có oán trách nhưng đồng thời cũng đồng sinh cộng tử cả một quãng đường.

"Sau đó, Hảo ca không cho tao theo nữa. Khi đó, tao mới phát hiện bản thân có thể lạnh nhạt tới vậy. Hảo ca nói rằng đã phải giết hai người, trong khi tao ăn ngon ngủ kỹ, anh ấy phải giết hai người. Tao thật sự muốn thế sao?"

Lê Thốc cười khan:

"Tao đâu có muốn thế. Tao cũng muốn cứu anh em của tao, tao đã nói những thông tin có lợi nhất cho bọn họ. Thế nhưng khi đó chân tao đã gãy nát rồi, tao là một gánh nặng, tao không cách nào thay anh ấy vào nơi đó được."

Lê Thốc nằm trên thân Yểm Thú chậm rãi nói:

"Lúc người ta muốn giết tao, là Hảo ca đã cứu tao. Cho dù mới phút trước, tao đã biết tình nghĩa của hai đứa bọn tao không còn nữa rồi."

Phát đạn đó đưa cậu vào tay của Uông gia, cũng là dấu chấm hết cho tình anh em giữa cậu và Dương Hảo. Sau này, Dương Hảo theo Hoắc Đạo Phu, khuấy vào vũng nước đục của Hoắc gia. Nữ đương gia của Hoắc gia cũng không phải đèn cạn dầu, hơn nữa Hoa nhi gia cũng hậu thuẫn cho cô ta. Tới lúc Lê Thốc bị xuyên không đến thế giới này, Dương Hảo vẫn còn theo Hoắc Đạo Phu giành miếng ăn với người trong nhà.

"Mày hẳn là cũng có bạn ở đây nhỉ? Xem ra tao không thể mang mày theo rồi. Chắc mày cũng thở phào nhẹ nhõm không còn phải sợ tao nướng mày lên. Lần này tao đi có khả năng sẽ không bao giờ trở lại nữa. Mày phải sống cho tốt, cũng ráng lớn gan hơn một chút. Mày lại bỏ chạy, sẽ mất đi bạn của mày. Mày sẽ thành một con hươu cô đơn đấy."

Lê Thốc ngửa đầu nhìn bầu trời đêm, ánh mắt cũng có chút mơ màng:

"Hi vọng qua thế giới khác, duyên số của tao với rắn cũng tận theo. Mũi tao không còn tốt như trước, nếu bị cắn lần nữa chắc tao cũng không còn ngửi được mùi gì cả. Tao đã sắp chịu không nổi nữa rồi."

Nhuận Ngọc nhìn thiếu niên đang ngủ say trên lưng hươu khẽ thở dài. Vậy ra đó là lí do thiếu niên ăn món gì cũng đều có vẻ mặt lạnh nhạt như thế. Khứu giác cũng là một trong số giác quan giúp con người cảm nhận mùi vị. Nếu khứu giác bị mất đi, kể cả khi vị giác vẫn còn thì khả năng cảm nhận mùi vị cũng bị giới hạn rõ rệt.

Ngày hôm sau, Nhuận Ngọc một lần nữa dẫn Lê Thốc xuống Nhân giới. Lần này, Lê Thốc không còn né tránh bàn tay hắn đang vươn ra. Cậu ngoan ngoãn để hắn nắm tay dắt đi qua dãy thiên hà, bên cạnh là lương thực dự trữ của cậu, nhầm là Yểm Thú. Nhuận Ngọc đã tìm được một căn nhà tương đối tốt, nằm ở nơi hoang vắng ít người qua lại cho Lê Thốc. Ngay khi hắn dẫn cậu vào xem bên trong thì Thổ Địa phong thuỷ nơi đó đã giống như mèo ngửi thấy mùi cá rán, đánh hơi được tiên khí liền xông vào cửa.

"Ơ..." - Thổ Địa có chút ngơ ngác nhìn Lê Thốc. Không có gì kì lạ chủ yếu là vì tóc Lê Thốc vẫn chưa mọc dài ra, kiểu tóc húi cua này không hề phù hợp với người cổ đại coi tóc như mạng được. Tóc cậu mọc ra nhiêu đây là đã tạ ơn trời đất rồi. Lúc trước bị Hoắc Đạo Phu bắn cho một phát đi hết một mảnh sọ, người ta đã phải cạo trọc đầu cậu để làm phẫu thuật. Sau khoảng 1 năm, Ngô Tà xách cổ cậu đi phẫu thuật ghép sọ cho đầu khỏi méo. Cậu lại bị cạo trọc đầu thêm một lần nữa. Khó khăn lắm mới mọc ra được kha khá thì lại trong một lần xuống mộ bị cháy hết một mảnh tóc. Lê Thốc phải cạo trọc thêm lần nữa. Có thể nói, Lê Thốc thần kỳ đi theo tạo hình đầu trọc của Ngô Tà. Cả hai đều phải đội tóc giả mới vớt vát lại dung nhan đẹp trai lai láng của mình.

Nhuận Ngọc kéo áo choàng lên che mái tóc ngắn của cậu rồi nói với Thổ Địa:

"Lần này mượn tiên bảo địa của Thổ Địa dùng một thời gian, chưa kịp thông báo, rất mong thứ lỗi."

Thổ Địa chắp tay khom người kính cẩn nói: "Dạ thần đại điện hạ quang lâm tệ địa, thật sự khiến cho khuôn viên ngàn dặm quanh đây tràn ngập vinh hạnh, nơi nơi tỏa sáng dị thường! Tiểu tiên sinh thời có thể thấy được phong tư lỗi lạc của đại điện hạ một lần, thật sự là việc tam sinh hữu hạnh (vận may ba đời), phúc lợi vô biên! Tiểu tiên..."

"Còn đây là vị bằng hữu tốt mới kết giao gần đây của tiểu thần, Lăng Quang công tử, vì gặp chút chuyện phiền lòng, muốn mượn quý bảo địa trú ngụ một thời gian, rất mong Thổ Địa Tiên chiếu cố một chút." - Nhuận Ngọc đưa tay giới thiệu Lê Thốc, cắt ngang mấy câu ba hoa nịnh hót của Thổ Địa. Thổ Địa không giận mà chắp tay với Lê Thốc:

"Tiểu tiên ra mắt Lăng Quang công tử." Tiếp đó hào khí bừng bừng vỗ ngực cam đoan với Nhuận Ngọc: "Núi này là ta mở! Đường này là ta tạo! Nơi đây ta làm chủ! Nếu như có người muốn đả thương Lăng Quang công tử dù chỉ một sợi tóc, thì trước tiên nhất định phải bước qua thi thể của tiểu tiên!"

Lê Thốc khóe miệng giật giật hỏi:

"Lão thổ địa này có phải từng đi cướp đường không?" - Bằng không sao nói cái lời kịch thần thánh ấy lưu loát dữ vậy? Đây là phim kiếm hiệp hả?

Nhuận Ngọc mím môi cười gật đầu. Lê Thốc hết nói nổi nhìn Thổ Địa. Cậu đi tới khoác tay lên vai Thổ Địa cười bảo:

"Không ngờ tới nha, người anh em này vậy mà thăng tiến làm quan đấy. Tính ra thì chúng ta có thể xem là một nửa đồng nghiệp."

Thổ Địa ngơ ngác không hiểu Lê Thốc nói gì. Nhuận Ngọc lại chỉ biết bất đắc dĩ cười trừ:

"Tính hắn có chút nghịch ngợm, Thổ Địa Tiên không cần để ý. Làm phiền Thổ Địa Tiên rồi."

"Việc ấy. . ." Tiểu Thổ Địa chần chừ do dự đưa đôi mắt qua lại giữa Lê Thốc và Nhuận Ngọc, rồi trưng ra một bộ mặt nghiêm túc nói:

"Thật ra, nhãn thần của tiểu tiên không được tốt cho lắm, nhất là ban đêm lại càng kèm nhèm, hai bàn tay xòe ra cũng chỉ có thể thấy được hình dáng lờ mờ. Dạ thần đại điện hạ chớ có bận tâm đến tiểu tiên, cứ việc tiếp tục. . . tiếp tục. . . đến đây tiểu tiên xin cáo lui."

Lê Thốc trơ mắt nhìn tiểu Thổ Địa "mắt mũi kèm nhèm" đang nhanh tay lẹ chân hết lòng khép cửa lại giùm họ, trong bóng đêm đen đặc linh hoạt lượn qua núi giả hồ nước, dưới chân như bôi dầu mà chạy đi. Mọi tư duy đều quy về một câu mà Lê Thốc thốt ra khỏi miệng:

"Ông ta có bệnh à?!"

Nhuận Ngọc khẽ ho khan, vành tai có chút ửng hồng. Bầu không khí bỗng nhiên có chút gượng gạo. Nhuận Ngọc không còn cách nào khác đành vỗ nhẹ đầu Yểm Thú nói:

"Tiểu Mao, ta để Yểm Thú ở lại chơi với ngươi. Chờ sau khi sinh thần của Thiên Hậu qua rồi, ta nhất định sẽ đón ngươi về."

Lê Thốc ngạc nhiên nhìn Nhuận Ngọc, có chút ngơ ngác không biết nói gì. Cậu gãi đầu, vành tai không chịu thua kèm mà đỏ lựng.

"Nếu thế... tôi chờ anh đón tôi về nhà."

Một câu này làm trái tim của Nhuận Ngọc run rẩy, tê rần. Thiếu niên ấy đã coi Toàn Cơ cung quanh năm hiu quạnh là nhà. Lần đầu tiên, Nhuận Ngọc mới cảm giác được có người đợi mình lại ấm áp đến nhường này. Cả trái tim như được ngâm trong dòng nước ấm.

Lê Thốc nhìn bóng vị thần tiên áo trắng dần đi xa, sắc đỏ bên tai cũng biến mất tăm. Cậu vươn tay nắm lấy gáy Yểm Thú, lạnh nhạt hỏi:

"Mày muốn tự nôn ra hay để tao giúp mày nôn ra?"











Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC