End

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Cậu có hạnh phúc không, Dazai?"

Người đàn ông tóc đỏ cầm một ly gimlet trong tay, anh đưa mắt nhìn chất lỏng ở bên trong, cất tiếng bình tĩnh hỏi: "Cậu nắm hạnh phúc trong tay, nhưng hạnh phúc đó không thuộc về cậu. Cậu có hạnh phúc không, Dazai?"

"Odasaku, anh nói gì vậy." Vẻ mặt của Dazai Osamu giống như một đứa trẻ con, hắn nhìn thẳng vào gương mặt của bạn tốt, hỏi lại: "Chẳng lẽ tôi không hạnh phúc sao?"

"Tôi khuyên cậu một lần, đừng quá mức." Oda Sakunosuke nói: "Nếu không kết cục của cậu sẽ không tốt đẹp gì đâu. Đứa bé kia..." Lời nói của anh khi bắt gặp đôi mắt cố chấp đó của hắn chợt ngưng hẳn, mọi lời khuyên đều bị mắc kẹt lại trong cổ họng. Anh nhìn hắn hồi lâu, cuối cùng thở dài thườn thượt.

"Người sống trong bóng tối, cớ sao phải cưỡng ép ánh sáng thuộc về mình."

***

Người sống trong bóng tối, cớ sao phải cưỡng ép ánh sáng thuộc về mình.

Máu trong huyết quản là một màu đen đặc, nơi ta đi qua cũng mang mùi hôi thối, vậy cớ sao phải ép buộc một bông hoa có thể nở rộ trong thứ bùn tanh đó.

Dazai Osamu ngửa đầu nhìn bóng râm trước mặt, thần sắc hững hờ nghĩ.

"Dazai - san?" Nakajima Atsushi thấy Dazai đứng trước ngôi mộ, thở phào nhẹ nhõm: "Ranpo - san đang tìm anh đấy ạ."

"Ranpo - san?" Dazai chớp mắt: "Tìm tôi?"

"Dạ vâng... Sau khi anh ấy đọc được một lá thư uỷ thác, anh ấy đã nói rằng Dazai - san nhất định sẽ tiếp vụ này."

"...Tôi á?" Dazai nhướn mày: "Nói đi, vụ gì."

"Là một nhiệm vụ liên lạc với gia đình, tên của khách hàng là Fushiki Kumori."

Động tác của Dazai Osamu cứng đờ. Một phút sau, khuôn mặt của hắn trầm xuống, mở miệng hỏi lại: "Cậu nói ai?"

Khí thế tăm tối đó khiến cho Atsushi có ham muốn chạy trốn ngay lập tức, nhưng mà cậu vẫn kìm nén bản năng lại, căng da đầu đáp: "Fushiki Kumori." Cái tên này... có gì không đúng sao?

Dazai trầm mặc. Một giây, hai giây, năm giây sau... Bỗng dưng, hắn ta bật dậy và cười phá lên.

"Vậy ra đây chính là món quà của thần linh ư!" Hắn vỗ vào bia mộ của bạn mình, vẻ mặt cuồng nhiệt như tìm thấy lẽ sống: "Anh thấy chưa Odasaku, anh thấy chưa!"

Nakajima Atsushi hoảng sợ lui lại phía sau.

Có gió lạnh thoảng qua, cậu rợn hết cả người, tóc gáy dựng thẳng lên.

Ai đó... nói cho cậu biết chuyện gì đang xảy ra đi...

.
.
.

Thiếu nữ tóc đen mắt đen nằm gục trên mỏm đá hẹp, cô ấy không mang giày, trên người chỉ có một chiếc váy mỏng. Không biết đã mơ thấy cái gì mà trên trán đổ mồ hôi liên tục, khoé môi mấp máy nhưng không nói được lời nào...

【Chúng ta chỉ đang sống trong nỗi tuyệt vọng, Osamu ạ.】Fushiki Kumori vươn tay ra chạm vào gương mặt của Dazai Osamu, thì thào, bằng nỗi niềm bi thương vô hạn: 【Hãy chấm dứt thực tại khốn cùng này đi.】

Dazai Osamu giật mình.

【Osamu, rồi cả hai chúng ta, ai cũng có được thứ mình muốn.】

Chỉ có cái chết... mới cứu rỗi được cho linh hồn của đôi ta.

Fushiki Kumori mở bừng mắt.

Bầu trời màu xanh, mây trắng trôi dạt trên không trung, bên tai vang lên tiếng sóng vỗ ầm ầm. Kumori ngửi được vị mặn của biển cả khi gió thoảng qua chóp mũi, cô ngơ ngác nhìn xuống cơ thể mình, một giây, hai giây, rồi bật khóc.

"Tôi..."

"Tôi đã..."

-

Fushiki Kumori có một bí mật.

Cô có dị năng, gọi là 「dục hoả trùng sinh」, gia đình lo sợ dị năng này sẽ đem đến bất hạnh cho cô nên đã luôn giấu kín nó.

Trong hồ sơ theo dõi mà Dazai Osamu tìm hiểu về Kumori có một khoảng thời gian trống rỗng một tháng, đó chính là thời gian mà Kumori 'hồi sinh' sau vụ tai nạn ngã từ tầng năm hồi nhỏ.

Cuối cùng thì...

Fushiki Kumori hoảng hốt đứng dậy.

Cuối cùng thì cô cũng có thể về nhà...

Về nhà, về nhà...

Đầu óc của Fushiki Kumori trở nên hỗn loạn, cô cau mày nghĩ nghĩ, cuối cùng cũng nhớ ra được một nơi vô cùng đáng tin: Trụ sở thám tử vũ trang, phe đối địch của Port Mafia.

.
.
.

Cùng ngày.

"Xin chào, tôi là vị khách đã hẹn trước ngày hôm qua." Kumori hơi khẩn trương. Mới sống lại không lâu khiến cho cơ thể của cô vô cùng đau nhức và mất sức. Hiện tại tốt nhất là có thể nhanh chóng liên lạc được với cha mẹ và rời khỏi Yokohama này.

"Fushiki tiểu thư, xin lỗi vì sự chậm trễ này nhưng mong cô chờ đợi chúng tôi một lát ạ." Kunikida nói: "Nhân viên tiếp nhận uỷ thác của cô sẽ trở lại ngay lập tức."

Kumori chớp mắt khó hiểu: "Nhưng thám tử... không phải là anh ấy sao?"

Kunikida theo tầm mắt của cô nhìn về phía Edogawa Ranpo, đẩy kính nói: "Vâng... Ranpo - san chỉ nhận án tử thôi ạ. Ngược lại nhân viên của chúng tôi cũng không thua kém, mặc dù Dazai là một tên vô cùng khốn nạn --- không đúng, một người hay có chút việc riêng nên rời khỏi trụ sở nhưng xin cô hãy yên tâm."

Da... Dazai?!

Trái tim của Fushiki Kumori chậm mất một nhịp, miễn cưỡng cười hỏi: "Vâng, xin lỗi nhưng mà, anh nói ai là người nhận uỷ thác của tôi cơ?"

"Là Dazai." Kunikida đáp.

"Dazai..." Kumori cảm giác bản thân đã bị một lực lượng vô hình nào đó siết chặt cổ đến mức không thở nổi nữa, mang theo tâm tình may mắn, cô cắn môi hỏi lại: "Dazai ... - san. Vị tiên sinh ấy tên đầy đủ là...?"

"Dazai Osamu."

Đầu óc của Fushiki Kumori chợt choáng váng, đôi chân như không còn thuộc về mình, mềm nhũn ngã xuống đất.

"Fushiki tiểu thư --- ?!" Kunikida kinh hô.

Kumori miễn cưỡng đứng thẳng dậy, bàn tay chống bàn hơi run, cô nói: "Xin lỗi, hiện tại tôi không thoải mái lắm. Với cả... Kunikida - san đúng không? Xin anh hãy huỷ uỷ thác giúp tôi."

"Hả?" Kunikida Doppo ngạc nhiên, vừa nghe thấy tên của Dazai liền huỷ uỷ thác... hay là đây là nợ đào hoa của tên khốn Dazai vô trách nhiệm đó?

Kunikida đáp đúng, nhưng không màu hường như anh nghĩ.

Fushiki Kumori cũng không dám chậm trễ, cô không màng thu lại hồ sơ uỷ thác của mình, nhấc chân chạy về phía cửa.

Kunikida không hiểu ra sao: "Ranpo - san?"

"Không sao." Ranpo không thèm ngẩng đầu lên mà nói: "Không chạy được."

Đang lúc thanh niên còn đang cố tiêu hoá câu nói của siêu thám tử, cánh cửa phòng liền mở ra, nhưng mà --- là mở từ bên ngoài.

Cô gái va phải người đứng trước cửa.

"A --- đau đau đau, ai mà lại gấp không nổi đâm vào lòng tôi thế này."

"Ta da --- A! Thì ra là Kumori - chan siêu cấp đáng yêu!" Dazai nhẹ nhàng khoan khoái mà nói, vẻ mặt thanh thoát vui sướng như gặp lại người yêu, mà không, đúng là như thế thật: "Đã lâu không gặp nha."

【Bởi vì quá thích, nên mới mong muốn giữ em lại.】

Đồng tử của Fushiki Kumori co rụt lại.

【Bởi vì quá thích, nên mới mong muốn giữ em lại.】

【Bởi vì quá thích...】

Dazai nghi hoặc hỏi: "Kumori - chan?"

Fushiki Kumori run rẩy cả người, không tự chủ được mềm nhũn ra, may mắn có Atsushi ở bên cạnh đỡ lấy mới đứng vững.

Người Hổ kì quái hỏi: "Chị sao vậy?"

"Cá - ..." Miệng của Kumori khép lại mở, khép lại mở, cuối cùng khó khăn cất lời: "Không, không có gì..."

"Kumori - chan~" Dazai cười tủm tỉm lại gần, bất động thanh sắc đẩy Nakajima Atsushi ra, vươn tay vuốt ve mái tóc dài của người con gái này rồi khẽ thì thào như nỉ non: "Tôi nhớ em lắm, từ cái ngày mà em bỏ tôi lại một mình..."

Fushiki Kumori không dám động đậy, mạch máu như thể bị đông cứng lại, cả người cứng đờ bị Dazai ôm vào lòng.

Trái tim của cô nhảy lên kịch liệt, chẳng phải là cảm giác hạnh phúc năm mười sáu, có chăng cũng chỉ là nỗi niềm sợ hãi không cách nào giải toả nổi, chỉ có lập tức chết đi mới có thể được giải thoát mà thôi.

'Không thể cãi lời Dazai.' Trong đầu của Kumori ngay lập tức xuất hiện câu nói này. 'Không được phản kháng Dazai.'

Ý thức tự động đưa ra cảnh cáo, cũng phản xạ lại toàn bộ cảm xúc mà cô cố tình làm rơi rớt.

Đây là ác ma.

Hắn là ác ma.

Fushiki Kumori đã bị Dazai Osamu nhuộm thành một màu tăm tối, sống trong sợ hãi với nỗi ám ảnh không tài nào gạt bỏ được.

A a a, sợ quá, sợ quá, sợ quá, sợ quá, sợ quá, sợ quá, sợ quá, sợ quá, sợ quá, sợ quá, sợ quá, sợ quá, sợ quá, sợ quá, sợ quá, sợ quá, sợ quá, sợ quá, sợ quá, sợ quá ---------

Một bàn tay đặt lên trên vai cô.

"Nhưng mà không sao, tôi tha thứ cho việc em đã nói dối tôi, Kumori - chan ạ." Dazai thấp giọng cười: "Hoan nghênh trở về..."

"Em nhất định sẽ hài lòng với ngôi nhà mới của chúng ta."

Chạy mau đi!

Kumori kêu gào trong tâm trí.

Hắn là ác ma!

Nhấc chân lên đi! Nhấc chân lên! Ngu ngốc! Nhấc chân lên!

Ngón tay của cô hơi nhúc nhích, tức thì, Dazai đã bao chúng lại bằng bàn tay to lớn của mình.

Trong mắt của Kunikida và Atsushi, hai người bọn họ ôm lấy nhau một cách hạnh phúc. Kunikida hơi kì quái về sự việc vừa phát sinh một cách mâu thuẫn này, ngơ ngác hồi lâu.

"Kumori - chan sẽ thích đúng không?" Dazai nhỏ giọng hỏi.

Fushiki Kumori như mất đi ý thức gật gù: "Sẽ... thích..."

"Đúng vậy." Ý cười trong đôi mắt của Dazai càng dày đặc, ác ý trong đôi mắt đó như thể thực thể hoá, cả khí chất bên ngoài cũng bị biến đổi. Atsushi với trực giác của hổ cũng nhạy bén nhận ra điều gì, cậu dựng lông tơ quay đầu nhìn Dazai theo bản năng.

Dazai, ôm lấy Kumori, thản nhiên đón nhận tầm mắt đó và dò hỏi: "Sao thế?"

Mọi lời chất vất như bị nghẹn lại trong cổ họng, Atsushi không biết làm sao đứng hồi lâu, cuối cùng gian nan hỏi: "Chị ấy... có ổn không ạ?"

"Kumori - chan ư? Có lẽ là cảm nắng." Dazai đáp lại: "Bây giờ anh cần đưa cô ấy về nhà." Thanh niên cười rõ tươi, nhưng cố tình cậu lại cảm thấy có một sự bất đồng. Dazai - san hiện tại... nguy hiểm, vô cùng nguy hiểm!

Nakajima Atsushi hoảng loạn nhìn về phía Ranpo: "Ranpo - san?"

"Yên tâm đi, Atsushi." Edogawa Ranpo vẫy tay: "Không có gì đâu, chỉ là vui mừng quá mức mà thôi."

"Vui mừng... quá mức ạ?" Nakajima Atsushi miễn cưỡng cười. Mặc dù trực giác nói rằng có gì đó không đúng lắm, nhưng mà... nếu là Ranpo - san nói thì nhất định chính xác.

Cậu đưa mắt nhìn theo bóng lưng hai người rời đi.

"Ranpo - san, Hanami tiểu thư đến tìm anh kìa." Kunikida Doppo thấy một cô gái khác tiến vào bèn ném vấn đề đó đi, quay đầu hô một câu.

Nghe thế, siêu thám tử vừa mới vắt chân lên bàn kia đứng dậy ngay tức thì, hắn ta dùng ống tay áo lau vụn bánh kẹo trên mặt đi, ôm két sắt của mình trên tay rồi chạy vụt ra:

"Hanami!"

"Ranpo!" Hanami tiểu thư cười mị mắt nhào ra ôm bạn trai mình, hào hứng giơ một cái túi to lên nói: "Trông nè, thèm ăn không?"

"Thèm!" Edogawa Ranpo mở két sắt ra để bạn gái nhét các loại quà ăn vặt vào trong, khi thấy nó đầy ắp thì thoả mãn thở hắt ra một hơi, sau đó mới bắt đầu sai bảo:

"Đi vào đi, Atsushi đem nước ép cam lên đây."

Hazakura Hanami nắm tay Edogawa Ranpo bước vào.

Siêu thám tử ấn bạn gái ngồi vào chiếc ghế nhỏ bên cạnh bàn làm việc của mình, bán manh làm nũng các kiểu, sau đó mới chống tay lên cằm nghe bạn gái kể về những chuyện vừa gặp được suốt hai tuần qua.

Đột nhiên, Hazakura Hanami hỏi: "Người ban nãy là bạn gái của Dazai - san à?"

Ranpo gật đầu: "Sao thế?"

"Em thấy Dazai - san có vẻ như..." Cô ngẫm nghĩ: "Trông anh ấy tối tăm kiểu gì..."

Nghe thế, siêu thám tử chậm rãi mở mắt.

"Cậu ta vẫn vậy mà."

Edogawa Ranpo mỉm cười nhét một que kẹo vào trong miệng Hanami, lại một lần nữa híp mắt lại, phồng má lên cười ha ha: "Trông mặt của Hanami béo quá đấy!"

"Anh mới béo!"

Nakajima Atsushi nhìn mọi việc xảy ra như vậy, vò đầu trở về vị trí của mình.

Cậu nhìn xuống dưới cửa sổ.

Dazai Osamu và Fushiki Kumori đang nắm tay nhau rời đi.

Edogawa Ranpo cũng đang trêu trọc bạn gái mình.

Rồi bỗng dưng, cậu lại lẩm bẩm câu mà Dazai Osamu đã từng nói:

"Người sống trong bóng tối, cớ sao phải cưỡng ép ánh sáng thuộc về mình."

Edogawa Ranpo khẽ liếc mắt nhìn qua.

Và rồi hắn mỉm cười nhạt nhẽo.

Vì sao nhỉ?

Ha...

Ai biết được.

.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net