End

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thể loại : os, chủ công, xuyên không, ooc.

Dazai Osamu không thể ngờ được, mình sẽ yêu một người, không những thế còn là một mặt trời rực rỡ.

Mặt trời của hắn tên Ueda Asahi.

.
.
.
.

Lời tác giả : đây chỉ do tui vã Dazai quá nên viết ra. Nó ngắn lắm, chủ yếu chỉ là viết dạng đoạn ngắn tình yêu thôi. Mấy bạn đọc thì xin đừng chú trọng logic và vấn đề ooc.

Tui chỉ muốn viết câu chuyện tình yêu với Dazai Osamu đơn giản chút thui.

      
        ꧁༒☬ serendipity ☬༒꧂

Con người sống vì điều gì?

Dazai Osamu đứng trên tầng thượng của một toà nhà cao tầng, ngẩng đầu lên nhìn bầu trời đêm đầy sao, hờ hững nghĩ.

Hắn từng có cuộc nói chuyện về chủ đề tương tự như này với Mori. À, hắn hỏi ông ta một câu.

Ông tin rằng sự sống có giá trị gì sao?

Tất nhiên, Mori sẽ không cho hắn đáp án được, và khi hắn hỏi câu đó thì cũng chẳng trông chờ gì về câu trả lời.

Đồ lừa gạt.

Ông ta luôn dùng "thứ để cậu chết thoải mái" để dụ hắn làm việc. Hết lần này cho tới lần sau, con cáo già đó sẽ mãi không cho thứ hắn muốn.

Nhưng bất kể cho hay là không, thứ trên tay của Mori ấy không phải thứ hắn muốn.

Gió lạnh thổi qua mái tóc, vạt áo khoác cũng lay động, bóng người hắn và đêm tối của Yokohama như hoà vào nhau.

Đôi mắt hắn đang nhìn trăng tròn và cả ánh sao, nhưng lại chẳng có tia sáng nào lọt được vào mắt hắn, đôi đồng tử ấy vẫn sẫm màu đen tối.

Bỗng, hắn nghiêng người nhìn về phía sau, nở nụ cười nhạt.

- Chào buổi tối.

Không biết người nọ đứng sau hắn từ lúc nào. Người nọ chỉ đứng đấy thôi cũng đã vô cùng nổi bật. Mái tóc hắn màu vàng kim dài tới eo, ánh trăng chiếu xuống làm mái tóc kia như đang phát sáng, gương mặt tuấn tú, đặc biệt nhất là đôi mắt vàng óng ánh kia. Hắn đẹp, là loại vẻ đẹp mới lần đầu gặp đã khiến người ta có ấn tượng sâu sắc, e rằng cả cuộc đời không quên được. Tuy chỉ mặc đơn giản áo sơ mi và quần đen vẫn làm hắn giống vị vương tử bước ra từ truyện cổ tích.

Còn có kẻ như vậy tồn tại trên đời này à?

Loá mắt hệt thái dương.

- Chào cậu. - Người nọ đáp lại cậu, giọng nói hơi kéo dài và âm điệu rất khác, ưu nhã giống vị quý tộc ngày xưa.

- Không ngờ được ở đây còn có người, anh tới đây để làm gì? - Dazai Osamu nghiêng đầu, kết hợp với vẻ ngoài trẻ tuổi của hắn làm tăng lên phần đáng yêu.

- Ngắm trăng. Còn cậu? - Người nọ trả lời đúng sự thật, mắt vàng hơi di động theo động tác của thiếu niên đối diện.

- Àaa~ - Dazai Osamu kéo dài âm điệu, trong đầu loé lên một suy nghĩ, đôi mắt nâu vì vậy mà chuyển hướng về phía dưới toà nhà.

- Tôi đang suy nghĩ nếu từ đây nhảy xuống thì tuyệt biết bao.

Nói xong câu đó, hắn rất hứng thú nhìn phản ứng người nọ. Nhưng người nọ vẫn rất bình tĩnh, rồi tiến lên phía trước, đứng sánh ngang với hắn, trầm ngâm như đánh giá, nói.

- Suy nghĩ không tồi, cảnh đêm rất đẹp, nơi đây gió mát, là địa điểm tốt để gieo mình.

Dazai Osamu ngây người, hắn không nghĩ rằng người này có phản ứng như thế, tốt bụng tiến lên ngăn cản hay là thờ ờ rời đi, lại không ngờ được đối phương còn phụ hoạ mình.

Màu đen đang quay cuồng trong đôi đồng tử kia hơi ngừng lại, đôi đồng tử màu nâu giống như sáng lên, hắn nghiêng đầu nhìn sang, trong mắt lấp lánh ý cười.

- Vậy à? Thế anh nhảy xuống cùng tôi đi.

Hắn đang cười, nhưng thật ra không phải. Từ lúc gặp mặt, bóng tối lạnh lẽo trong mắt hắn chưa từng tan đi. Và hiện giờ nó tràn đầy ác ý nhìn người nọ. 

- Nếu anh cũng cảm thấy chết ở đây rất tốt, sao không nhảy cùng tôi? - Dazai Osamu trêu chọc.

Hắn muốn nhìn người nọ phản ứng ra sao. Cuối cùng đúng với ý nguyện, hắn đã thấy được vẻ mặt người nọ thay đổi, lộ ra kinh ngạc. Mắt vàng nhìn chăm chú vào hắn, Dazai Osamu trong một thoáng có cảm giác hắn trở thành duy nhất trong đôi mắt ấy.

Người nọ bỗng cười khẽ, giọng trở nên lạ.

- Ý cậu là tự tử đôi sao?

Dazai Osamu mở to mắt, qua vài giây hắn phản ứng kịp, nụ cười trên mặt càng rõ.

Kẻ thú vị.

- Tự tử đôi, tự tử đôi à?

Hắn nhún vai, ra vẻ tiếc nuối.

- Nhưng mà so với việc tự tử cùng đàn ông, tôi thật hi vọng đối tượng tự tử đôi với tôi là một cô gái.

Người nọ học theo cách nghiêng đầu của hắn, mắt vàng chân thành tha thiết.

- Còn tôi rất sẵn lòng tự tử đôi với cậu. - Hắn ta vừa nói vừa hơi cúi người xuống.

Đồng thời hắn đưa tay ra mời.

- Liệu tôi có vinh dự nắm lấy tay cậu rồi ta cùng nhau từ đây nhảy xuống không?  - Mắt vàng phản chiếu hình ảnh thiếu niên.

- Hay, cậu nguyện ý tự tử đôi cùng tôi chứ?

Nói xong câu đó, hắn ta lặng im chờ câu trả lời.

Dazai Osamu rất hứng thú nhìn mọi động tác của hắn. Người này thay đổi thế cục một cách nhanh chóng, từ bị động chuyển sang chủ động. Hành động tự tử đôi được nói ra từ miệng hắn liền trở nên lãng mạn và nhẹ nhàng. Cái chết làm người sợ hãi kia bị hắn biến trở thành lần tham gia vũ hội.

Hiển nhiên, từ hành động của hắn thì Dazai Osamu đang được đặt ở vị trí nữ, không những thế lời mời tự tử như mời nhảy một điệu.

Nhưng đôi mắt nâu càng lấp lánh ý cười, cười cũng càng tươi, điều này làm gương mặt hắn hiện lên vẻ trẻ con và đáng yêu. Dazai Osamu vươn tay, đặt tay mình lên tay người nọ.

- Nguyện ý. - Cậu không thèm che giấu vẻ hớn hở trong giọng nói.

Tiếp đó, người nọ lùi về sau, đến gần ranh giới tử vong, chỉ cần một bước nữa là hai người đều sẽ ngã xuống. Nhưng cả hai trông vẫn rất nhẹ nhàng, không hề sợ hãi. Dazai Osamu nhìn thấy đôi mắt vàng kia tràn đầy ý cười nhìn mình. Sau đó, bàn tay còn lại đặt lên eo hắn. Người nọ tiếp tục lùi về sau, chân liền đạp xuống khoảng không, tay dùng chút sức kéo cậu lại gần.

Cả hai người cứ thế từ sân thượng không có tường bảo vệ mà rơi xuống.

Gió mạnh thổi qua gương mặt họ, cảnh tượng xung quanh trôi đi rất nhanh, cảm giác choáng váng từ một vị trí rất cao thì đột ngột rơi thẳng xuống khoảng không bên dưới, Dazai Osamu theo bản năng nắm chặt áo người trước mặt. Hắn ngửi thấy mùi hương rất đặc biệt ở người này, hương hoa hồng và mát lạnh.

Gần quá.

Hắn rất ít khi gần gũi kẻ khác như vậy.

Tử vong bủa vây họ, Tử thần đã đặt lưỡi hái lên trên cổ hai người nhưng cả hai đều có vẻ nhàn nhã, vẻ mặt Dazai Osamu bình tĩnh đến đáng sợ.

Hắn và người nọ đối diện nhau, ý cười trong đôi mắt kia chưa bao giờ phai nhạt. Người nọ đột nhiên mỉm cười.

Mà cùng lúc Dazai Osamu cảm nhận được tốc độ họ rơi xuống càng ngày càng chậm, dần dần nhìn rõ được cảnh sắc xung quanh, cho tới khi cả hai đều an toàn chạm đất.

Hắn ngẩn người, vài giây sau Dazai Osamu trở nên vui vẻ lạ thường, trẻ con tò mò hỏi.

- Anh làm vậy kiểu gì? Bỗng nhiên giảm tốc độ rơi được? Đó là dị năng của anh?

Nhưng mặc kệ Dazai Osamu có tỏ ra dễ thương thế nào, người nọ không trả lời vấn đề của hắn. Chỉ cúi đầu nhìn Dazai Osamu sau mềm nhẹ nói.

- Lần sau gặp lại.

Con ngươi Dazai Osamu bỗng co rụt lại, hắn thấy cả cơ thể người nọ trở thành những điểm sáng vàng rồi nó dần mờ nhạt đến mức biến mất. Hắn vươn tay nắm lấy một vài điểm, cuối cùng lại vẫn không thành công, điểm sáng đó len lỏi qua kẽ tay hắn rồi cũng biến mất.

Giờ chỉ còn lại Dazai Osamu, cái vẻ hưng phấn lúc nãy cũng biến mất, thay vào là biểu cảm lạnh lùng. Đôi mắt kia trở về không có ánh sáng.

- Anh còn chưa để lại tên.

       ꧁༒☬ Ueda Asahi ☬༒꧂

Hôm nay là thời tiết tốt để tự sát.

Vì vậy hắn không do dự nhảy xuống con sông.

Dazai Osamu cảm giác mình bị nước sông lạnh lẽo bao phủ, nước vào xoang mũi gây nên cảm giác đau đớn, nước sông ùa vào lỗ tai. Nước thấm vào băng vải, nhất là áo khoác mà Mori tặng, cả người hắn dần dần chìm xuống. Hay nói đúng hơn, linh hồn hắn đang từ từ chìm xuống vực sâu.

Cảm giác khó có thể hô hấp làm hắn sinh ra ảo giác mình sắp chết, có lẽ hắn sắp được như ước nguyện.  Dazai Osamu mở mắt, nước vào mắt làm hắn thấy hơi đau xót, tầm nhìn cũng mơ hồ, nhưng hắn thấy được có bóng dáng màu vàng đứng ở bãi cỏ bên cạnh.

À.

Cho dù không nhìn rõ nhưng Dazai Osamu có thể xác định rằng chính là người nọ, là kẻ mà hắn đang tìm. Sau đêm ấy, cuộc gặp gỡ kia vẫn khắc sâu trong lòng hắn. Tiếc nuối là hắn không thể tra được người nọ là ai.

Chậc.

Ueda Asahi nhìn bóng dáng đang trôi trong con sông kia, gương mặt hiện lên vẻ mỉm cười nhạt.

Lại gặp mặt, linh hồn thú vị.

Hắn kiên nhẫn đứng tại chỗ, bởi hắn biết thiếu niên kia giống con mèo, sẽ tò mò mà cẩn thận đến gần hắn.

Quả nhiên, lát sau có người cả người ướt sũng bò ra từ con sông. Như vô tình nhìn thấy hắn, kinh ngạc và vui sướng tiến đến gần.

- Chào, là anh à, chúng ta lại gặp rồi. Lần trước anh chưa nói tên của mình cho tôi biết? Và cái màn cuối biến thành ánh sáng là sao thế? Dị năng của anh thật đặc biệt.

Dazai Osamu như đứa nhỏ tò mò mọi thứ, đặt ra cả đống câu hỏi cho hắn. Ueda Asahi bỗng vươn tay vén lên mái tóc ướt dầm dề che đi tầm nhìn của Dazai Osamu.

Phút chốc, giọng nói thiếu niên như bị ấn nút tạm dừng, đột ngột im bặt.
Ueda Asahi làm xong hành động thân mật như vậy, hắn ta lại rất tự nhiên rút tay về.

- Tên tôi là Ueda Asahi. Có thể cho tôi biết tên cậu không?

Là không thật hay giả vờ không biết?

Dazai Osamu nghĩ như thế, bề ngoài ngoan ngoãn trả lời.

- Tôi là Dazai, Dazai Osamu. Ueda là người từ nơi khác tới sao?

- Đúng vậy. - Ueda Asahi thừa nhận. - Tôi đến từ nơi rất xa, nói theo cách khác, tôi là một người lữ hành.

Đôi mắt Dazai Osamu nghe thế liền sáng lên.

- Nghe có vẻ rất thú vị.

Ueda Asahi gật đầu.

- Đúng là rất thú vị.

Tạm dừng lúc rồi hắn ta hỏi.

- Khi nãy cậu đang tự sát?

- Đúng vậy nha. - Dazai Osamu cười híp mắt. - Lần trước cảm giác tự sát đôi rất tuyệt, Ueda có hứng thú thử lại lần nữa với tôi không?

Hắn tràn đầy chờ mong nhìn vào Ueda Asahi. Đổi lại, đối phương im lặng nhìn chằm chằm hắn, ánh mắt khiến hắn cảm giác mình không có bí mật gì trước người nọ.

Dazai Osamu muốn chạy trốn. Hắn ghét loại ánh mắt này. Nhưng trên mặt hắn vẫn giữ nụ cười tươi rói, còn ra vẻ khó hiểu.

- Vì sao anh lại nhìn tôi kiểu vậy?

Ueda Asahi rũ mắt, lông mi hắn có màu như đôi mắt, hệt như những sợi tơ vàng. Hắn ta thình lình nói.

- Dazai không cảm thấy đau ư?

Dazai Osamu nâng lên tay, lộ ra cánh tay quấn đầy băng vải. Dùng giọng điệu trêu chọc trả lời.

- Ueda nói thử xem?

Con ngươi màu nâu nhìn về phía sau Ueda Asahi, ở xa là đám người mặc đồ đen đang tiến đến gần. Dazai Osamu tỏ ra bất đắc dĩ.

- Xem ra cuộc nói chuyện hôm nay dừng ở đây. Ngày sau gặp mặt, đúng rồi, anh có thể cho tôi biết địa chỉ của anh được chứ?

Ueda Asahi nhướn mày. Hắn ta không trả lời vấn đề của Dazai. Mà chìa tay ra, nháy mắt có vô số ánh sáng vàng lộng lẫy tụ lại với nhau, tạo nên một bông hồng bằng vàng được làm tinh xảo. Trước ánh nhìn kinh ngạc của Dazai, hắn ta đưa bông hồng cho thiếu niên.

- Món quà cho lần thứ hai gặp mặt.

Dazai Osamu há miệng, không thể phủ nhận, đột nhiên được tặng đoá hoa bằng vàng làm hắn thấy hoảng hốt. Ueda Asahi rất vừa lòng với phản ứng của hắn, cười khẽ.

- Dazai, nếu một người tự sát mãi mà không chết được, thì cũng có ý nghĩa rằng người nọ đang tìm kiếm lý do sống.

Dazai Osamu trợn to mắt, giật mình nhìn về phía hắn ta. Còn người nọ lại lần nữa tan biến thành ánh sáng,  mắt thấy Ueda sắp rời đi. Thiếu niên có chút gấp gáp tiến lên.

- Sao cậu không thử nói ra lời cầu cứu?

Tiếng nói ưu nhã kia vừa dứt, người kia cũng rời đi, chỉ có Dazai Osamu hoảng hốt vươn tay muốn bắt lấy ánh sáng.

         ꧁༒☬ Đau quá ☬༒꧂
Ueda Asahi lại gặp Dazai Osamu vào một ngày mưa tầm tã. Chàng thiếu niên mười sáu kia ngây ngốc ngồi xổm ở đường, hắn ta không thèm trú mưa, để mặc cho nước mưa rơi xuống, cả người ướt đẫm. Mọi người vội vã bước đi, và lướt qua như chẳng hề thấy hắn, họ biến mất sau làn mưa.

Dazai Osamu ở đó, một mình, hệt đứa trẻ bị cả thế giới bỏ lại.

Ueda Asahi dừng bước, tiến đến gần Dazai, giơ ô lên, che mưa cho hai người.

Đôi giày da tiến vào tầm mắt, trên người không còn cảm nhận hạt mưa rơi xuống, Dazai Osamu ngẩng đầu, nước mưa từ mái tóc vào mắt có hơi đau, nhưng thiếu niên cố chấp mở to mắt để nhìn rõ hắn.

- Cậu ngồi đây làm gì? - Ueda Asahi cúi người hỏi.

- Về sớm thay quần áo đi, cẩn thận cảm lạnh. - Tay kia của hắn ta hơi nâng lên, ánh sáng vàng kia xuất hiện biến trở thành một cái ô khác.

Dazai Osamu im lặng nhìn màn này. Hoá ra không phải sáng tạo ra những thứ thành vàng, mà còn có thể tạo ra đồ vật bằng những nguyên liệu khác?

Thiếu niên không nhận ô của hắn ta, Dazai nâng lên mắt, đôi mắt nâu tĩnh lặng như mặt hồ.

Hắn lên tiếng, giọng khàn khàn.

- Nếu có người hướng về anh kêu cứu, anh sẽ cứu người nọ chứ, Ueda?

Ueda Asahi nhướn mày.

- Nếu người đó là Dazai, thì nhất định tôi sẽ cứu.

Dazai Osamu nhìn chằm chằm hắn ta hồi lâu. Cả người hắn ướt, băng vải cũng thế, nước mưa lạnh lẽo thấm qua băng vải, miệng vết thương trên người cũng bắt đầu ngứa ngáy. Thiếu niên hơi hé miệng, định nói gì nhưng bị chặn ở cổ họng. Hắn thấy Ueda Asahi vẫn đứng đó, kiên nhẫn đợi. Biết là người này tạm thời sẽ không rời đi, hình ảnh hai lần biến mất kia quá ấn tượng làm Dazai Osamu cảm giác nôn nóng.

Aaa, chết tiệt, đáng sợ quá. Không hiểu sao có nỗi sợ hãi vô hình dâng lên trong lòng hắn.

Rõ là chính hắn phí bao công sức để tìm ra tung tích của Ueda Asahi, cũng chính là người bày ra cái trò giả đáng thương ngồi trong làn mưa này. Rồi cuối cùng kẻ nhút nhát lùi về sau cũng thành hắn.

Trong mắt của Ueda Asahi, mới đầu thiếu niên giống con mèo hoang dựng thẳng tai lên muốn làm nũng, sau đó tai cụp xuống người cũng cuộn tròn.

Quá đáng yêu.

Ueda Asahi vươn tay xoa xoa mái tóc Dazai Osamu, hắn ta ôn hoà nhìn thiếu niên ngơ ngác, mắt hơi trợn tròn.

Dazai Osamu nghe thấy có tiếng nổ tung trong đầu mình, mọi suy nghĩ và băn khoăn bị nổ vỡ vụn. Hắn mở to mắt, dùng giọng điệu trẻ con oán giận với người lớn.

- Đau quá. Ueda, tôi rất sợ đau.

[Cứu tôi].

Thiếu niên bất lực hướng về hắn kêu cứu.

Đừng để tôi một mình.

              ꧁༒☬ end ☬༒꧂

Thanh niên ngồi trên lan can ban công, phía dưới là độ cao, hơi vô ý là hắn sẽ ngã từ tầng năm xuống. Dazai Osamu híp mắt, hưởng thụ gió vỗ về gương mặt, biểu cảm thích ý. Có tiếng bước chân vang lên từ đằng sau, hắn không cần quay đầu cũng đoán được là ai. Như dự đoán, có bàn tay ôm eo hắn từ phía sau.

- Đang suy nghĩ gì? - Ueda Asahi đặt cằm lên vai Dazai Osamu, nhẹ giọng hỏi.

- Nhớ Asahi - Dazai Osamu hơi nghiêng đầu, dùng bên mặt cọ hắn ta, bắt đầu làm nũng.

Ba năm, họ quen nhau ba năm.

Trong khoảng thời gian này, có rất nhiều chuyện xảy ra, Odasaku rời khỏi Port Mafia rồi gia nhập vào Cơ quan Thám tử vũ trang. Dazai Osamu cũng đi theo bạn bè mình.

Thời gian ba năm, đủ để làm một mối quan hệ biến chất.

Dazai Osamu quay người, hôn lên đôi môi người đàn ông.

- Asahi vẫn sẽ níu giữ tôi từng ngày chứ?

- Chắc chắn rồi. - Hắn ta mỉm cười, khẳng định nói.

.

.
.

[Lời tỏ tình lãng mạn nhất của Dazai Osamu dành cho Ueda Asahi là, tôi sẽ sống vì anh, sẽ sống rất lâu.]

__________

Nhất định phải đọc!!!!!

Lời tác giả:

Thân phận Ueda trong truyện là nhà lữ hành qua các thế giới, xong ổng vô tình gặp Dazai rồi nhất kiến chung tình, thực ra là thấy sắc nảy lòng tham=))))

Tình iu của Dazai và Ueda theo dạng : tôi vì em mà ngừng lại bước chân du hành, còn tôi vì anh mà sẽ tồn tại đến cuối.

Dazai biết ổng đi qua các thế giới, nhưng chưa biết Ueda sống rất lâu rồi, ổng cũng ngại nói tuổi, sợ bị em iu chê già á các bạn =))) nên là nếu Dazai đã có ý nghĩ và đồng ý sống vì hắn thì nói thiệt, Dazai sẽ "được" trường sinh=))))))
Bất ngờ chưa, ngạc nhiên chưa. Đây gọi là nghiệp quật một cách trìu mến, quật một cách yêu thương, quật ngọt ngào. Há há há





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net