End.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đã từng có một cô gái, rất thích rất thích Hibari.

oOo

Cô gái nhỏ đứng đợi trước cổng trường, cẩn thận sửa lại nếp váy vốn vô cùng phẳng phiu, đôi mắt xanh thỉnh thoảng nhìn ra ngoài như tìm một ai đó.

Em biết chỉ cần chờ ở đây, em sẽ gặp được hắn.

Quả nhiên, không bao lâu, đằng xa xuất hiện một thiếu niên cao gầy, mặc đồng phục Namimori, trên vai khoác một chiếc áo đính băng vải đỏ của Hội trưởng Hội kỷ luật. Cậu ta có một gương mặt vô cùng thanh tú, mắt phượng sắc nhọn, khí chất bất phàm, nhìn một mắt liền không cách nào quên được.

Gương mặt em bừng sáng, môi nâng lên thành một nụ cười rực rỡ, nhanh chân tiến lên một vài bước:

"Hibari học trưởng, em có làm bữa sáng, đưa cho Kusakabe rồi, anh nhớ ăn nhé!"

Mặc cho sự nhiệt tình của em, thiếu niên lạnh giọng, sát khí nháy mắt bắn ra:

"Cút đi, động vật ăn cỏ."

Cự người ngàn dặm.

Dù khó nghe như thế, em vẫn tươi cười, hai mắt cong lên đầy vui vẻ:

"Hôm nay là hamburger bít tết anh thích đấy!"

Thiếu niên nhếch mày, không đáp, trực tiếp lướt ngang, làm lơ em.

Rõ ràng tình cảnh này không phải lần đầu tiên.

.

Giờ nghỉ trưa, em lại theo thói quen mò lên sân thượng, lãnh địa tuyệt đối của Uỷ viên trưởng Hibari Kyoya, ý đồ làm thân với hắn.

Thiếu niên nằm dài, đầu gối lên hai tay, nhắm hờ mắt dường như đã ngủ, thiếu nữ ngồi bên cạnh cũng không quan tâm, liên tục kể chuyện:

"Hibari học trưởng, hôm nay ở lớp..."

"Em đã trông thấy một..."

"Ở câu lạc bộ Kiếm đạo của em có..."

Rốt cuộc thiếu niên không đủ kiên nhẫn nữa, mở trừng mắt, giơ tonfa, quát khẽ:

"Ngươi quá ồn, cắn sát!"

.

Tan trường, em ôm túi sách phòng thủ trước ngực, vẻ mặt vô cùng đứng đắn nói với thiếu niên:

"Học trưởng đừng lo, em sẽ chỉ lẳng lặng đi sau lưng anh thôi, tuyệt đối không làm phiền anh!"

"..." Hibari dứt khoát không nói nữa, vung tonfa lên.

...

Nakahara Tsubaki dùng phương thức ồn ào, tận tâm nhất, cường ngạnh xông vào cuộc đời của Hibari Kyoya.

Cố tình, thiếu nữ này không sợ chết, bị hắn cắn chết bao nhiêu lần vẫn mặt dày mày dặn mà bám theo.

Riết rồi, Hibari cũng mặc kệ.

Dẫu sao thì, mặc dù rất phiền phức, động vật ăn cỏ làm đồ ăn khá ngon.

Hắn quyết định che chở con bé này dưới cánh chim của mình.

.

"Hibari học trưởng, chúc mừng sinh nhật!" Em chìa ra một hộp quà bé xinh, vui tươi hớn hở trong khi đối phương mặt mày lạnh nhạt, như thể hôm nay mới là ngày vui của em.

"Em thấy dạo này học trưởng ngủ không ngon giấc, đây là chuông gió, em cũng có một chiếc treo ngoài cửa sổ phòng ngủ. Mỗi lần gió thổi, tiếng chuông rất êm tai, hi vọng có thể khiến anh dễ dàng đi vào giấc ngủ."

Hắn hơi nhướng mày.

Tại sao con bé lại biết được hắn mất ngủ?

Hibari sẽ không bao giờ biết, ánh mắt em luôn dõi theo hắn từng giây từng phút, vệt đen nhàn nhạt dưới mí mắt không cách nào giấu được em.

Hắn nhận lấy, món quà đầu tiên, cuối cùng, và cũng là duy nhất em dành tặng cho hắn.

.

Thời gian thấm thoát trôi.

Rồi một ngày, Hibari không thấy Tsubaki nữa.

Có lẽ là vì hắn quá lãnh đạm, khiến một cô gái nhiệt tình như em nản lòng thoái chí, rốt cuộc cũng không tiếp tục theo đuổi.

Đáng lẽ hắn phải cảm thấy thoải mái mới đúng, nhưng vì sao, trong lòng lại có chút... khó chịu?

Không có bữa sáng chuẩn bị sẵn, không có tiếng ríu rít bên tai, không có một thân ảnh nhỏ nhắn quang minh chính đại theo sau hắn trên đường về nhà.

Hibari phát hiện Tsubaki không đến trường nữa.

Hắn nhíu mày, con bé này còn dám trốn học?

"Kusakabe, động vật ăn cỏ đâu?"

Kusakabe ngay lập tức biết Hibari nói tới ai, âm thầm thở dài.

"Hội trưởng, Nakahara đã rút hồ sơ từ tuần trước rồi, tôi nghe nói cô ấy phải theo gia đình về Italia."

Nakahara Tsubaki rời đi, không một lời từ biệt.

Hoàn toàn biến mất khỏi cuộc đời Hibari Kyoya.

.

Trong một cuộc huấn luyện của hắn với Dino, Reborn đứng một bên quan sát, đột ngột lên tiếng:

"Dạo này cậu có gặp Nakahara không, Hibari?"

Cả hai người đang chiến đấu đều dừng tay.

Hibari im lặng, nhưng Kusakabe đã giải thích thay.

Reborn kéo thấp mũ, nhàn nhạt nói:

"Nakahara là trẻ mồ côi. Ngay cả tôi cũng không biết tại sao cô ấy vội vã về nước."

"Bọn Tsuna rất lo lắng cho cô ấy."

Hắn nhíu chặt mày, đột nhiên đánh mất hứng thú đánh nhau.

Rốt cuộc là vì cái gì?

.

Lần hội ngộ tiếp theo đã là nhiều năm sau.

Cô gái nhỏ ngồi trên xe lăn, gầy gò không ít so với trong trí nhớ của hắn, chẳng còn chút sức sống tươi trẻ nào của năm ấy, sắc mặt nhợt nhạt bệnh trạng, thoạt nhìn yếu ớt đến mức khiến hắn nhăn mi.

Một người đàn ông đứng bên cạnh em, bàn tay hai người nắm chặt, thân mật gần gũi.

Ánh mắt em dành cho anh ta, giống hệt như ánh mắt năm xưa em nhìn hắn.

Mà ngược lại, khi phát hiện ra hắn, em chỉ đạm nhiên cười.

Hai người nói gì đó, rồi người đàn ông kia hữu hảo gật đầu chào hắn một cái, nhanh chóng rời đi.

Em chậm chậm đẩy xe lăn tới, ngẩng đầu nhìn hắn, ý cười trong suốt:

"Lâu rồi không gặp, Hibari học trưởng."

Không hiểu vì sao, trái tim Hibari hơi rung động.

.

"Năm đó em được chẩn đoán là có bệnh nan y. Đáng lẽ phải ngay lập tức trở về nước để điều trị, nhưng ngoài ý muốn, em lại thích học trưởng."

"Vậy nên, em nán lại. Hai tháng, quá nhiều, chạm ngưỡng nguy hiểm. Nhưng em rất vui, học trưởng à. Được nhìn thấy anh thật là một điều tuyệt vời."

"Sau đó, em té xỉu. Người nhà tất tả đưa em về nước, lúc mở mắt ra là đã ở bệnh viện rồi."

"Cũng muốn báo cho học trưởng, nhưng nghĩ lại, anh cũng không coi trọng em, hà tất gì phải níu kéo."

"Em nhân cơ hội này, từ bỏ đoạn tình cảm kia. Xem như, tiếc nuối của tuổi thanh xuân vậy."

Hibari đột nhiên có chút thẫn thờ.

Từ bỏ rồi?

"Quá trình điều trị rất mệt mỏi, em nhiều lần muốn từ bỏ, về lại Nhật Bản em thương, tận hưởng quãng đời còn lại."

"Nhưng anh ấy đối với em tốt lắm. Anh ấy cho em niềm tin."

"Hai tụi em đã đính hôn rồi. Không lâu nữa em khỏi hẳn, xuất viện, sẽ tổ chức hôn lễ."

"Học trưởng, nếu được, xin hãy đến tham dự nhé."

Hàng mi em chớp động như cánh bướm, khoé mắt đuôi mày đều nhiễm lên sắc thái vui vẻ, khiến hắn nhất thời không thể rời mắt.

Suốt cả cuộc nói chuyện, Hibari không thốt ra được dù chỉ một lời.

Khoé môi mân thành một đường thẳng, biểu tình khó chịu giữa hai mày không cách nào xua tan.

Ngũ vị tạp trần.

.
.
.
.

Kusakabe quỳ ngoài cửa, cúi đầu, đẩy tới một chiếc thiệp đỏ.

"Kyo-san, cuối tuần này là hôn lễ của Nakahara. Ngài có đến không?"

Hibari cầm lấy, nhìn thấy hai cái tên mạ vàng trên đó, bỗng liên tưởng đến khuôn mặt tươi cười hạnh phúc của em.

Hắn chợt nhận ra, chừng ấy năm qua, em chưa từng hỏi về tình cảm của hắn.

Em mặc nhận rằng, cảm giác của em là đến từ một phía, mà hắn, thờ ơ lạnh nhạt.

A, bỏ lỡ chính là bỏ lỡ, không thể vãn hồi.

"Đến, chuẩn bị một chút đi." Hibari nhàn nhạt đáp, liếc nhìn chiếc chuông gió màu xanh đung đưa ngoài cửa sổ, lặng lẽ áp chế đáy lòng không thoải mái.

Đời này, Nakahara Tsubaki và Hibari Kyoya rốt cuộc là hữu duyên vô phận.
_________

Phần 2 có ở profile: [Đồng nhân KHR] Chấp niệm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net