Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Về đến nhà, JiYeon liền đi chuẩn bị bồn tắm cho EunJung sau đó xuống bếp nấu bữa tối cho hai người. Cô muốn nhanh chóng làm xong công việc để xem bộ phim thần tượng yêu thích.

Nhưng khi đứng trước bồn rửa chén, cả người đau nhức rã rời, cô than thở.

“Eo đau nhức, chân cũng đau, tại cô chủ hết, nếu không phải tại chị ấy thì mình đâu có bị đau như thế này.”

“Cháu đau ở đâu?” Một bóng người chạy vào trong bếp. “Cô chủ lại ăn hiếp cháu hả?”

Thấy người vừa mới vào là dì Lee, JiYeon gật đầu. “Dạ, cô chủ lại bắt nạt cháu.” Nếu không bị kéo đi đánh golf thì thắt lưng cô đã chẳng đau thế này.

“Không thể nào? Cô chủ ăn hiếp cháu cả ngày sao?” Một người khác nói, giọng vừa mừng vừa lo.

Cô nhìn thấy đó là dì Joen.

“Không hẳn là một ngày, chị ấy cũng cho cháu uống nước.”

“Thì phải cho cháu uống nước chứ nếu không bổ sung nước cháu sẽ chết mất.” Sau bà Joen, dì Lee cũng xông vào bếp.

JiYeon gật đầu. “Dạ, nếu không uống nước chắc cháu sẽ ngất xỉu.” Hôm nay trời rất nóng, nếu không uống nước có lẽ cô đã bị say nắng.

“Ngoài cho cháu uống nước ra, cô chủ còn làm gì cháu không?” Không biết từ lúc nào ông Kim cũng đi vào bếp. Hầu như những người giúp việc đều tập trung hết trong bếp.

“Cô chủ ép cháu chơi bóng, đội mũ cho cháu, giúp cháu mang túi gậy, véo má cháu, cốc đầu cháu, giật tóc cháu.” JiYeon bắt đầu kể lể những việc EunJung đã làm với mình.

“Chơi bóng, đeo túi?”

“Đội mũ, véo má?”

“Cốc đầu, giật tóc?”

Cả đám người mở to mắt nhìn lần nhau rồi cười rất mờ ám.

“Chẳng lẽ đây là kiểu yêu đương cải trang thành những người trong truyền thuyết?” Bốn người bắt đầu suy luận.

“Vậy cả hai đã đi đâu?” Cả bốn sốt ruột hỏi.

“Sân golf.” JiYeon thành thật.

“Woa! Lại còn ở sân golf. Không hổ danh là cô chủ.” Cả bốn người cười khanh khách, tiếng cười vừa mờ ám vừa dâm tà làm trên đầu JiYeon xuất hiện ba vạch đen.

Đến sân golf chơi bóng mà cười ghê vậy nhỉ? Dì Lee và mọi người có sao không? Hay là bị bệnh rồi?”

“Mệt mỏi cả ngày rồi còn ở đây nấu cơm? Đi ra đi, về phòng nằm nghỉ, giao chỗ này lại cho các thím.”

Dì Joen kéo JiYeon ra khỏi phòng bếp.

“Nhưng… cô chủ…”

“Các thím sẽ nói với cô chủ, làm cháu mệt như vậy còn bắt cháu nấu cơm, thật không biết thương hoa tiếc ngọc, cứ để ông Kim nói cho.”

JiYeon ngơ ngác, càng nghe càng không hiểu mọi người đang nói gì.

“Dù rằng tuổi còn nhỏ hay bị người ta ăn hiếp nhưng sao cháu lại để cô chủ dễ dàng làm cháu hư hỏng như vậy, có thể cô chủ có hơi bá đạo nhưng cháu không thể chuyện gì cũng nghe theo lời cô chủ như vậy, cháu phải nói ra suy nghĩ của mình nghe rõ chưa?”

“Nhưng nếu không nghe lời thì chị ấy sẽ đe dọa cháu.” Chỉ cần nghĩ đến việc cô chủ véo má bóp mặt là cô lại sợ run người, chị lại hay nắm lấy điểm yếu đó để ăn hiếp cô, năm lần bảy lượt đe dọa cô.

“Đe dọa cháu nữa ư?” Dì Joen sợ hãi kêu lên. “Cô chủ lại là người như vậy. Thật quá đáng!”

“Tôi quá đáng chỗ nào?” Một giọng nói vang lên.

“Dĩ nhiên là đe dọa JiYeon, không ngờ cô chủ lại có thể làm hư hỏng con bé.”

“Tôi làm cô ấy hư hỏng khi nào?”

“Hôm nay ở sân golf.” Dì Joen phẫn nộ vung tay lên nhưng ngay khi bà quay đầu nhìn thấy mặt EunJung lạnh lẽo liền cứng đờ. “Cô… cô chủ.”

“Tôi làm JiYeon hư hỏng khi nào? Nghe lạ quá, bà phải nói cho rõ ràng.”

EunJung nở nụ cười nhưng đó không phải là nụ cười hiền lành.

Cả bốn người vốn tụ tập trong bếp nhưng khi nghe giọng EunJung liền chạy hết ra ngoài.

“Mọi người hẹn nhau ở đây để chờ tôi và JiYeon về sao?” EunJung nhíu mày nhìn bốn người chen chúc đứng một chỗ.

Dì Lee hay ông Kim đã làm việc ở đây mấy chục năm, họ nhiều chuyện như thế nào chị còn không biết sao?

Nhân lúc chị tắm, họ đi tìm JiYeon để hỏi chuyện. Đúng lúc chị khát nước đi xuống bếp nghe được.

“Thì còn thế nào nữa? Cả ngày không thấy JiYeon, chúng tôi dĩ nhiên là lo lắng cho con bé, con bé về thì chúng tôi phải đến hỏi thăm.” Dì Lee lên tiếng.

“Đúng như vậy, mà cô chủ cũng thật là, đưa con bé đi sao không nói tiếng nào, làm chúng tôi cứ tưởng con bé bị bắt cóc.” Dì Lee hùa theo.

“Cô chủ, lần này người sai là cô chủ, lần sau nếu đưa con bé đi đâu, tốt xấu gì cũng phải nói với chúng tôi một tiếng, để chúng tôi không gấp như kiến bò trên chảo nóng, may là chưa báo cảnh sát đó.” Ông Kim lên tiếng, nhưng tất cả đều là nói dối.

“Mọi người biết gì mà nói?” EunJung không định tính toán với họ, chị chỉ nghĩ đến việc họ nói về việc “làm cô hư hỏng”. “Lúc nãy tôi nghe ai đó nói tôi làm JiYeon hư hỏng, đó là chuyện gì, tại sao tôi không biết?”

Dì Lee nhìn chị bằng ánh mắt khinh thường. “Cô chủ đang giả vờ phải không?” Người gì mà  dám làm mà không dám nhận.

EunJung nhìn ánh mắt khinh thường của dì Lee liền không vui. “Sao tôi phải giả vờ. Làm chuyện gì khiến người khác hiểu lầm bản thân mình phải là người rõ nhất chứ?”

“Đúng thế, cháu cũng là người biết rõ nhất, cô chủ làm cháu hư hỏng lúc nào?” JiYeon cũng lên tiếng để làm sáng tỏ.

“Con bé ngốc nghếch này, bị ăn hiếp mà còn nói giúp cô chủ, sao cháu hồ đồ vậy?” Dì Joen hiểu lầm JiYeon muốn che giấu tội lỗi của EunJung.

“Cháu không có hồ đồ, đúng là cô chủ hay ăn hiếp cháu nhưng chị ấy làm cháu hư hỏng hồi nào?” JiYeon hỏi.

“Không phải làm cháu hư hỏng thì làm cái gì?” Ông Kim thở phì phì. “Ép cháu chơi bóng, véo má cháu, lần đầu tiên của cháu mà lại muốn cháu trên sân golf, nếu không phải cô chủ thì chú đã mắng là thú đội lốt người rồi.”

“Muốn cháu hả?” JiYeon buồn bực.

“Chính là lấy mất sự trong trắng của cháu, cướp đời con gái của cháu, làm nhục danh tiết của cháu.” Thấy cô vẫn ngây thơ, dì Joen tốt bụng giảng giải.

Sau khi nghe dì Joen giải thích, JiYeon mở to mắt, rồi cười phá lên.

“Ha ha ha, cô chủ muốn cháu hả? Mọi người hiểu lầm rồi, ôi trời! Ha ha ha.” Cô ôm bụng ngồi xuống ghế sofa. “Đúng là cô chủ hay ăn hiếp cháu nhưng cô chủ chỉ ép cháu chơi golf thôi, với lại ở sân golf còn có chú Young và chị Young, sao có thể… Ha ha ha.”

Nghe JiYeon giải thích, cả bốn người như thấy một đàn quạ đen bay qua đầu… và đờ người.

“Làm cô ấy hư hỏng? Hừ, trí tưởng tượng của mọi người phong phú quá rồi.” EunJung trừng mắt nhìn bốn người họ, cảm xúc trên mặt đủ dọa chết người.

“Ai yo, cháu vừa về, chú và các thím chạy đến hỏi han hóa ra là hiểu lầm cháu và cô chủ làm chuyện không trong sáng.” JiYeon chùi nước mắt, cô nghĩ rằng mình cần phải làm sáng tỏ chuyện này. “Không có khả năng đó đâu ạ, dù sao thì cháu cũng có chồng sắp cưới, sao có thể cùng người khác làm chuyện không trong sáng được ạ.”

“Hả! Cháu có chồng sắp cưới hả?” Quản gia Kim( m.n nhớ rõ ông Kim và quản gia Kim là khác nhau nha!) nãy giờ núp sau cánh cửa nghe lén rốt cục cũng nhảy ra vui sướng ra mặt. Vậy là ông vẫn có thể ảo tượng về hình tượng cô chủ trong giấc mộng.

“Cháu có chồng sắp cưới rồi sao?” Dì Lee và mọi người ngây ra như phỗng.

“Cô vừa nói cái gì? Chồng sắp cưới?” EunJung cuối cùng mới lên tiếng, mặt lạnh hơn bình thường như đóng một lớp băng dày, ánh mắt cũng trở nên khủng bố.

“Dạ, tôi có chồng sắp cưới rồi.”

“Cô vừa nói cái gì, nói lại cho tôi?” EunJung muốn xác nhận lại một lần nữa, khuôn mặt càng lạnh, ánh mắt càng khủng bố.

“Tôi nói rồi tôi đã có chồng sắp cưới từ khi mười sáu tuổi, anh ấy đối xử rất tốt với tôi.” Cô hồn nhiên nói mặc kệ tâm trạng phức tạp của mọi người. “Có lẽ sang năm sẽ kết hôn.” Nghĩ vậy nhưng mặt cô chợt buồn bã, bắt đầu thấy đau đầu.

Thực ra anh DongChun chỉ coi cô như em gái, người anh DongChun yêu là chị JunNa nhưng không hiểu tại sao anh lại thông báo với mọi người cô và anh đã đính hôn không cần biết lúc đó cô chỉ mới mười sáu tuổi, lúc đó cô vẫn còn quá nhỏ, đúng là giết hại mầm non của nước nhà.

“Sao trước đây cô không nói với tôi?” Chị gầm lên.

“Chị có hỏi đâu.” Cô tỉnh bơ.

Chị liền trừng mắt nhìn cô sau đó bỏ đi, không hỏi gì khác cũng không nổi cáu, tất cả mọi người chỉ nhìn thấy hai bàn tay chị nắm chặt lại thành nắm đấm, trán nổi đầy gân xanh.

“Ố ồ, nói không làm hư hỏng người ta mà thực ra là muốn lắm rồi.” Dì Lee nói.

“Kết quả JiYeon đã có chồng sắp cưới, đúng là bi kịch, ha ha ha.” Dì Joen nói.

Nhìn EunJung bực bội bỏ đi, mọi người ai nấy đều hiểu tâm trạng của chị, cười hì hì, nhưng người trong cuộc là JiYeon lại chẳng hiểu gì.

Cô vò đầu tự hỏi. “Có chuyện gì vậy nhỉ?”

***

Sáng sớm hôm sau, mặc dù cả người đau nhức nhưng JiYeon vẫn cố gắng đi lau chùi phòng vệ sinh.

“Chà bên trái, chà bên phải, sáng lấp lánh.”

Cô ngồi một bên bồn cầu vừa kỳ cọ vừa lắc lắc cái mông nhỏ.

Chà xong bồn cầu, cô chuyển sang bồn tắm mát xa, lúc quay người lấy nước tẩy nhìn thấy bóng đen lù lù trước cửa toilet, cô vội bước lùi ra sau, tim đập thình thịch.

“Á!” Thấy bóng đen đến gần, cô bước ra sau ba nước, khi nhận ra đó là EunJung, cô mới vỗ ngực thở dài. “Cô chủ, hóa ra là cô, sao không nói gì cả? Làm sợ gần chết.”

Chị không nói gì, bước lại gần, thân hình cao lớn đứng chắn trước mặt cô.

“Chị… làm gì vậy?” Thấy chị không nói gì, cô nuốt ực một cái.

Vẫn không nói câu nào, chị ngồi xổm xuống trừng mắt nhìn cô, trong ánh mắt có cả sự hoang mang.

Bị ánh mắt của EunJung khủng bố, da đầu cô run run, có cảm giác không ổn.

“Nếu… nếu cô chủ muốn dùng toilet, tôi sẽ ra ngoài ngay lập tức.” Dứt lời, cô định đứng dậy đi ra cửa.

“Không được nhúc nhích.”

JiYeon định chạy trốn nhưng khi nghe EunJung ra lệnh liền cứng đờ cả người.

Chị giữ cằm cô nhìn chằm chằm vào mặt cô một lúc lâu mới lên tiếng.

“Rõ ràng ngoại hình không phải mẫu người tôi thích.” (sao anh Ham cứ chê Ji của em hoài ak! Bực lắm nha!)

Thấy mặt chị ghé sát, JiYeon không dám nhúc nhích thậm chí không dám thở mạnh, nhưng khi nghe chị nói như vậy, môi cô run rẩy, nổi cáu không lý do.

Đúng vậy, nhan sắc cô trung bình, không xinh đẹp nhưng có nhất thiết chị phải nói toạc ra như vậy không? Lần trước ở phòng làm việc chị cũng nói như vậy, bây giờ lại nói nữa là sao? Muốn ăn hiếp cô sao?

Nếu thấy ngoại hình cô bình thường thì đừng có nhìn.

Vốn dĩ rất tức giận và tủi thân, hơn nữa thấy gương mặt xinh đẹp ghé sát, cô cảm thấy buồn vô cùng, quay mặt đi không thèm nhìn chị.

“Xin lỗi nhé, tôi nhan sắc bình thường mặc kệ tôi.”

Dường như không nhận ra cô đang tức giận, chị tiếp tục nói.

“Rõ ràng là chỉ có 167.”

167? Một con số quen thuộc, hình như đó là chiều cao của cô.

Hừ, hết chê ngoại hình cô bình thường giờ lại còn chê cả chiều cao của cô? Thật là… muốn chọc cô khóc phải không? Cô thấy cay cay hai hốc mắt.

“Ừ thì sao, tôi lùn tịt đó.” Cô la lên. (như vậy mà còn lùn nữa………bó tay 2 chị lun ó!)

“Rõ ràng chỉ có 32B.” (tói ngang này mình cũng chịu không biết số đo ặc…… ngực…. ặc của Ji nên ghi bậy thui.hihi)

32B. Nghe cũng quen, cô nhớ hình như ngực của cô…

Cơn giận bốc cao trong đầu, cô quay đầu lại, hai mắt đỏ hoe.

“Chị đừng có quá đáng.”

Chị lại nâng cằm cô lên, nhìn vào mắt cô, dõng dạc. “Nhưng em lại khiến tim chị rung động.”

“Hả?” Nước mắt sắp trào ra nhưng vì những lời này của chị mà chảy ngược trở lại.

“Chị rất ít khi nổi cáu nhưng em lại có thể khiến chị phát điên.”

Khóe môi run run, cô bất mãn nói. “Đừng có đổ thừa cho tôi, do chị khó tính mà.”

EunJung làm như không nghe cô nói, chị nói tiếp.

“Chị cũng rất ít khi ăn hiếp người khác nhưng mỗi lần nhìn thấy em, chị lại muốn ăn hiếp em.”

“Tôi cũng muốn hỏi chị, tôi chọc chị hồi nào mà chị cứ ăn hiếp tôi hoài vậy?”

Không trả lời câu hỏi của cô, chị nói tiếp. “Trước đây có một ngày, chị nói em quên chuyện xảy ra ngày hôm đó, em còn nhớ không?”

“Nhớ rất rõ.” Cô sốt ruột nói. “Tôi rất biết nghe lời, quên sạch sẽ, không thù dai.”

Chị thở dài. “Nhưng chị không quên được.”

“Hả? Tại sao vậy?” Cô tò mò.

“Bởi vì chị không muốn quên.” Chị mỉm cười. “Quên rồi sẽ thấy rất luyến tiếc.”

“Hả?” Cô ngây người vì chưa bao giờ nhìn thấy chị cười hiền lành đến vậy.

“Nhưng điều quan trọng nhất là, càng ngày chị càng nhận ra hình như Jung thích em.” Chị nói ra câu trả lời. (đổi cách xưng hô oy)

“Cái gì?” Cô mở to mắt, nước mắt đã hoàn toàn biến mất, chỉ còn trong mắt là sự kinh ngạc.

Mới vừa nãy còn nói cô này nọ, bây giờ lại nói thích cô, cô chủ chắc chắn bị điên rồi, cũng có thể bị mắc bệnh mộng du.

Mộng du?

Đúng rồi, cô chủ đang bị mộng du, nếu không sao có thể nói thích cô trong khi bình thường rất hay ăn hiếp cô.

Nhưng nếu cô chủ thực sự bị mộng du thì chẳng phải đây là cơ hội của cô sao?

Cô liếc mắt qua lại, sau đó len lén đưa tay lên véo hai má của chị.

“Đau không?” Nhìn khuôn mặt xinh đẹp, cô cười toe toét, hết véo má đến xoa nắn, cốt để trả thù.

“Đau.” EunJung không phản kháng, để mặc cô véo má chị.

“Chị tỉnh chưa?”

“Jung đang rất tỉnh táo.”

“Đùa hả, nếu chị tỉnh táo thì đã không nói thích tôi.” Cô nói chắc như đinh.

Hóa ra người bị mông du không phải Quản gia Kim mà là cô chủ. Đây cũng là lần đầu tiên cô nhìn thấy người bị mộng du.

Không ngờ cô chủ không cười không nói lạnh lùng nghiêm túc lại mắc bệnh mộng du, nếu cô đi rao khắp nơi chắc người ta sẽ cười ầm ĩ.

EunJung nhíu mày nhìn hành động trả thù của cô, nhếch môi cười. “Em đang trả thù Jung phải không?”

Không ngờ người bình thường giỏi chịu đựng như cô cũng thù dai, có cơ hội là trả thù ngay.

“Đúng vậy, tôi đang trả thù vì chị luôn ăn hiếp tôi.” Cô cười đắc ý.

“Jung ăn hiếp em vì em rất dễ thương.”

Bởi vì cô rất dễ thương nên tim chị mới xao động, vì thế chị mới ăn hiếp cô để che giấu tình cảm trong tim.

“Chị lừa tôi hả, chị vừa mới chê ngoại hình của tôi bình thường mà.” Cô cảm thấy kỳ cục, buồn bực nhìn chị. “Kỳ cục quá, không phải chị bị mộng du hả? Sao có thể nói chuyện với tôi?”

“Bởi vì Jung không có bị mộng du.”

“Gì?” Cô sợ hãi dừng mọi động tác.

“Trả thù xong rồi chứ? Còn muốn véo má chị nữa không?” Ngay sau đó đến lượt chị vuốt ve má cô, ánh mắt sáng lên nhìn cô nồng nàn.

“Á!” Cô giật mình khi nhìn thấy ánh mắt đó của chị, vội lùi lại.

“Em là người may mắn, nếu trước đây em làm như vậy với Jung,Jung sẽ khiến em chết đi sống lại nhưng bây giờ, chị sẽ trừng phạt bằng cách hôn em.”

“Hôn hả? Làm gì vậy?” Đầu óc JiYeon rối loạn.

“Ừm. Hôn em cũng để chứng minh Jung thực sự yêu em.” Nói xong, chị vươn tay ra kéo cô đang hoảng loạn vào lòng, sau đó không để cô kịp phản ứng, chị cúi đầu dán miệng lên môi cô.

“Ưm…” Cô mở to mắt trước hành động bất ngờ của chị, không ngừng giãy dụa nhưng bị kẹp trong cánh tay chắc chắn không thể nhúc nhích.

Ở trong lòng chị, bị chị hôn cuồng nhiệt, cô sợ đến mức mất cảm giác phản kháng, chỉ có thể mở to mắt nhìn vào đôi mắt dịu dàng như mặt nước hồ của chị.

“Răng cửa của em choáng chỗ quá nhưng môi em thật mềm mại và ngọt ngào giống như đang ăn trái cây.”

Dường như hôn thôi không đủ, chị há to miệng nhấp nháp cả miệng cô.

Sau khi mút bờ môi ngọt ngào chán chê, chị từ từ đưa lưỡi vào trong khoang miệng ẩm ướt, quấn lấy đầu lưỡi run rẩy, làm cô sung sướng.

JiYeon chưa từng hôn ai ngay lập tức cảm thấy như bản thân đã mất hết tự chủ, để chị muốn làm gì thì làm, cướp cả lý trí và hơi thở của mình, cướp luôn cả trái tim cô, cả người nóng bừng, nụ hôn càng dài thêm. Từng giờ phút trôi qua, cô cảm thấy khó thở, bắt đầu giãy dụa. Khi thấy cô đòi vùng ra, chị mới dứt khỏi môi cô.

“Jung đã chứng minh Jung không phải thích em mà Jung yêu em mất rồi.” Áp trán mình lên trán cô, chị cười nhẹ, nói giọng khàn khàn, từng tiếng một đê mê gợi cảm làm tai cô run rẩy.

JiYeon vội hít thở ô xi, không có thời gian nghe chị nói.

Lý trí dần khôi phục lại, cô nhận ra chị vừa làm chuyện gì với mình, bắt đầu giãy dụa nhưng chị không cho cô chạy trốn.

Chị cúi đầu hôn cô thật lâu, thật sâu, thật dịu dàng, khiến cô quên cả đất trời.

Chị cứ hôn, cô cứ giãy dụa, và những nụ hôn càng trở nên cuồng nhiệt, cơ thể nhỏ bé lả dần cho đến khi kiệt sức, ngồi ngoan ngoãn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net