[OsoChoro] Vết cắt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thật có lỗi với các mem quá vì lâu không ra chap mới.

Do Beo bận quá ý mà. haha =v= (thật ra là do lười)

============================================================================

Oso dụi mắt tỉnh dậy, đầu tóc bù xù ngáp dài một cái rồi đứng lên, gãi gãi mông bước ra khỏi phòng đi vệ sinh.

Sau khi giải quyết nỗi buồn, Oso mệt mỏi trở về giường.

Khẽ liếc mắt qua vị trí của mỗi người, anh liền có chút bất ngờ khi nơi Choro nằm không có cậu ở đó. Oso giật mình, giờ này Choro có thể đi đâu được!? Vệ sinh thì không, dưới bếp cũng không có bóng điện.....Chẳng lẽ là ở nhà kho?!

Anh khẽ cười gian. Có khi nào Choro nghiêm túc lại lén lút đi th* d*m không nhỉ!? 10

Nghĩ vậy, Oso rón rén đi ra sau nhà. Căn nhà kho không phát sáng như suy đoán của Oso nhưng anh vẫn quyết định vào.

Mở cửa, một mùi tanh thoảng qua khiến Oso nhíu mày. Mùi tanh này ở đâu ra vậy!?

Soi đèn pin khắp xung quanh, ánh đèn của Oso dừng lại nơi người con trai với bộ đồ ngủ và đôi mắt xanh lục đang hờ hững rạch từng đường đỏ tươi lên cánh tay trái. Đôi mắt cậu vô hồn, rạch chính da của mình mà như đang rạch của một người khác vậy, hoàn toàn không có cảm xúc.

Oso sợ hãi, anh chạy nhanh tới chổ Choro dằng mạnh chiếc dao rọc giấy của Choro mà ném qua một bên rồi hét lên:

-CHOROMATSU, MÀY LÀM CÁI Đ*O GÌ VẬY HẢ!?

Choro hờ hững nhìn anh, đôi mắt lạnh lùng mang vài phần khổ sở:

-Trả đây!

-Thằng điên này, mày có làm sao không!? Tự nhiên đang yên đang lành lại đi rạch tay!

-Trả đây và biến đi!

Choro cúi đầu, lạnh lẽo nói.

Oso cau mày, tức giận lôi cổ Choro dậy rồi đấm cho cậu một quả khiến cậu ngã bịch xuống đất.

Anh tiến tới nắm cổ áo Choro rồi trợn trừng mắt, cười:

-Choromatsu, nói anh mày nghe. Có phải mày bị ai bắt nạt không!? Hay là bị hăm dọa!? Nói ra rồi anh mày và lũ kia sẽ giúp mày!

-...

-Tch, chết tiệt!

"BỐP"

Thấy Choro im lặng không đáp, Oso tức giận đấm Choro thêm một quả nữa.

Vừa đấm, Oso vừa khóc.

-Hể?! Osomatsu nii, Choromatsu nii, hai người làm gì vậy!?

Vì tiếng động lớn nên đám Neet chạy xuống, không ngờ thấy được cảnh tượng này. Todo hô lên. Kara và Jyushi chạy lại ngăn cản.

-My bro, rốt cục đã xảy ra chuyện gì!? Sao lại đánh nhau!?

Oso cúi đầu, tức tối vùng vẫy, cúi đầu không để ai thấy bản thân đang khóc.

-Mẹ kiếp! Choromatsu muốn rạch tay, muốn chết! Hỏi thì không nói! Đúng là...

-THẾ RỐT CUỘC ANH MUỐN EM SỐNG RA SAO!?

Choro hét lên, phất uất đến cùng cực. Cậu ngồi bệt xuống đất, dùng tay đấm vào ngực trái.

-Anh muốn em sống thế nào mới vừa lòng!? Anh hẹn hò với cô ấy, anh cười đùa với cô ấy, anh...anh.....anh đâu biết em đã yêu anh thế nào?! Em yêu anh, ghê tởm lắm đúng không!? Yêu một đứa con trai, mà người đó lại chính là anh trai của mình, chẳng phải ghê tởm lắm sao?! Em không thể nhìn anh bên cô ấy, càng không có tư cách để bên anh. Em không thể sống, không thể tiếp ..tục....hức...

Trái tim cậu quặn lại, đau lắm, nhưng ai thấu, ai hiểu!?

Oso đơ ra, hai mắt trợn lớn. Choro thích cậu!?

.....

.....

.....

-Tch, sao không nói sớm! Để anh mày bày rõ lắm trò!

Oso chạy lại ôm Choro vào lồng ngực, vừa cười vừa nghẹn ngào nói.

Lần này đến lượt Choro đơ ra, không hiểu gì nhìn xung quanh nhưng mọi người đã bỏ ra ngoài cả rồi. Cậu chỉ có thể thấy phảng phất nụ cười của Ichi và cái nháy mắt của Kara. 3

Choro mỉm cười, dụi đầu vào lồng ngực Oso, hai tay khẽ đấm:

-Đồ....đáng ghét....

.

.

.

========================================================================= +

Hế hế :D



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net